Quyển 2 - Chương 6-1: Đối xử đặc biệt (1)
Lạc huy uyển
Hàn Hàn và Bích Tiêu Tình Không mới vừa vào cửa, quản sự đã chào đón: "Mạc cô nương, Vương Gia có phân phó, để cô nương trở về thu dọn lại phòng ngài ấy một chút."
Hàn Hàn dừng chân lại: "Vương Gia bảo ta thu dọn phòng?" Nàng hoài nghi ông ta có phải nói bậy không, nàng là nữ đầu bếp, không phải nha hoàn, vì sao phải dọn phòng cho hắn chứ?
Vu quản sự gật đầu một cái: "Vương Gia phân phó về sau thức ăn với sinh hoạt thường ngày của ngài ấy sẽ do cô nương phụ trách." Nếu không phải chính tai hắn nghe được, hắn cũng rất nghi ngờ lời này lại do Vương Gia nói.
Vương Gia nhiều năm như vậy tới nay, không gần nữ sắc, hầu hạ bên người đều là ám vệ, vì thế, lời đồn đại bên ngoài không biết nhiều bao nhiêu, mặc dù không dám truyền bá rộng rãi, nhưng thỉnh thoảng một số lời sẽ truyền tới trong tai của bọn họ.
Vì thế, mặc dù bọn họ không dám thúc giục chủ tử, lại không ngừng vì Vương gia mà sốt ruột, dù sáng dù tối không biết có bao nhiêu mỹ nữ tới đây, nhưng chưa đi đến cửa đều bị Vương Gia sai người ném ra ngoài, mà bọn họ cũng phải đi theo chịu phạt.
Hiện tại thật vất vả Vương Gia mới mở miệng để nữ nhân hầu hạ bên người, mặc dù dáng dấp Mạc Hàn Hàn hơi nhỏ gầy, nhưng cũng tốt hơn nam tử, đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, chờ Vương Gia biết chỗ tốt của nữ nhân, không sợ không có mỹ nữ phục vụ thành đoàn, đến lúc đó, những lời đồn đãi thêu dệt kia cũng không làm mà tự phá vỡ rồi.
Tính toán trong lòng Vu quản sự đang vang lên ầm ầm, nhìn Hàn Hàn càng thân thiết hơn: "Mạc cô nương ở nơi này có chuyện xin cứ việc phân phó, cần các nô tài làm việc gì thì cứ đi gọi bọn họ, phòng vương gia ở chỗ này, cô nương đi vào trước làm quen một chút."
Bước chân Hàn Hàn ngừng lại một chút, nhìn phòng Mộ Dung Ý một chút, lại ngó ngó phòng của mình: "Phòng Vương gia ở sát vách phòng ta sao?" Sáng sớm đã bị kêu đi nấu cơm, nàng cũng không hề quan sát kĩ một chút.
Vu quản sự gật đầu một cái: "Phòng của cô nương vốn là trong thư phòng của Vương Gia, sau đó Vương Gia thấy không đủ ánh sáng, làm cho người ta thấy trống trải, đúng lúc Mạc cô nương vào ở nên làm lại thành phòng ở." Nói đến đây, Vu quản sự cũng có chút bội phục mình dự kiến trước của Vương gia mình.
"Hoá ra là như vậy." Hàn Hàn gật đầu một cái, cất bước vào nhà.
Phòng phân ra hai gian trong ngoài, phòng ngoài đơn giản có bàn ghế, tủ kệ, bình sứ thanh hoa cao cỡ nửa người, tất cả dụng cụ đều màu thạch anh hoặc trắng đen, bố trí không khí lạnh lẽo, đi vào trong phòng, màn che màu thạch anh to lớn treo lên, tấm bình phong khắc 18 ngà voi săn được để ngang trong nhà, ngăn trở gian phòng, không thấy rõ bày biện bên trong.
Hàn Hàn quay đầu lại, thấy Tình Không Bích Tiêu đứng ở bên ngoài, nghi ngờ nói: "Sao các ngươi không tiến vào?"
"Không có mệnh lệnh của Vương gia, nô tỳ không thể tùy tiện đi vào phòng của vương gia." Bích Tiêu trả lời.
Hàn Hàn nhìn về phía Vu quản sự, Vu quản sự gật đầu một cái: "Vương Gia luôn luôn không thích người khác phục vụ thân cận, có thể nhìn trúng cô nương là phúc khí của cô nương, cô nương nhất định phải nắm chặt mới đúng."
Hàn Hàn cười gật đầu một cái: "Đa tạ Vu quản sự chỉ điểm." Trong lòng xem thường, nếu ở chỗ này nắm chặt thật tốt, thì nàng tình nguyện trở về thôn Lưu phát triển sản nghiệp của mình còn hơn. Ưmh, đến một ngày rồi, không biết bà nội có lo lắng cho mình hay không, phải nghĩ biện pháp báo tin bình an cho bà nội mới được.
Vu quản sự lại dặn dò mấy câu, để lại Hàn Hàn dọn dẹp trong phòng, tự mình đi nơi khác.
Hàn Hàn vòng qua bình phong, bên trong có một cái giường mềm, bên cạnh là hộc tủ đựng y phục thật to.
Xem ra, đây là nơi để thay quần áo.
Trong phòng được sắp xếp ngay ngắn trật tự, mặt bàn mặt đất cũng lau không dính một hạt bụi, căn bản không hề cần nàng dọn dẹp nữa.
Chạy một vòng, Hàn Hàn biết đại khái gian phòng, xoay người rời đi.
