Chương 8
“Đại ca, ta có chút việc phải lập tức xuống núi.”
Phong Thính Vũ thấy hắn sắc mặt không tốt, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, việc nhỏ mà thôi, ta thực mau sẽ trở lại.” Phong Văn Tuyết nói như vậy, tầm mắt lại không tự chủ được dừng trên bụng đại ca hắn.
Phong Thính Vũ trực giác khác hẳn với thường nhân, bỗng nhiên lòng có linh cảm, tiếp tục truy vấn: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Phong Văn Tuyết không kiên nhẫn nói: “Việc này cùng ngươi không quan hệ, ngươi không cần quan tâm.” Nói xong xoay người rời đi.
Ai ngờ trước mắt một bóng trắng chợt lóe lên, Phong Thính Vũ đã che trước mặt, thấp giọng nói: “Nói!”
Phong Văn Tuyết thân hình vừa chuyển, muốn vượt qua. Phong Thính Vũ dưới chân khẽ dời, vẫn ngăn trở hắn, bộ dáng bất động như núi.
Phong Văn Tuyết hơi hơi nhíu mi: “Đại ca.”
Phong Thính Vũ nói: “Nói!”
Phong Văn Tuyết thân thủ hướng y tấn công, Phong Thính Vũ nhanh chóng hóa giải, tay hướng trong ngực hắn tìm kiếm.
Giây lát hai người đã qua hơn mười chiêu. Nếu bình thường, Phong Văn Tuyết sớm rút roi ra, cùng đại ca của hắn đánh một trận. Chính là hiện tại Phong Thính Vũ thân mình không giống bình thường, làm cho hắn không dám vọng động.
Hơn nữa nhìn bụng đại ca, hắn liền tâm phiền ý loạn, mấy chiêu chống đỡ cũng vội vàng vô lực.
Phong Thính Vũ ngay lập tức nhận ra hắn đi sai một chiêu, chiêu thiểm như điện từ trong ngực hắn lấy ra phong mật hàm kia, run rẩy mở ra xem nội dung trong đó. Phong Văn Tuyết sắc mặt đại biến, không khỏi thầm hận chính mình không hủy diệt mật hàm đúng lúc.
“Đông Phương Vô Song là ai? Vì sao Triệu Tiểu Lâu cùng hắn mất tích?” Phong Thính Vũ vốn luôn luôn bình tĩnh hai tròng mắt bỗng nhiên trở nên lợi hại, mang theo một tia dao động tràn ngập sát khí.
Phong Văn Tuyết ngập ngừng nói: “Đông Phương Vô Song… Là Tĩnh Vương thế tử. Triệu Tiểu Lâu cùng hắn là bạn tốt đã nhiều năm.”
Phong Thính Vũ đuôi lông mày nhẹ khởi, hai mắt như có điện bắn thẳng đến hướng Phong Văn Tuyết.
Phong Văn Tuyết rất ít khi thấy y như vậy, biết đây là dấu hiệu báo trước y động khí tức giận, không khỏi cực kỳ lo lắng.
Hắn mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị giáo chủ, nhiều năm qua tâm tư kín đáo, thong dong lão luyện, mọi sự hung cát đều đem nắm trong tay chưa bao giờ để thoát qua. Nhưng trên đời này chỉ có hai người là hắn không thể nắm chắc được. Một vị chính là huynh trưởng hắn, tính cách quỷ dị; Phong Thính Vũ ngay sau đó muốn làm gì thiên hạ không ai đoán được, bởi vì y là người phi thường, tất nhiên không thể theo lẽ thường mà định. Còn có một vị, chính là tiểu thế tử Đông Phương Vô Song trước đó vài ngày đột nhiên lao tới.
Nếu nói so cùng Phong Thính Vũ, Đông Phương Vô Song như thế nào cũng là người bình thường, hơn nữa còn là người bình thường thông minh lanh lợi.
Một thiếu niên như vậy, lẽ ra Phong Văn Tuyết hẳn là dễ dàng khống chế, nhưng tiểu tử kia lại cố tình không chịu an bài theo lẽ thường, đem Phong Văn Tuyết gây sức ép quá sức. Vốn tưởng rằng phái người đưa hắn “áp giải” quay về kinh mọi sự liền đại cát, ai ngờ hắn lại có bản lĩnh giữa đường đào thoát khỏi sự giám thị của Thần Minh giáo, còn chạy đến Liễu Châu tiêu dao khoái hoạt một phen.
Phong Văn Tuyết cũng là một tháng trước mới biết được tin tức hắn ở Liễu Châu, nghĩ hắn dù gì cũng là thế tử, chỉ cần rời khỏi Thần Minh giáo không tìm phiền toái đến mình, muốn đi nơi nào chơi đùa cũng không sao, tả hữu đều không phải chuyện của mình.
Ai ngờ không quá một tháng, tiểu tử này liền biến mất.
