Chương 20: Tạc thị kim phi

Dung Khiêm đứng tại chỗ, nhìn Yên Lẫm không hề biết rõ tình hình cứ thế đi về phía trước, hoàng thành cao lớn hùng vĩ phương xa, tôn trời xanh mây trắng, giữa thanh sơn vô hạn này, lại cũng xa xôi mỹ lệ hệt như một bức tranh.


Bên cạnh lại là nhiệt nhiệt náo náo nói nói cười cười, phàm trần nhân yên, thế tục phong hoa chân chính. Y dời mắt, nhìn Thanh Cô vội trước vội sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn y mà cười. Trên trán mướt mồ hôi, trên mặt toàn là vẻ thỏa mãn.


Đi xa chính là ngày hôm qua của y, bên cạnh chính là ngày hôm nay của y, cái gì nên bỏ xuống, cái gì nên quý trọng, chẳng lẽ y lại không thể phân biện?


Y ngẩng đầu, nhìn trường thiên mênh mông, nở nụ cười, sau đó quay người đi về phía trước, phía trước, có nhà của y, căn nhà kia của y với Thanh Cô, không hề lớn, lại rất ấm áp, không hề xa hoa, lại rất tự tại.
Bỏ ta đi mất, ngày hôm qua chẳng sao giữ được.*


Yên Lẫm chậm bước đi về trước, tinh thần ung dung, nhẹ nhàng hỏi: “Tịnh Viên, nghe nói Lạc Xương công chúa vừa mãn mười ba tuổi, đúng không?”
“Vâng.”


Y gật đầu: “Khi nàng đến kinh thành, nếu ta bận triều chính, nhớ nhắc ta bớt thời gian đi thăm. Nàng dù sao còn nhỏ như vậy đã phải bỏ lại phụ mẫu, rời xa cố quốc, đến gả cho một nam tử chưa gặp bao giờ, có lẽ trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.”


available on google playdownload on app store


Ánh mắt y sầu não đau buồn, không như thiếu niên có thể có: “Gọi là vương tử công chúa, trước vận mệnh quốc gia, cũng chẳng qua như thế, ta và nàng kỳ thật không hề khác nhau.”


Sử Tịnh Viên cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng”, không biết vì sao mà trong lòng bi thương. Hoàng thượng cùng lớn lên với y, từ khi nào đã có thể quan tâm mà nghĩ cho người như vậy. Thời gian thiếu niên hào hứng như thế, lại một mực thận trọng như vậy, tại sao y chỉ cảm thấy khó chịu.


Yên Lẫm nở nụ cười nhẹ nhàng, cho dù dáng tươi cười không hề có nét gì là vui vẻ. Y quyết tâm, bất luận công chúa Tần quốc nhỏ tuổi ấy tướng mạo thế nào, tính tình ra sao, y đều sẽ rất tốt với nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng. Đã quyết định cưới nàng thì phải làm hết trách nhiệm của một trượng phu, dù rằng bản thân y, kỳ thật cũng chỉ là một đại hài tử.


Đã từng, có một người, vào lúc chia tay, muốn y làm một Hoàng đế tốt, làm một người vui vẻ.


Y tuy rằng không thể vui vẻ được nữa, chí ít có thể làm một Hoàng đế tốt, có thể bảo hộ quốc gia của y, con dân của y, bảo hộ mỗi một người bên cạnh. Y từng hờ hững sơ ý như vậy, từng tự cho là đúng như vậy, y từng chỉ biết tự xót tự thương tự oán tự thán như vậy, lại chưa từng nghĩ cho người khác, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa. Vô luận thế nào, y cũng không muốn mất đi bất kỳ ai bên cạnh nữa, vô luận thế nào, y cũng không thể để bất kỳ ai bên cạnh vì y mà chịu ủy khuất, bị thương tổn nữa.


Bởi vì mất đi quá quan trọng, cho nên mới phải quý trọng gấp đôi mọi thứ sau đó.
Y ngẩng đầu, nhìn không trung mênh mông, dùng tư thế này che giấu ánh mắt đột nhiên nóng lên kia.
Sau này, y không bao giờ có thể vui vẻ nữa, nhưng y thề, y nhất định, nhất định, sẽ làm một Hoàng đế tốt, cho nên…


Y nhắm mắt, hơi thê lương hơi bi thương, hơi tự giễu mà nở nụ cười.
Làm rối lòng ta, ngày hôm nay thật lắm ưu phiền.


