Chương 25
Khi Âu Lâm Ngọc đến bệnh viện Trung tâm Thành phố, Ngô Nhạc Thanh đã được đưa vào phòng giải phẫu. Cả y tá trưởng lẫn bác sĩ chính đều tập trung trên bàn mổ, không ai có thể nói cho anh biết tình trạng thật sự của cô.
Bệnh viện Trung tâm Thành phố là bệnh viện cấp 3A* tốt nhất của thành phố C, không những đứng hàng đầu về điều kiện cơ sở vật chất, máy móc trang thiết bị mà còn về trình độ chữa bệnh. Vì có chút đặc quyền, Âu Lâm Ngọc được phép đợi ở hành lang phía ngoài phòng giải phẫu. Sau lưng anh là cánh cửa đặc biệt, cánh cửa này chính là lối vào chỉ dành riêng cho bác sĩ và y tá, ngay cả những bệnh nhân làm phẫu thuật cũng không ngoại lệ; đồng thời theo quy định, tất cả người nhà đều chờ ở tiểu sảnh bên ngoài.
(*) Bệnh viện ở Trung Quốc được phân thành ba cấp A, B, C. Cấp 3A là cấp đặc biệt dành riêng cho bệnh viện đặc trị.
Hành lang rất yên tĩnh, không một tiếng động nào khác ngoài cái sắc lạnh của âm thanh kim loại cọ sát vào nhau thi thoảng rỉ rả từ phòng chuẩn bị phẫu thuật. Đối diện với lớp cửa kính trong suốt, Âu Lâm Ngọc có thể theo dõi tình hình đang diễn ra bên trong. Anh biết lồng ngực của Ngô Nhạc Thanh bị mở ra, máu đỏ tươi chảy vào ống dẫn rồi tuôn xuống một thùng inox bóng loáng.
Trong phòng mổ, mọi con người, ngóc ngách đều được soi rọi dưới ánh đèn sáng choang, thế nhưng từ góc nhìn này, anh không thể nào thấy được khuôn mặt cô, thứ duy nhất lộ ra bên ngoài chiếc áo giải phẫu là bàn tay trắng ngọc ngà vẫn còn hằn nguyên vết nhẫn trên ngón áp út.
Âu Lâm Ngọc ngồi trên ghế nghỉ đặt ở hành lang, ánh mắt ch.ết lặng dán chặt vào phòng giải phẫu đối diện, gương mặt anh không khác gì một pho – tượng đá, cứng ngắt, lạnh lẽo và vô hồn. Thoạt nhìn từ xa, có vẻ như anh chỉ đơn giản tựa lưng vào ghế; nhưng đến gần sẽ phát hiện cả người anh đã căng cứng, cần cổ giữ rất thẳng, trong hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đầu gối thì một bàn tay vẫn đang siết chặt điện thoại di động, cho dù khớp móng tay đã chuyển màu trắng bệch.
Cánh cửa phía sau mở ra, kế đó một tiếng gọi vang lên giữa lúc anh hoang mang thần trí, không kịp phản ứng: “Anh.” Âu Lâm Ngọc ngây ngẩn hai giây rồi mới chậm chạp quay người lại, Âu Lâm Tỷ đang dìu bà ngoại đi từ cửa về phía anh.
Thoáng thấy bà ngoại mái đầu bạc phơ, anh lập tức hoàn hồn, đứng bật dậy đi tới chào đón. Anh đỡ lấy bà ngoại từ tay Âu Lâm Tỷ rồi hỏi: “Sao em và bà biết mà đến đây?”
“Bệnh viện gọi di động cho anh không được nên gọi thẳng về nhà. Là bà gọi cho em, bảo em chở bà vào đây.”
Hai người đỡ bà cụ ngồi vào ghế xong xuôi, bấy giờ Âu Lâm Ngọc mới xem lại điện thoại, hóa ra đã tắt máy từ lâu.