Thần Minh giáo cùng kinh thành Tĩnh Vương gia có giao tình, thế tử là chạy đến tìm hắn, hiện giờ tới Liễu Châu đã thất tung, Thần Minh giáo như thế nào cũng là có trách nhiệm.
Hơn nữa lại liên lụy đến Triệu Tiểu Lâu, Phong Văn Tuyết chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại, huyệt Thái Dương thình thịch mà khiêu.
“Việc này ta đã sai người đi thăm dò. Ta đang chuẩn bị xuống núi tự mình đi tìm bọn họ, đại ca ngươi không cần lo.”
Phong Thính Vũ cũng không để ý đến hắn, đi thẳng vào nhà lấy mũ, hướng Huyền Nhai đi xuống.
Phong Văn Tuyết thấy vậy liền khẩn trương: “Ngươi muốn đi đâu?”
Phong Thính Vũ đi đến bên bờ Huyền Nhai, đang muốn vận khí, Phong Văn Tuyết đã một phen giữ chặt ống tay áo của y.
“Đại ca, ngươi không thể xuống núi! Ngươi hiện tại thân thể…”
Phong Thính Vũ vận khí phất tay một cái, run rẩy giải khai khỏi Phong Văn Tuyết, thả người nhảy xuống.
Phong Văn Tuyết kinh hãi, vội vàng đề khí nhảy theo. Hắn sợ Phong Thính Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy dưới chân càng dùng lực, hơi thở cũng trầm xuống, gắt gao đi theo phía sau Phong Thính Vũ.
Bất quá Phong Thính Vũ nội lực thâm hậu, có thể nói là thiên hạ vô song, tuy rằng thân hình không tiện, nhưng uy thế không giảm, lại thuận lợi xuống đến chân núi. Trái lại Phong Văn Tuyết phía sau y phải luôn lo lắng đề phòng, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
“Đại ca…” Phong Văn Tuyết nhìn Phong Thính Vũ ngồi trên xe ngựa đối diện hắn nhắm mắt, tâm tình có chút phức tạp.
Đại ca từ khi ra đời tới nay, chưa bao giờ đối một người để tâm, hiện tại là vì một Triệu Tiểu Lâu, nhiều lần đánh vỡ nguyên tắc của mình. Phong Văn Tuyết vì lo lắng y đối với Triệu Tiểu Lâu có cảm tình, cho nên mới không muốn đem tin tức này nói cho y biết, ai ngờ Phong Thính Vũ lại mẫn cảm như vậy, không chỉ có đoạt lấy mật hàm, còn tự mình xuống núi cứu người.
Ai…
“Có tin tức gì không?” Phong Thính Vũ đột nhiên mở miệng.
Phong Văn Tuyết phục hồi tinh thần lại, nói: “Ta hoài nghi Đông Phương Vô Song cùng Triệu Tiểu Lâu bị dư nghiệt Hắc Phong phái bắt đi. Ngươi xác định ngày ấy người cùng ngươi quyết đấu đúng là Thạch Cuồng sao?”
Phong Thính Vũ mở mắt, kiên định nói: “Đúng vậy, là hắn. Đã ch.ết.”
Phong Văn Tuyết nghe vậy, nhíu mi, thì thào lẩm bẩm: “Chẳng lẽ còn có một người Hắc Ma chưởng? Người này ẩn thân phía sau Thạch Cuồng, không biết có mục đích gì…”
Đông Phương Vô Song cùng Triệu Tiểu Lâu bị bắt là lúc đang đi du ngoạn, tin tức truyền đến, đến nay đã qua bảy, tám ngày, cũng không biết tình hình như thế nào. Bất quá Phong Văn Tuyết cũng không nghĩ nhiều, Đông Phương Vô Song thông minh cổ quái, sợ kẻ bắt hắn mới mệt nhọc.
Hơn nữa hắn thân phận tôn quý, cho dù kẻ kia có to gan lớn mật, chỉ sợ cũng không dám cùng hoàng tộc đối nghịch.
Tuy là nói như vậy, Phong Văn Tuyết nhưng vẫn áp chế không được cảm giác lo âu.
“Tiểu Lâu, ăn nha! Ăn nhiều một chút, đừng để bị đói!”
“Ngươi còn nuốt trôi?”
Triệu Tiểu Lâu dùng sức trừng mắt với bằng hữu tốt trước mắt, không khỏi vì thần kinh thô to của hắn mà cảm thấy đau đầu.
“Vì cái gì ăn không trôi?” Đông Phương Vô Song bưng chén rượu lên nhấp một hơi, chép chép miệng nói: “Hương vị cũng không tệ lắm, hảo tửu, hảo tửu. Ngươi cũng uống đi.”
“Ngươi, ngươi còn dám uống rượu? Ngươi không sợ rượu có độc a?” Triệu Tiểu Lâu khó thở.
