Chương 65: Tôi nói bỏ là bỏ
Phùng Kiến Vũ đã rất mệt mỏi rồi làm sao có thể chịu thêm được một lần điên cuồng kia, cậu suy yếu nắm chặt lấy vai Vương Thanh cầu xin:
"Không thể nữa, em đang sốt cao, cả người em mệt mỏi rồi, ngài nếu như còn muốn nữa, em không thể nào a"
Vương Thanh nhếch môi cười:
"Bởi vì em lại không gọi tên của tôi cho nên tôi sẽ phạt em thêm một lần nữa"
Phùng Kiến Vũ cả người đau nhức rơi vào hố sâu khoái cảm không tài nào có thể thoát ra được, chỉ còn biết ngâm nga theo nhịp mơ mơ màng màng tùy ý để Vương Thanh thao túng:
"Thanh a... ân... chậm chậm a"
Khi phi thuyền dừng lại ở trước ngôi nhà lớn, Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ trên tay tiến vào nhà, người nọ có vẻ như đang giận dỗi nằm ở trong lòng ngực hắn im lặng không hề chủ động nói lời nào cả. Tiến sĩ Most vừa rồi được Vương Thanh gọi tới để khám bệnh cho Phùng Kiến Vũ đã đợi sẵn ở bên ngoài, Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường giả bộ nhắm mắt ngủ, Vương Thanh ngồi ở bên cạnh nhìn tiến sĩ Most khám bệnh cho vật nhỏ kia. Không rõ Phùng Kiến Vũ mắc bệnh gì nguy hiểm mà tiến sĩ Most khám đi khám lại rất lâu, đôi lông mày cũng nhíu chặt lại với nhau, Vương Thanh có điểm bất an trầm giọng hỏi:
"Sao rồi?"
Tiến sĩ Most ấp úng:
"Có một vấn đề"
Phùng Kiến Vũ nghe vậy cũng mở mắt, Vương Thanh sốt ruột:
"Chuyện gì?"
Tiến sĩ Most khó xử nói ra một câu:
"Cậu ấy mang thai rồi, đã được hơn một tháng"
Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh đồng loạt hỏi lớn:
"Cái gì?"
Tiến sĩ Most gật đầu quả quyết:
"Đã cẩn thận khám lại rất nhiều lần, kết quả đều vẫn như vậy"
Phùng Kiến Vũ đưa tay sờ lên bụng, chẳng trách dạo gần đây cậu ăn nhiều như thế, bụng lại nhô ra một chút, còn tưởng là mình bị mập lên. Vương Thanh đối với cơ thể của Phùng Kiến Vũ vô cùng quen thuộc, lúc vừa mới rồi hắn ở trên phi thuyền hỏi cậu tại vì sao ngực lại lớn hơn một chút cũng không phải là hỏi đùa.
Vương Thanh lạnh giọng:
"Không thể nào, em ấy sao có thể mang thai chứ?"
Tiến sĩ Most giải thích:
"Cậu ta trong khoảng thời gian bị giam giữ ở chỗ tôi, tôi đã tiêm vào người cậu ta rất nhiều thuốc thí nghiệm, trong đó cũng có loại thuốc giúp đàn ông mang thai, thật không ngờ cơ thể cậu ta lại có thể phản ứng tích cực lại được với thứ thuốc đó"
Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường, tâm trạng vô cùng hỗn loạn phức tạp tuy rằng cậu thật sự rất muốn có đứa nhỏ, muốn có một đứa nhỏ để mang Vương Thanh chắc chắn ở bên mình hơn, nhưng chuyện đàn ông có thể mang thai này thật sự rất kỳ quái. Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn tiến sĩ Most rồi lại nhìn Vương Thanh, cứ nhìn qua nhìn lại như vậy cuối cùng liền đỏ mặt nhỏ giọng hỏi ra chuyện mà mình nghi ngờ nãy giờ:
"Như vậy, đứa nhỏ sau này sẽ như thế nào sinh ra?"
Phùng Kiến Vũ vừa mới hỏi xong câu kia, tiến sĩ Most đang định lên tiếng trả lời cậu thì Vương Thanh ở bên cạnh đã lạnh giọng cắt ngang:
"Phá bỏ!"
Một câu này của Vương Thanh liền làm cho cả Phùng Kiến Vũ và tiến sĩ Most im lặng, Phùng Kiến Vũ có điểm hốt hoảng ngồi dậy hướng Vương Thanh luống cuống nói:
"Ngài chỉ huy..."
Vương Thanh đưa tay lên ý ngăn Phùng Kiến Vũ không cần nói, hắn quả quyết nhìn tiến sĩ Most mở miệng:
"Trở về chuẩn bị đi, khi nào sẵn sàng chỉ cần thông báo với tôi, tôi sẽ đưa em ấy tới"
Tiến sĩ Most gật đầu rời đi, Phùng Kiến Vũ nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Vương Thanh ngồi ở bên giường thản nhiên im lặng, cậu mới vừa rồi còn vô cùng vui vẻ, nhưng mà bây giờ liền chẳng khác nào bị đẩy xuống vực thẳm vạn thước cả, nước mắt một lần nữa rơi xuống, có điểm nức nở cầm lấy tay Vương Thanh nói:
"Ngài sao vậy, ngài đừng như thế mà, em không muốn bỏ"
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ lâu thật lâu, mang đầu ngón tay chai sạn kia lên lau đi nước mắt cho cậu, giọng nói của hắn lúc này vô cùng rõ ràng:
"Bỏ đi, em không thể giữ lại đứa trẻ này"
Phùng Kiến Vũ hốt hoảng nắm chặt lấy cổ tay Vương Thanh:
"Vì sao, tại vì sao không thể? Ngài vì sao không muốn?"
Vương Thanh âm trầm:
"Có quá nhiều vấn đề nếu như em thật sự muốn giữ lại đứa bé này"
Phùng Kiến Vũ thất thần buông tay Vương Thanh ra, ngồi ở trên giường suy yếu hỏi hắn:
"Ngài có phải là sợ người khác biết chuyện ngài cùng một người đàn ông lại có thể mang thai được hay không?"
Vương Thanh đưa tay vuốt nhẹ hai một bên má của Phùng Kiến Vũ:
"Em suy nghĩ nhiều rồi"
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu mang ánh mắt đáng thương dưng dưng nước mắt nhìn Vương Thanh:
"Đừng bỏ được không, em sẽ chỉ ở trong nhà thôi, sẽ không để cho bất cứ ai biết chuyện này, xin ngài đó"
Vương Thanh nghiêm mặt, đưa tay nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ đối diện mình:
"Cho dù em cả ngày không bước ra ngoài, đứa nhỏ này cũng tuyệt đối không thể giữ"
Phùng Kiến Vũ nức nở:
"Nhưng vì sao, ngài vì sao lại ghét bỏ nó như vậy, không phải ngài cũng nói đã yêu em rồi sao"
Vương Thanh tức giận đưa tay gạt đèn ngủ ở bên cạnh xuống, đèn ngủ tinh xảo vỡ choang một tiếng, hắn lớn giọng hét:
"Tôi nói bỏ là bỏ, quyết định của tôi em còn dám nghi ngờ sao?"