Bà ngoại của Âu Lâm Ngọc năm nay gần tám mươi tuổi. Cả cuộc đời trải qua vô vàn sóng gió đã tôi luyện cho bà một tinh thần thép cực kỳ rắn rỏi và mạnh mẽ. Vì thế ở cái tuổi này, bà có thể lấy thái độ trầm tĩnh và tấm lòng bao dung độ lượng để đương đầu với hết thảy mọi biến cố. Bà cụ ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn Âu Lâm Ngọc, ánh nhìn bình tĩnh điềm đạm, không vương chút sầu lo. Bà dịu dàng nói với anh: “Lâm Ngọc này, bảo mẫu đã đón Nhan Hỉ về nhà rồi, ông ngoại cháu bị cao huyết áp nên bà chưa nói cho ông biết. Bây giờ Ngô gia xảy ra chuyện, chỉ còn trông cậy vào cháu thôi, cháu hiểu không?”
Âu Lâm Ngọc lặng lẽ gật đầu, bà cụ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: “Hai đứa ngồi xuống đây đợi đi, bà tin Nhạc Thanh chắc chắn không sao.”
Thương tích của Ngô Nhạc Thanh thật sự nghiêm trọng. Do va đập quá mạnh với tay lái, cô bị gãy bốn xương sườn, hai xương trong số đó còn đâm ngược vào phổi gây ra tình trạng tụ máu trong khoang ngực. Khi ấy, Ngô Nhạc Thanh gần như bước một chân qua cánh cửa tử thần. Cũng còn may, nhờ cấp cứu kịp thời nên cô tỉnh lại không bao lâu sau khi rời phòng giải phẫu.
Ngô Nhạc Thanh vốn dĩ gầy gò, nay nằm dưới lớp chăn trắng như tuyết trông cô càng mỏng mảnh yếu ớt hơn. Chiếc mặt nạ dưỡng khí phủ lên khuôn mặt teo tóp, tái nhợt bị rút cạn sức sống. Cô thoi thóp không nói nên lời, mở to đôi mắt thê lương nhìn ba người vây quanh.
Bà ngoại Âu Lâm Ngọc ngồi ở ghế dựa cạnh giường, ánh mắt hiền từ nhìn cô chăm chú: “Nhạc Thanh, con thấy trong người có đau không?” Ngô Nhạc Thanh lắc đầu.
“Vậy trong lòng con khó chịu lắm phải không?” Bà cụ dịu dàng hỏi. Cuối cùng hai hàng nước mắt đã lăn dài trên khóe mi của Ngô Nhạc Thanh.
“Aiz!” Bà cụ buông tiếng thở dài, rồi cầm lấy bàn tay đặt ngoài chăn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Hai bàn tay gầy yếu gặp nhau, một bàn tay tràn đầy nếp nhăn và lốm đốm đồi mồi, còn bàn tay kia dù trắng mịn như ngọc tạc nhưng lại khắc sâu vết nhẫn khó xóa nhòa.
Ai đó từng nói, mỗi bàn tay là một câu chuyện đời. Hai bàn tay này kể rằng, họ là hai thế hệ phụ nữ rất khác nhau, một người đã trải qua bao tang thương dâu bể – điềm nhiên và tĩnh tại, nhân từ và khoan dung; một người còn đang bất lực giãy giụa trong đau khổ tổn thương – bơ vơ và yếu đuối.
Bà cụ lau khô nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt cô, ôn tồn cất tiếng: “Ngô gia này có hai người, người nào cũng như người nấy, đã quyết đi theo ai thì ch.ết cũng không chịu quay đầu. Ngốc ạ, đợi vài chục năm nữa nhìn lại con sẽ thấy, chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi.”
Đợi đến khuya, khi Ngô Nhạc Thanh đã ngủ êm, Âu Lâm Tỷ đưa bà ngoại về, còn Âu Lâm Ngọc ở lại trông chừng bên giường.
¤¤¤
Giữa trưa hôm sau, Cố Tiểu Khanh chạy vào bệnh viện. Sáng thức dậy, cô phát hiện mình vẫn nằm trên sofa trong bộ quần áo hôm qua, gọi cho Âu Lâm Ngọc thì điện thoại vẫn tắt máy, cô bắt đầu hoang mang không biết anh gặp chuyện gì. Sau đó cô đến công ty, tất cả đều bình thường. Rốt cuộc mãi tới gần mười hai giờ trưa, nhờ Âu Lâm Tỷ gọi điện, cô mới biết chuyện Ngô Nhạc Thanh bị tai nạn xe hơi.