Đông Phương Vô Song nhìn hắn, đột nhiên cười ha ha lên, cười đến rung đùi, thắt lưng muốn chống đỡ không nổi.
Triệu Tiểu Lâu cả giận nói: “Ngươi cười cái gì! Ta là lo cho ngươi!” Nghĩ lại, khi hắn vừa mới tỉnh, phát hiện mình bị giam tại mật thất hắc ám nhỏ hẹp, trong lòng vừa vội lại sợ, tiếp theo liền phát hiện Đông Phương Vô Song bị trói giống như cái bánh chưng nằm bên cạnh hắn ngủ vù vù. Nếu không phải từ miệng hắn phát ra tiếng ngáy, Triệu Tiểu Lâu còn tưởng rằng hắn đã bị trọng thương, sợ tới mức cơ hồ muốn khóc.
Kết quả bản thân có khác gì bị trọng thương. Bởi vì Triệu Tiểu Lâu đem hắn gọi tỉnh thật đúng là mất không ít khí lực.
Đáng giận hơn nữa, Đông Phương Vô Song sau khi tỉnh lại cư nhiên còn oán giận hắn: “Làm cái gì đánh thức ta? Người ta thật vất vả mới mơ thấy mỹ nhân, ngươi cũng không để cho người ta ôn chuyện.”
Ôn chuyện cái đầu của ngươi a!
Cho dù là Triệu Tiểu Lâu có là văn nhã công tử, cũng nhịn không được trong lòng mắng to một câu.
“Ngươi cũng không nhìn xem hiện tại chúng ta đang trong tình huống nào, còn hồ ngôn loạn ngữ!”
Triệu Tiểu Lâu muốn khóc, ánh mắt đều đỏ.
Đông Phương Vô Song toàn thân bị trói bởi dây thừng, như heo sắp khiêng đi, hắn lay lay thân thể chợt nói: “Tiểu Lâu, chúng ta bị trói a.”
Vô nghĩa! Triệu Tiểu Lâu hung hăng liếc hắn.
Bất quá vẻ mặt hắn hồng hồng, ánh mắt đáng thương, một chút đều không đủ lực uy hϊế͙p͙, ngược lại còn làm cho Đông Phương Vô Song cảm thấy hắn cực kỳ giống một con thỏ nhỏ…
“Bắt cóc a… Bắt cóc…” Đông Phương Vô Song thì thào nhắc tới hai lần, ánh mắt cư nhiên có chút không hiểu kích động cùng… Hoài niệm?
“Không nghĩ tới cư nhiên còn có người dám bắt cóc ta. Ta bản lĩnh thật lớn a.” Hắn ra vẻ thập phần cảm khái nói.
Triệu Tiểu Lâu không rõ bắt cóc cùng bản lãnh của hắn có cái gì tương quan, gấp đến độ càng muốn khóc.
“Vô Song, ngươi mau nghĩ biện pháp a.”
“Ai ai, Bánh bao, ngươi khóc cái gì a? Ngươi xem ta bị trói so với ngươi chặt hơn, ta cũng chưa khóc mà ngươi khóc cái gì? Ai nha nha, ngươi mau giúp ta ngồi xuống, nằm như vậy thật là khó chịu.”
Đông Phương Vô Song dùng mông cọ cọ đất, nhích a nhích đến bên cạnh hắn.
Triệu Tiểu Lâu lúc này mới phát hiện mình quả thật so với hắn bị cột ít hơn, tựa hồ chỉ có hai tay bị trói. Hắn dùng đầu gối cùng bả vai thật vất vả đem Đông Phương Vô Song dựng lên, dựa vào trên tường. Hai người sau một lúc gây sức ép, túa ra một thân mồ hôi.
“Hắc hắc, có ý tứ.” Đông Phương Vô Song hấp khí, nhìn bốn phía, đột nhiên cười rộ lên.
Triệu Tiểu Lâu chẳng biết tại sao: “Cái gì có ý tứ?”
Đông Phương Vô Song bĩu môi, nói: “Ngươi xem bọn hắn đem ta buộc kín như vậy, hiển nhiên biết ta có khả năng dễ dàng đào thoát, mà đem ngươi buộc có lệ như vậy, đó là cảm thấy ngươi dễ đối phó. Những người này không đầu óc a, xem ta như thế nào thu thập bọn họ.”
Cái gì gọi là đem ta buộc cho có lệ như vậy… Triệu Tiểu Lâu cảm thấy buồn bực. Hắn từ nhỏ đến lớn, vẫn là lần đầu tiên gặp loại biến cố này mà, cho dù lúc trước bị Phong Thính Vũ tóm lên núi, cũng còn dùng lễ đối đãi, chưa từng chật vật như vậy.
Hắn nghĩ đến Phong Thính Vũ, bỗng nhiên hoài niệm.