"Chi chi." vừa ra khỏi cửa, bóng dáng một đốm lửa đỏ vọt tới, Hàn Hàn vội vươn tay tiếp được.
Tiểu hồ ly vừa vào vương phủ liền từ trong ngực Tình Không chạy đi lung tung chơi, có lẽ hiện tại chạy đủ rồi nên về nghỉ ngơi.
Lườm tiểu hồ ly đầy bùn đất trên người không biết từ nơi nào một cái, Hàn Hàn ghét bỏ cầm lấy cổ của nó xách nó xa mình một chút: "Bẩn rồi, ngươi đi chui hang chuột hả, để cho cả người toàn đất!" Nói xong còn ghét bỏ run rẩy.
"Chi chi." Tiểu hồ ly đạp móng vuốt kháng nghị, ngươi mới đi chui hang chuột đó, ta đi kiếm ăn được không!
"Ngươi còn lý luận." Hàn Hàn cốc đầu tiểu hồ ly một cái, "Hôm nay không tắm sạch sẽ không cho lên giường ngủ." Nói xong bảo Tình Không lấy một chậu nước để xuống đất, ngâm tiểu hồ ly này vào.
"Chi chi." Buông ta ra, ta không muốn tắm! Tiểu hồ ly ngay lập tức xù lông, bốn móng vuốt đạp loạn, cố hết sức tránh chậu nước ra.
"Tốt lắm, thì ra ngươi ở nơi này, cuối cùng cũng để lão tử tìm được!" Một tiếng nói mang theo tức giận bực mình truyền đến, ngay sau đó Mộ Dung Lân với nụ cười thiên kiều bá mị xuất hiện trước mặt Hàn Hàn.
Nhưng sắc mặt của mỹ nhân trước mắt này cũng không phải tốt lắm, trong cặp mắt xếch quyến rũ phong lưu xuất hiện hai ngọn lửa nhìn chằm chằm về phía tiểu hồ ly trong tay Hàn Hàn, Hàn Hàn không nghi ngờ chút nào, nếu không phải mình giơ tiểu hồ ly lên, chắc chắn Mộ Dung Lân đã nhào lên bóp ch.ết tươi tiểu hồ ly.
Hiển nhiên tiểu hồ ly cũng cảm nhận được nguy hiểm, hai lỗ tai hồ ly cảnh giác giơ lên, thân thể bổ nhào về phía trước, bốn con móng vuốt ôm chặt lấy cánh tay Hàn Hàn, con ngươi hồ ly tròn vo nhãn phòng bị nhìn chằm chằm Mộ Dung Lân.
Hàn Hàn cũng phản ứng nhanh chóng ôm tiểu hồ ly vào trong lòng: "Lân công tử tìm Tiểu Phong Phong có chuyện gì sao?"
"Tiểu Phong Phong là ai ?" Mày kiếm chau chau của Mộ Dung Lân và Mộ Dung Ý giống nhau như đúc, chan~l êq uúyđô n không nhịn được nói, "Lão tử không tìm cái Tiểu Phong Phong gì cả, lão tử tìm con hồ ly ch.ết tiệt này, con hồ ly ch.ết tiệt này thừa dịp lão tử không chú ý, cắn ch.ết con chim ưng của lão tử mới nuôi, lão tử không lột da nó thì không được!"
"Ngươi cắn ch.ết người chim ưng của người ta?" Hàn Hàn hơi nhức đầu nhìn tiểu hồ ly hỏi.
"Chi chi." Tiểu hồ ly vội vàng lắc đầu, ta mới không cắn ch.ết chim ưng gì cả, rõ ràng ta cắn ch.ết gà mà.
"Ngươi vẫn không thừa nhận!" Mộ Dung Lân thấy tiểu hồ ly lắc đầu, càng nổi trận lôi đình, "Chẳng lẽ để lão tử mang con ưng kia qua ngươi mới thừa nhận hả?"
"Khụ, Lân công tử" Hàn Hàn thấy mặt mỹ nhân của Mộ Dung Lân đỏ lên, biết rõ đối phương tức giận, vội cười lấy lòng nói: " Tiểu Phong Phong cũng không phải là cố ý cắn ưng của ngươi, tám phần là nhận lầm, nếu không ngươi nói con chim ưng này bao nhiêu tiền, ta trả bạc cho ngươi mua một con nữa nhé?"
"Mua? Con Kim nhãn ưng đầu bạc kia của lão tử tìm 5-6 năm mới được, chỉ mấy ngàn cũng không tìm được một con, bảo bối có tiền cũng mua không được, ngươi đi đâu mua?" Mộ Dung lân tức giận cơ hồ phải mắng mẹ.
Kim Nhãn ưng đầu bạc là do lúc hắn ở biên cương nhờ người ta tìm kiếm, tìm nhiều năm như vậy, vất vả mới bắt được một con, buổi trưa hôm nay mới đưa tới, mới vừa vui mừng muốn cho con ưng này phơi nắng trong sân, ai ngờ trên đường có chuyện rời đi một lúc, trở lại chỉ thấy ưng bảo bối của hắn bị một con tiểu hồ ly màu đỏ đè xuống đất cắn xé, thấy có người tới, tiểu hồ ly kia lại ném ưng xuống rồi bỏ chạy, động tác nhanh chóng, thân thể linh hoạt, hắn nhìn thấy ưng không cứu được, vừa vội vừa giận, đuổi thẳng tới, vậy mà tiểu hồ ly lại vào Lạc huy uyển, còn chạy tới trong ngực nữ đầu bếp.
Không cần suy nghĩ, con tiểu hồ ly này nhất định là do nữ đầu bếp nuôi rồi.