Xin phép Trương Diệu Dương xong, cô gấp gáp lái xe đến bệnh viện Trung tâm Thành phố. Giữa trưa, hành lang dãy phòng chăm sóc đặc biệt của tầng mười một tĩnh lặng không tiếng động. Lúc cô đi ngang qua phòng nghỉ của y tá, cô y tá ngồi bên trong đang “loạt xoạt” lật giở hồ sơ bệnh án. Nghe tiếng bước chân, cô ấy ngẩng đầu ơ hờ nhìn phớt qua Cố Tiểu Khanh, xong lại im lặng cúi xuống tiếp tục làm việc của mình.
Cố Tiểu Khanh đứng trước phòng bệnh của Ngô Nhạc Thanh, hít một hơi để lấy bình tĩnh, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần. Một lát sau, giọng nói khàn khàn của Âu Lâm Ngọc truyền ra từ bên trong: “Vào đi.”
Phòng bệnh rất yên ắng. Vì đây là phòng chăm sóc đặc biệt theo tiêu chuẩn cao cấp nên cách bài trí tương đương phòng khách sạn, sàn phòng trải thảm mềm mại, có tivi, điện thoại, phòng vệ sinh riêng, mỗi phòng chỉ duy nhất một bệnh nhân vào ở.
Cố Tiểu Khanh đẩy nhẹ cửa. Trong căn phòng chan hòa ánh sáng, Âu Lâm Ngọc đang ngồi bên mép giường đút thức ăn cho Ngô Nhạc Thanh. Vừa bước vào, Cố Tiểu Khanh chợt nhớ ra mình đến quá vội nên không kịp mang theo bất cứ thứ gì, không hề giống một người đi thăm bệnh. Bởi chút quẫn bách đó, cô tần ngần đứng hoài ở cửa.
Âu Lâm Ngọc ngoảnh lại trông thấy cô, ngây ra một thoáng, sau đó bình tĩnh nói: “Em đến rồi hả?”
Cố Tiểu Khanh đi tới đứng cạnh anh, Ngô Nhạc Thanh đã tháo mặt nạ dưỡng khí, suy yếu gật đầu với cô.
Cố Tiểu Khanh cười cười nhìn cô ấy, quay sang hỏi Âu Lâm Ngọc: “Tình hình Ngô tiểu thư sao rồi anh?”
“Đã vượt qua thời điểm nguy hiểm, giờ chỉ cần chăm sóc dưỡng sức cho thật tốt là được.” Âu Lâm Ngọc không hề nhìn cô mà chỉ chăm chú vào Ngô Nhạc Thanh, cẩn thận đút cô ấy từng muỗng, từng muỗng canh gà.
Cố Tiểu Khanh không biết nên làm gì bèn đi tới ngồi vào ghế sofa bên cạnh. Trong không gian yên lặng còn mỗi tiếng “ồ ồ” phát ra đều đặn từ hệ thống điều hòa.
Cô quan sát hai người trước mặt, không rõ cái cảm giác đang nhoi nhói trong lòng nên gọi là gì. Qua một đêm, cằm Âu Lâm Ngọc lún phún râu, đôi mắt đen vốn lạnh nhạt giờ này không còn ai khác. Cử chỉ săn sóc dịu dàng và ánh nhìn thanh thản, anh đều dành trọn cho cô ấy. Cố Tiểu Khanh ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi Âu Lâm Ngọc cho Ngô Nhạc Thanh ăn uống ổn thỏa, Cố Tiểu Khanh đón lấy hộp giữ nhiệt từ tay anh đem vào nhà vệ sinh rửa sạch sẽ. Lúc cô đi ra, Ngô Nhạc Thanh đã nằm xuống giường nhắm mắt ngủ, Âu Lâm Ngọc ngồi trên ghế tựa đặt cạnh giường không rời mắt khỏi cô ấy. Mặc dù đứng cách anh một khoảng nhất định, thế nhưng Cố Tiểu Khanh vẫn thấy rất rõ, cái nhìn thăm thẳm ấy chất chứa vô số tình cảm bị đè nén qua năm tháng.