Từ biệt lâu như vậy, cũng không biết người nọ hiện tại như thế nào… Trên núi thời tiết lạnh lắm, y mỗi ngày có còn đến bên hồ luyện kiếm hay không? Nghe nói y nửa năm xuống núi một lần, không biết, không biết y khi nào thì xuống núi?
Ai… Hồ đồ. Cho dù y xuống núi, chỉ sợ bọn họ cũng không gặp được.
Chính mình còn không biết có duyên hay không mà…
Triệu Tiểu Lâu miên man suy nghĩ, Đông Phương Vô Song phía sau nói cái gì hắn cũng không chú ý nghe.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động mở khóa, một hắc y nhân đẩy cửa đi vào, tầm mắt nhìn về phía góc tường, trên người của hai người quét một vòng.
“Hai vị công tử, ủy khuất.”
Triệu Tiểu Lâu rụt rụt bả vai. Đông Phương Vô Song hì hì cười nói: “Ngươi mời chúng ta đến có chuyện gì?”
Người nọ nghe vậy sửng sốt, lập tức cười nói: “Đông Phương công tử hảo can đảm. Không sợ ta đối với bọn ngươi bất lợi sao?”
“Ngươi biết ta họ Đông Phương, kia thì sợ gì.” Đông Phương Vô Song khuôn mặt vẫn tươi cười nói.
Người nọ da mặt thật dày, nói: “Đúng là thuộc hạ của tại hạ lỗ mãng, lại đối đãi hai vị khách quý như thế. Đông Phương công tử không nên hiểu lầm, tại hạ không muốn cùng công tử khó xử, bất quá là thỉnh nhị vị công tử ở lại tiểu gia một thời gian, tuyệt sẽ không làm bị thương một cọng tóc của nhị vị.”
Đông Phương Vô Song nghe hắn nói như vậy, ánh mắt lóe lên, cười nói: “Như thế tốt lắm. Đáng tiếc phương thức tiên sinh đãi khách có chút đặc biệt.”
Người nọ cười đến thập phần vô lại: “Chỉ cần thỉnh Đông Phương công tử ăn vào viên thuốc này, tại hạ tức khắc mở trói cho ngươi.” Nói xong đem một viên thuốc đưa đến bên miệng Đông Phương Vô Song.
Triệu Tiểu Lâu kinh hãi, kêu lên: “Không thể! Không thể!”
Ai ngờ Đông Phương Vô Song cái mũi nhỏ để sát vào viên thuốc kia, ngửi ngửi, hé miệng, liền nuốt xuống. Đầu lưỡi cuốn qua viên thuốc kia, còn giả vờ như vô tình cọ vào lòng bàn tay người nọ một chút.
Người nọ thấy hắn hợp tác như thế, ngược lại có chút kinh ngạc. Trong lòng hắn đang định nếu Đông Phương Vô Song không ăn, liền sử dụng thủ đoạn ép hắn phải nuốt, khi phát giác lòng bàn tay bị ɭϊếʍƈ một chút, giật mình, cảm giác… thập phần quái dị.
Người nọ thu hồi tay, thần sắc khó hiểu nhìn chằm chằm Đông Phương Vô Song.
Đông Phương Vô Song hì hì cười: “Viên thuốc ta ăn rồi. Ngươi chừng nào thì mở trói cho chúng ta?”
Người nọ mỉm cười, tay nâng phát chưởng, đem tầng tầng dây thừng trên người Đông Phương Vô Song cắt nát.
Hắn lộ ra công phu này, Triệu Tiểu Lâu cùng Đông Phương Vô Song nhất thời đều bị chấn kinh.
“Xin hãy nhị vị hảo hảo nghỉ tạm.” Người nọ nói xong hướng cửa đi ra.
“Từ từ, ” Đông Phương Vô Song gọi hắn, không chút khách khí nói: “Ta đã đói bụng. Đãi khách có đạo đãi khách, ta cũng không kén cá chọn canh, chỉ cần hàm tô kê của Nguyệt Hương Lâu, cá chép chua ngọt, hoa đường quyển của Bách Phúc lâu, thúy phượng tôm cùng đậu hủ của Trần Kí lão *** thêm ba bát cơm tẻ Chiết Châu.” (mấy món tàu thì ta ngu ngơ ^^)
Người nọ nghe vậy mỉm cười, cũng không đáp lời, từ cửa đi ra ngoài.
Triệu Tiểu Lâu lo lắng nói: “Hắn, hắn, hắn cho ngươi ăn dược gì? Ngươi như thế nào liền ăn vào?”
Đông Phương Vô Song giúp hắn cởi bỏ dây thừng, nói: “Cũng không có gì, chính là Bách Tô đan hóa giải nội lực thôi. Dù sao ta nội lực cũng không cao thâm, không sao cả.”
Nhưng thái độ người kia, là lạ, rốt cuộc có mục đích gì?