Cố Tiểu Khanh đặt hộp giữ nhiệt trong tay xuống, đi đến trước mặt Âu Lâm Ngọc, cản tầm nhìn của anh. Âu Lâm Ngọc lại nhìn chằm chằm cúc áo của cô mà không nói chuyện. Rất lâu sau Cố Tiểu Khanh mở lời trước: “Anh về ngủ một lát đi, em sẽ ở lại đây chăm sóc Ngô tiểu thư giúp anh.”
Âu Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn cô, rã rời nói: “Ngủ không được.” Câu nói làm lòng Cố Tiểu Khanh mềm hẳn trong phút chốc.
“Vậy anh về tắm rửa thay quần áo sạch sẽ nhé, phải như vậy mới lên tinh thần được chứ.” Thấy Âu Lâm Ngọc vẫn nhìn một chỗ không ừ hử gì, Cố Tiểu Khanh khẽ đẩy anh: “Đi đi mà, có gì em gọi điện cho anh hay.”
Sau cùng Âu Lâm Ngọc cũng đồng ý về nhà theo lời khuyên của cô. Còn lại một mình, Cố Tiểu Khanh ngồi xuống chiếc ghế tựa anh vừa ngồi ban nãy. Ngô Nhạc Thanh nằm trên giường, an tĩnh ngủ say sưa. Cố Tiểu Khanh tỉ mỉ ngắm nhìn cô ấy, gỡ bỏ lớp trang điểm, khóe mắt đã ẩn hiện dấu vết thời gian, trên cánh tay buộc kim tiêm còn hiện rõ mạch máu xanh xao, cô ấy bây giờ tựa như cánh hoa xác xơ, lạc lõng. Cố Tiểu Khanh nhớ, cô ấy từng quyến rũ cuốn hút vô ngần trong trang phục màu đỏ kiêu sa, nhưng giờ đây, son phấn lụa là ra đi chỉ để lại dung nhan đã nhuộm màu sương gió.
Hai giờ chiều, Ngô Nhạc Thanh đột ngột sốt cao. Cố Tiểu Khanh nghe cô ấy nói mê sảng, đến gần xem thì phát hiện có dấu hiệu bất thường, ngay tức khắc cô nhanh chân chạy đi gọi bác sĩ. Bác sĩ kiểm tr.a một lượt rồi liền đưa Ngô Nhạc Thanh vào phòng giải phẫu. Ngô Nhạc Thanh bị biến chứng hậu phẫu, xuất hiện hiện tượng dịch tràn màng phổi nên bắt buộc phải mở vết mổ còn mới nguyên để phẫu thuật một lần nữa.
Nháy mắt, tình hình trở nên rối loạn. Thấy vẻ mặt khẩn trương của bác sĩ, Cố Tiểu Khanh biết Ngô Nhạc Thanh đang lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Cô hoảng hốt, tay chân luống cuống phối hợp cùng bác sĩ đưa Ngô Nhạc Thanh vào phòng giải phẫu. Bệnh viện cũng cho phép cô đợi ngoài phòng mổ. Ngồi tựa lưng vào ghế, cô nhìn cảnh tượng bận rộn bên trong mà lòng như bị bủa vây bởi trăm ngàn hoang mang sợ hãi.
Cánh cửa trên hành lang thình lình mở toang, Âu Lâm Tỷ thở hồng hộc chạy về phía cô: “Sao rồi Tiểu Khanh?”Âu Lâm Tỷ nóng ruột hỏi, phỏng chừng anh vừa chạy đến từ phòng bệnh bên kia.
Cố Tiểu Khanh chỉ tay vào phòng giải phẫu: “Chị ấy bị biến chứng, phải mổ lại.” Âu Lâm Tỷ sững sờ, hai người nhìn nhau không biết nên nói gì.
Một tiếng mở cửa rất mạnh khác đột ngột vang lên ngay khi họ còn đang ngơ ngẩn. Âu Lâm Ngọc lao đến, lớn tiếng hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?”
“Biến chứng hậu phẫu, đang làm phẫu thuật.” Âu Lâm Tỷ đứng cạnh trả lời.
“Tại sao cô không cho tôi biết?” Âu Lâm Ngọc trừng mắt, lạnh lùng và giận dữ chất vấn Cố Tiểu Khanh.