Đông Phương Vô Song bên này suy tư, Triệu Tiểu Lâu lại thập phần lo lắng nói: “Làm sao bây giờ?”
“Rau trộn.” Đông Phương Vô Song không chút để ý đáp.
Triệu Tiểu Lâu khoanh tròn hai chân lui vào góc tường, bắt đầu ngơ ngẩn.
Từ lúc ấy cho đến vài ngày sau, người nọ đối bọn họ cũng coi như có lễ. Thức ăn ngon cùng hảo cơm chiêu đãi.
Thẳng đến hôm nay, người nọ đột nhiên tặng chút rượu, nói ủy khuất bọn họ nhiều ngày, hôm nay cho bọn họ hảo hảo hưởng thụ một chút.
Triệu Tiểu Lâu thập phần lo lắng đây là một chút cuối cùng gọi là “cơm trước khi tử hình “, ai ngờ Đông Phương Vô Song lại không hề kiêng kỵ, ngốn ngấu như cũ, nâng chén uống ngay, làm cho hắn cảm thấy thập phần bất đắc dĩ
“Tốt lắm, đừng cười!” Triệu Tiểu Lâu thấy hắn nở nụ cười nửa ngày, không khỏi làm mặt lạnh.
Đông Phương Vô Song rốt cục dừng lại, nói: “Sợ cái gì, ta ngay cả Bách tô đan đều ăn, còn cần phải hạ độc ta nữa sao? hơn nữa, nói đến hạ độc ai có thể hạ được ta? Muốn tìm ta phiền toái còn sớm lắm a.” Nói xong lại giống như thì thào lẩm bẩm: “Hắn tốt như vậy, rượu cùng thức ăn ngon chiêu đãi chúng ta, hiển nhiên mục đích không phải chúng ta. Vậy hắn là vì cái gì? Đã nhiều ngày ta ăn đồ ăn chỉ thấy thúy phượng tôm hương vị mặc dù không phải của Bách phúc lâu, nhưng xem tôm kia cũng là thứ hảo hạng, cũng là sản vật của Hồ Long Đàm ở Liễu Châu, như vậy chúng ta vẫn còn ở tại Liễu Châu. Ừ, cơm cũng là nấu từ gạo Chiết châu, xem ra hắn cũng có chút năng lực.”
Đông Phương Vô Song ánh mắt biến hóa thất thường, Triệu Tiểu Lâu ở bên cạnh nghe thấy mà choáng váng. Hắn lần đầu tiên ý thức được, vị bạn tốt bên cạnh hắn không chỉ có là một hoàn khố thế tử, mà còn có vẻ mặt khác mà hắn hoàn toàn không biết.
“Kia… Chúng ta làm sao bây giờ?” Triệu Tiểu Lâu lúc này bất tri bất giác đối Đông Phương Vô Song tràn ngập tin cậy, chỉ cảm thấy hắn so với chính mình hiểu biết hơn.
Đông Phương Vô Song nói: “Hắn đem chúng ta nhốt nhiều ngày như vậy, hiển nhiên có ý đồ khác. Ta nghĩ, hắn nhất định phải lợi dụng ta dẫn người nào đến, bởi vì trên người ta có tín vật.”
“Cái gì tín vật?”
Đông Phương Vô Song hai mắt hiện vẻ lo lắng, cắn răng trầm giọng nói: “Thần Minh giáo lệnh bài!”
“A!” Triệu Tiểu Lâu trong lòng căng thẳng, nghĩ tới Phong Thính Vũ.
Đông Phương Vô Song không phát hiện, cắn tay mình oán hận: “Người này tám chín phần cùng Thần Minh giáo có cừu oán. Mục tiêu của hắn nếu là… người nọ, xem ta không đem hắn chặt làm trăm mảnh không được rồi!”
Triệu Tiểu Lâu không còn nghe hắn nói là ý gì, tâm tư chính mình đã bồng bềnh bay mất, không yên lòng.
Kỳ thật Đông Phương Vô Song đã nhiều ngày trái lo phải nghĩ, sớm nghĩ không ít phương án, nhưng đều không khả thi.
Người giam giữ bọn họ công lực thâm hậu, phòng bị lại chặt chẽ, hiển nhiên là một người thập phần khó đối phó. Nếu Đông Phương Vô Song chỉ có một mình, còn có khả năng nghĩ biện pháp thử một lần thoát thân, cùng lắm thì lại bị túm trở về. Nhưng Triệu Tiểu Lâu lại chỉ là một người bình thường, tuy rằng gần đây không biết từ nơi nào học được một bộ võ công dưỡng thân kiện thể, nhưng công lực chưa đủ, không dùng được.
Bất quá điều hắn phiền hà nhất chính là, vô luận như thế nào, phải giữ được bình an cho Tiểu bánh bao a.
Đông Phương Vô Song thầm hạ quyết tâm.
“Đường chủ, tới rồi.”
“Chính là nơi này?”
Một Hắc y nhân dung mạo bình thường, vẻ mặt trang nghiêm, đúng là Thần Minh giáo đường Đường chủ.
“Đúng vậy”, tên đệ tử khom người nói: “Đưa lệnh bài của Đông Phương công tử, người nọ nói quả thật đúng là nơi này. Bất quá phía trước không thể đi xa thêm, chỉ có thể leo qua núi.”
Vô Ngôn nhìn xa xa núi non kéo dài không dứt, không khỏi nhíu nhíu mày, nói: “Núi này sâu như vậy, Đoạn Sí Nhai ở phương nào?”
Đệ tử kia chỉ vào mặt sau mấy ngọn núi nói: “Băng qua hai ngọn núi phía trước, đến ngọn núi Miên Long thứ ba đi ba dặm về hướng nam ba dặm. Đoạn Sí Nhai hình tượng như phi ưng đoạn sí ( chim ưng bay đến gãy cánh), cách gọi này thật là hay.”
Vô Ngôn yên lặng nhìn phía trước đường núi gập ghềnh, có chút chần chờ, chợt nghe phía sau trên mã xa truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Một khi đã như vậy, Vô Ngôn, ngày mai ngươi liền cùng bổn tọa đi xem.” Nói xong liền thấy một người từ trên xe ngựa chậm rãi bước ra.
Người nọ một thân trường y màu đen, áo choàng ngân phát, khí chất như tuyết, trên mặt đội mặt nạ tinh xảo màu bạc, đúng là Thần Minh giáo giáo chủ Phong Văn Tuyết.
Vô Ngôn nói: “Giáo chủ, việc này e có âm mưu, xin giáo chủ để thuộc hạ gọi những người đến, sau đó tái định đoạt.”
Phong Văn Tuyết đạm thanh nói: “Chúng ta Thần Minh giáo làm việc khi nào chân tay co cóng như vậy? Hắn đã có can đảm đến khiêu khích, liền phải thừa nhận hậu quả khiêu khích. Đoạn Sí Nhai đánh một trận, cho dù là một âm mưu, bổn tọa cũng không thể không đi!”
Đệ tử dẫn đường kia là thuộc hạ của Vô Ngôn, đóng tại phụ cận Liễu Châu, quen thuộc địa hình. Ngày thường nhìn thấy Đường chủ còn khó hơn lên trời, lần này cư nhiên vì chút năng lực may mắn dẫn đường cho giáo chủ, thật kích động đến ch.ết khiếp.
Lúc này thấy phong thái giáo chủ đại nhân, hắn lại bội phục sát đất, đột nhiên trong đầu vừa chuyển, nghĩ tới một chuyện, lớn mật tiến lên phía trước nói: “Khởi bẩm giáo chủ, đệ tử tại nam sơn phụ cận này sống đã nhiều năm, phi thường quen thuộc. Về Đoạn Sí Nhai kia, đệ tử đột nhiên nhớ tới một lời đồn.”
“Nga? Cái gì nghe đồn?” Phong Văn Tuyết tầm mắt quét về phía hắn.
Đệ tử kia thấy giáo chủ đại nhân vì lời của mình chú ý, lại kích động đến cả người phát run, tiến lên cúi đầu nói.
Phong Văn Tuyết trở lại trong xe, đối người vẫn đang chờ bên trong nói: “Ngươi đều nghe được chứ?”
Phong Thính Vũ không nói chuyện.
Phong Văn Tuyết nói: “Nếu là sự thật, việc này dễ dàng rất nhiều. Ngày mai ta cùng Vô Ngôn lên núi đến chỗ hẹn, chỗ kia phái người khác đi tìm.”
Phong Thính Vũ thản nhiên nói: “Không cần. Ta đi.”
Phong Văn Tuyết nhíu mày: “Không được!”
Phong Thính Vũ cũng không để ý đến hắn, hai tròng mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi khép lại.
Phong Văn Tuyết thấy hắn như thế, cũng không có cách nào, lạnh lùng đối xa phu phân phó: “Khởi hành.”
Hắn không có chú ý tới, Phong Thính Vũ hai tay giấu trong áo nhẹ nhàng nhu nhu cái bụng nặng nề.
Có lẽ là do hành trình gấp gáp, hoặc là ngồi trên xe ngựa tọa không thoải mái lắm. Phong Thính Vũ cảm thấy hai ngày này bụng xao động so với lúc trước càng lợi hại, làm cho y tâm phù khí táo, rất không sảng khoái.
Bọn họ chạng vạng thì đặt chân tới sơn trang phía nam chân núi. Trước đây tử y đã đến trước bọn họ từng bước chuẩn bị tốt.
Phong Văn Tuyết cố ý dặn hắn nói: “Ngày mai ngươi trông chừng tông chủ cho hảo, tuyệt đối đừng cho hắn lên núi.”