“Lâm Ngọc, em chưa kịp gọi cho anh, chị ấy vừa được đưa vào trong đó.” Cô cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh.
Nhưng Âu Lâm Ngọc bỏ ngoài tai lời giải thích. Anh đi đến trước cửa kính, hình ảnh kinh hoàng tối hôm qua lặp lại, chỉ khác ở chỗ, thứ chảy ra từ ống dẫn không phải máu đỏ tươi mà là chất lỏng đục ngầu đỏ sậm. Anh áp trán lên lớp cửa thủy tinh lạnh giá, mắt nhắm chặt đau đớn không nỡ nhìn.
Cố Tiểu Khanh đứng kế bên, mỗi một hành động lẫn biểu cảm của anh cứ thế in rành rành trong mắt cô. Cô cúi đầu xuống, nhìn ngón chân đến thẫn thờ.
Năm giờ chiều, Ngô Nhạc Thanh được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu trong tình trạng hôn mê, làn da tái xám, đôi mắt nhắm nghiền. Cô vốn đã suy yếu nay lại càng thêm suy yếu.
Ba người theo sát bên cô về lại phòng bệnh, bác sĩ và y tá đặt Ngô Nhạc Thanh nằm ngay ngắn trên giường rồi rời đi. Căn phòng yên tĩnh một cách nặng nề.
Âu Lâm Ngọc ngồi trên ghế đặt trước giường bệnh, trầm mặc nhìn Ngô Nhạc Thanh. Không ai nhìn thấu được cảm xúc trên gương mặt anh, dù chỉ một chút.
Cố Tiểu Khanh cảm thấy bầu không khí yên tĩnh đến mức ngạt thở, chợt nghe Âu Lâm Ngọc trầm giọng nói: “Hai người đi đi.” Anh không hề nhìn họ, hay nói đúng hơn, ánh mắt của anh chưa một khắc nào rời khỏi Ngô Nhạc Thanh.
Cố Tiểu Khanh bước tới bên cạnh, lần này cô không dám chắn tầm mắt của anh, nhỏ nhẹ nói: “Cả ngày nay anh chưa ăn gì cơ mà?”
Sau cùng, Âu Lâm Ngọc dời ánh nhìn sang cô: “Em về đi, tôi muốn ở một mình bên cạnh cô ấy. Xin lỗi, Tiểu Khanh.”
Họ im lặng đối diện với nhau, cái nhìn anh dành cho cô rõ ràng là sự cự tuyệt không thể chối cãi. Thoáng chốc, nước mắt dâng đầy trong đôi mắt Cố Tiểu Khanh. Thế nhưng anh vẫn vô cảm như vậy, giọng nói trầm thấp và rất quyết đoán: “Tôi xin lỗi.”
Khoảnh khắc cô xoay người bước vội ra khỏi phòng bệnh, những giọt nước mắt thi nhau lặng lẽ tuôn rơi.
Âu Lâm Tỷ đuổi theo cô đến tận thang máy. Cố Tiểu Khanh quay lưng lau khô khuôn mặt ướt nhòe, loáng cái cô đã trở lại với vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Âu Lâm Tỷ đứng ở một góc trong thang máy, không tiến lên an ủi mà chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Hai người đi ra con đường ngoài bệnh viện. Cố Tiểu Khanh giơ tay định đón xe, Âu Lâm Tỷ lẽo đẽo theo sau cô nhịn không được phải mở miệng hỏi: “Em định đi đâu?”
Cố Tiểu Khanh ngoảnh lại, cười nói: “Tôi về nhà ba mẹ.”
“Thật không?” Âu Lâm Tỷ ngờ vực hỏi lại.
Cố Tiểu Khanh lại cười tươi hơn: “Thế anh cho rằng tôi đi đâu? Hôm nay cuối tuần, hai tháng rồi tôi chưa về thăm nhà đấy.”
Âu Lâm Tỷ bèn săm soi kỹ lưỡng khuôn mặt của cô, Cố Tiểu Khanh cũng mặc cho anh nhìn thoải mái. Âu Lâm Tỷ xem xét cẩn thận không thấy gì khác lạ nên đành thôi, thở dài thườn thượt nói: “Em cứ thế này anh không thấy yên lòng gì hết.”