Tử y có chút giật mình, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ buồn rầu nói: “Giáo chủ, ta trông tông chủ thế nào được.” công phu tông chủ, hắn đánh không lại a.
Phong Văn Tuyết nói: “Ngươi có thể dùng thủ đoạn khác.”
Lần này tử y thật sự kinh ngạc: “Giáo chủ, người cho ta đối tông chủ dùng dược?”
“Bổn tọa mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại ngàn vạn lần đừng cho hắn lên núi!”
Giáo chủ nói cũng đã nói đến như vậy, tử y cũng không có biện pháp, đành nói: “Thuộc hạ sẽ tận lực thử xem. Bất quá tông chủ nội lực thâm hậu, bách độc bất xâm, ngay cả hóa công tán cũng vô dụng, thuộc hạ cũng không dám cam đoan.”
Phong Văn Tuyết đối hắn mỉm cười, nói: “Bổn tọa tin ngươi, ngươi cũng đừng làm cho bổn tọa thất vọng.”
Tử y nửa như sợ hãi nửa như trách móc nhìn hắn một cái, nói: “Giáo chủ quá coi trọng tử y.”
Phong Văn Tuyết nở nụ cười tà, nhéo nhéo mặt hắn nói: “Bổn tọa hiểu rõ nhất chính là ngươi. Không tin ngươi đi hỏi mấy người trong nội viện… kia, xem bổn tọa đối ai tốt nhất.”
Tử y nhẹ nhàng cười, vui đùa nói: “Bọn họ nhất định sẽ nói, giáo chủ đối Vô Song thế tử tốt nhất, ngay cả hắn thiếu chút nữa hủy đi nội viện cũng chưa phạt mà.”
Phong Văn Tuyết nghe vậy, biến sắc, quát: “Nói hưu nói vượn!”
Tử y hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: “Thuộc hạ biết tội! Thỉnh giáo chủ trách phạt!”
Trời biết, vị tiểu thế tử kia tạo ở tổng đà gà bay chó sủa thành như vậy, giáo chủ đều thờ ơ, còn không phải đối hắn tốt nhất? Huống chi lần này chạy đến thâm sơn rừng già này, cũng không biết là vì ai.
Phong Văn Tuyết thở sâu, cũng hiểu được mình chuyện bé xé ra to, cố gắng hoãn hạ táo khí (nóng nảy), nói: “Đứng lên đi. Hắn là Tĩnh Vương gia thế tử, con của trưởng công chúa, bổn tọa tự nhiên đối hắn có phần khoan dung. Nhưng nói không thể nói lung tung, về sau ai muốn tái truyền những lời này để cho bổn tọa biết, tất không tha!”
“Vâng!”
Phong Văn Tuyết thấy tử y quả thật đã bị dọa không ít, tự tay dìu hắn đứng lên, an ủi: “Tốt lắm, bổn tọa biết ngươi chỉ là vô tâm, sẽ không trách ngươi, trở về đem lời nói bổn tọa truyền lại, để cho bọn họ biết giữ mồm giữ miệng. Bổn tọa hiện tại đi gặp tông chủ, chuyện còn lại ngươi hãy chuẩn bị hảo.”
“Vâng.”
Phong Văn Tuyết đi đến trước cửa phòng Phong Thính Vũ, gõ gõ.
“Tiến vào.”
Phong Văn Tuyết đi vào, khép nhẹ cửa phòng, đi đến trước giường, nhìn nhìn Phong Thính Vũ đang nhắm mắt điều tức, cau mày nói: “Ngươi sắc mặt không được tốt.”
Phong Thính Vũ mí mắt cũng chưa động một chút.
Phong Văn Tuyết nhìn lên bàn, nói: “Như thế nào bữa tối không đụng?”
Phong Thính Vũ vẫn không nói chuyện.
Phong Văn Tuyết múc một chén cháo, nói: “Ít nhất uống bát cháo đi.”
Phong Thính Vũ rốt cục giương mắt nhìn hắn, thân thủ tiếp nhận, từ từ ăn.
Phong Văn Tuyết chần chờ một lát, nói: “Ngày mai ngươi thật muốn lên núi? Bụng ngươi…”
Bỗng nhiên thấy Phong Thính Vũ ánh mắt nhíu lại, buông cháo bát ôm bụng.
Phong Văn Tuyết vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Phong Thính Vũ cau mày, bàn tay đặt lên bụng xoa xoa.
Phong Văn Tuyết thân thiết nói: “Muốn tử y đến xem một cái hay không?” Tử y y thuật cùng độc thuật đều là thực xuất chúng.
Phong Thính Vũ thản nhiên nói: “Không cần.” Nói xong dựa người về phía sau, xem ra không được thoải mái.
Phong Văn Tuyết nhíu mày: “Ngươi bụng cũng chín tháng rồi, ngày mai vẫn là không cần lên núi. Ta mang theo Vô Ngôn đi đến chỗ hẹn, mọi cái khác đều đã an bài hảo, ngươi chỉ cần trong này chờ, như thế nào?”
Phong Thính Vũ mặt không chút thay đổi nói: “Khuya rồi, ngươi quay về đi.”
“Lời nói của ta ngươi có nghe hay không?”
Phong Thính Vũ không muốn cùng hắn nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngón tay đặt trên thanh trường kiếm bên người.
Phong Văn Tuyết biết đây là y đang đuổi người, nếu không đi, chỉ sợ y thật sự chém cho một kiếm, bức hắn đi ra ngoài.
Nếu là ngày xưa, cùng y đánh một hồi cũng không sao cả. Bất quá như đã nói, Phong Văn Tuyết đối với cái bụng của đại ca hắn thật sự vừa kinh vừa sợ, không phải là nhường nhịn, mà là không có dũng khí, vì thế đành phải phẫn nộ bỏ đi.
Hắn vừa ly khai khỏi phòng, Phong Thính Vũ liền không gắng gượng thêm được nữa, nghiêng hẳn người dựa vào bên giường. Sau một lúc lâu, y co cả người, hai tay che bụng, không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ kiên nhẫn xoa xoa, nghĩ cũng giống như mọi khi, trong chốc lát sẽ yên ổn trở lại.
Quả nhiên sau một lúc lâu, cảm giác hảo hơn nhiều, Phong Thính Vũ cầm lấy kiếm, phủ thêm áo choàng, hướng cửa ra đi, ai ngờ mới vừa đi tới bên cạnh bàn lại đột nhiên dừng lại, hơi hơi xoay người.
Y nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn bụng mình, vẻ mặt tựa hồ có chút khó hiểu, còn mang theo chút không kiên nhẫn. Xuyên qua lớp áo choàng trắng, y tựa hồ có thể thấy hình dáng hai chân bé xíu của đứa nhỏ thay phiên nhau đạp vào bụng y.
Mấy tháng gần đây đứa nhỏ động tĩnh rất lớn, thường thường làm cho y trở tay không kịp. Lúc mới bắt đầu y còn nghĩ, như thế nào đứa nhỏ này còn có thể chuyển động?
Về sau quen dần, y còn hoài nghi đứa nhỏ chẳng lẽ hiện tại cũng đã trong bụng y luyện công sao.
Việc này cũng không hảo, nền tảng võ công nhất định phải dạy hảo, tốt nhất vẫn là sinh ra rồi tự mình dạy thì sẽ tốt hơn. Hiện tại tay chân còn không có chỗ để duỗi, sẽ không có tác dụng gì nhiều.
Đáng tiếc ý tưởng của y lại truyền không đến chỗ thai nhi. Nó nghĩ muốn động liền động, nghĩ muốn ngủ là ngủ, hoàn toàn không để ý tới đang làm cha nó một bụng nghi hoặc.
Bình thường khi đứa nhỏ náo loạn, Phong Thính Vũ còn kiên nhẫn sờ sờ bụng, không để ý tới, thế nhưng lúc này thì khác.
“Không nên cử động! Ta muốn đi cứu phụ thân ngươi, cử động nữa không buông tha ngươi!” Phong Thính Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm bụng mình nói.
Nói cũng thần kỳ, đứa bé kia giống như thật sự nghe được lời phụ thân nói, bên trong lại mấp máy hai cái, chậm rãi an tĩnh trở lại.
Phong Thính Vũ lúc này đã xuất ra một tầng mồ hôi, chỉ là y không chú ý. Thấy bụng mình rốt cục cũng yên ổn trở lại, liền nắm chặt trường kiếm, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Trong sơn trang đã dàn xếp người của Thần Minh giáo trông coi, bất quá lấy công lực Phong Thính Vũ, tự nhiên có thể thoải mái tránh đi bọn thủ vệ, vô thanh vô tức chuồn ra ngoài.
Núi non đen nhánh ẩn giấu bao nhiêu quái thú kỳ quái. Màn đêm đen kịt che chắn hết thảy ánh sáng cùng màu sắc, chỉ còn lại tiếng gió, tiếng lá cùng tiếng động của bọn dã thú không biết đang ẩn mình ở nơi nào.
Núi rừng ban đêm là sát thủ đáng sợ, thiên nhiên cất giấu những thứ mà con người phải e dè, sợ hãi. Bất quá đối với một cao thủ như Phong Thính Vũ mà nói, đêm tối chỉ là đêm tối, ngăn không được y.
Công lực của y thâm hậu, mắt có thể thấy mọi vật, võ công lại cao, phàn sơn việt lĩnh (trèo đèo lội suối) là chuyện nhỏ. Mặc dù hiện tại trước người treo thêm một cái “trói buộc” y vẫn nhanh như gió, trong bóng đêm phân rõ phương hướng, hướng về mục đích lao đi.