Cố Tiểu Khanh im lặng nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Lâm Tỷ, trong đời ai mà chẳng có lúc gặp khó khăn, nhưng mà khó khăn đến mấy rồi cũng qua, tôi không yếu đuối thế đâu.”
Âu Lâm Tỷ không nói được gì, Cố Tiểu Khanh kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Anh ráng vớt vát: “Để anh đưa em về.”
Cố Tiểu Khanh nhíu mày, cố gắng bình tĩnh hết mức: “Lâm Tỷ, anh để tôi một mình đi, cho dù muốn khóc thì tôi cũng phải tìm chỗ không người mới khóc được, anh có hiểu không?”
Âu Lâm Tỷ đứng yên không cử động. Khoảng cách vị trí đứng giữa anh và Cố Tiểu Khanh rất gần, nhưng khoảng cách vô hình giữa họ thì vĩnh viễn xa xôi, bởi Cố Tiểu Khanh luôn luôn vạch rõ ranh giới với anh. Người con gái này là vậy, sáng suốt, rạch ròi, không bao giờ dây dưa.
¤¤¤
Chiều mùa hè gay gắt nắng. Xe cộ rồng rắn kéo dài trên các tuyến đường của thành phố C. Cố Tiểu Khanh lọt thỏm giữa những dòng xe hối hả ngược xuôi. Chiếc taxi thư thả lăn bánh về phía trước, cô lặng thinh ngồi trên ghế sau, chính cô cũng không biết mình muốn đi đâu. Cô không muốn về nhà, về nhà có giải quyết được gì đâu? Cô và mẹ xa cách từ xưa đến giờ, còn ba cô ư, làm sao cô kể cho ba nghe chuyện này được đây?
Lúc mới lên xe, cô nói ngay với tài xế: “Chú chạy thẳng giúp cháu.”, nói xong ngồi im lặng cho đến giờ. Chú tài xế cũng là người biết xem sắc mặt, liếc mắt nhìn cô gái trẻ, không hỏi gì thêm, cứ vậy mà nhấn ga chạy thẳng về trước.
Cho nên xe cứ loanh quanh hai ba lượt theo một lộ trình nhất định, thời điểm chạy qua cầu vượt lần nữa, Cố Tiểu Khanh bỗng nhiên nói: “Bác tài, chở cháu tới Phố bar nhé.”
Khi Cố Tiểu Khanh đến Phố bar, ngày đã tắt nắng và đêm bắt đầu buông màn. Cô chọn quán bar trông náo nhiệt nhất làm điểm dừng chân.
Bên trong quán bar khá ngột ngạt, khách đến chật kín cả không gian nhỏ hẹp. Khói thuốc lượn lờ, âm thanh đinh tai nhức óc, ánh đèn chớp tắt mờ ảo, tiếng nhạc jazz mạnh mẽ hoang dại. Sa đọa, nghĩa là thế này đây. Cố Tiểu Khanh tìm ghế ngồi xuống, gọi cho mình một chai Black Label.
Kỳ thật rượu ngoại bán ở quán bar chỉ là thứ thật giả lẫn lộn. Cho dù vậy Cố Tiểu Khanh cũng không quan tâm, tất cả những gì cô cần bây giờ là một nơi để lẫn mình vào đám đông.
Cố Tiểu Khanh vui vẻ uống rượu giữa bao người, cô tự tin với vẻ ngoài của mình, thầm nhủ ngày thường được mấy khi gặp gỡ nhiều người như vậy. Uống đến khi đầu váng vất và người người xung quanh biến thành những cái bóng nhập nhòe chồng chất, cô mấp máy khóe môi, lẩm bẩm cho một mình mình nghe: “Cố Tiểu Khanh à, mày đạo đức giả quá sức.”
Rượu hết người say, Cố Tiểu Khanh nghiêng ngã lảo đảo rời quán bar. Gió hây hây thổi vào mặt khiến cô chếnh choáng. Có thứ gì đó đột ngột cuồn cuộn trào lên từ dạ dày, chặn ngang cuống họng. Cô ráng căng mắt nhìn cho rõ thùng rác phía trước, liêu xiêu chạy đến rồi oằn người nôn điên cuồng.