Dung Khiêm đi về trước, hiện tại y đã có thể không cần dùng gậy gỗ hoặc cành cây làm gậy, nhưng tốc độ đi lại của y so với người bình thường thì phải chậm gấp đôi có thừa.


Yên Lẫm đi về trước, có lẽ muốn hưởng thụ sự tiêu dao còn lại không bao nhiêu trong sinh mệnh, cho nên y không cưỡi ngựa, cũng không đi nhanh, cứ thế dạo bước mà đi, chậm rãi hướng về hoàng thành.


Dung Khiêm biết Yên Lẫm đang ở ngay đằng sau, y biết chỉ cần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy người kia, chỉ cần vừa lên tiếng là có thể gọi người kia lại, nhưng mà y vẫn đi về trước, từ đầu chí cuối, không hề quay đầu một lần, cũng chẳng gọi một tiếng.


Yên Lẫm đi về trước, hướng đến kinh thành của y, hoàng cung của y, lồng giam của y, y không biết phía sau, có một người mà y dùng cả sinh mệnh muốn truy tìm, đang dần đi xa, cho nên y cũng không quay đầu, không muốn quay đầu. Hết thảy trong quá khứ, sớm đã chẳng thể vãn hồi, việc y có thể làm, vẻn vẹn chỉ là cực lực nhìn về phía trước, đi về phía trước.


Cứ thế, hai người, đi về hai phương hướng, dù rằng tốc độ đều chậm chạp như vậy, nhưng chung quy càng lúc càng xa càng mất dấu, cho đến khi bất kỳ người nào quay đầu cũng đều chẳng nhìn thấy bóng dáng đối phương, tung tích đối phương nữa.


Lúc này, Tần quốc tân vương đăng cơ không quá ba tháng, tam vương tử Tần Húc Phi đánh hạ kinh thành Sở quốc bắt sống Sở vương chỉ có bốn tháng. Đại Sở quốc từng hiển hách một thời đang rơi vào hỗn chiến cát cứ của các thế lực quân đội lớn nhỏ, bách tính khổ không nói nổi.


Lúc này, Yên quốc tân quân trẻ tuổi mới tự chấp chính được hơn nửa năm.
Lúc này, cách Phương Khinh Trần vì cứu Phó Hán Khanh mà khuấy tung cả thiên hạ, vô số quốc gia bay loạn xạ, cách Dung Khiêm và Yên Lẫm gặp lại lần nữa, còn phải chờ rất lâu rất lâu.


Nửa tháng sau, Tần quốc Lạc Xương công chúa đến Yên. Lại hơn một tháng nữa, Yên chủ đại hôn, phong con gái vua Tần Lạc Xương làm hậu. Sau một năm, Yên Lẫm trong vòng năm tháng, trước sau sắc phong bốn phi tần, đều là tiểu muội hoặc ái nữ của trọng thần trong triều, chư hầu địa phương Tần quốc.


Hai năm sau, trong Yên cung lại trước sau có ba cung nữ bình thường hạnh thừa ân lộ, phong làm quý nhân.


Song vào năm thứ ba chủ chính, sau khi đại thần theo thông lệ nhắc tới việc tuyển tú, Yên Lẫm lại ban chiếu toàn quốc, thề trong những năm sinh thời, tuyệt không được cách mỗi ba năm, tiến hành việc tuyển tú trong dân gian để tuyệt hành vi nhiễu dân.


Chiếu thư trước nay chưa từng có này, nháy mắt truyền khắp chư quốc, hành động kỳ lạ của vị thiếu niên đế vương này, trở thành một trong vô số câu đố mà các nhà sử học đời sau không sao giải được.


Và lúc này, thiên hạ bởi vì Phương Khinh Trần mà phân loạn không ngớt, cục diện chư quốc biến đổi. Yên Lẫm cuối cùng mới dưới tình huống không hề chuẩn bị, gặp được người ly biệt nhiều năm, lại ngày đêm chưa một khắc quên đi là Dung Khiêm.


Chỉ là đêm qua cựu mộng, sáng nay tân sinh, vãng sự rành rành, tiền trần mờ mịt, con đường tương lai, rốt cuộc không ai có thể nhìn rõ.

*Đây là câu thơ trong bài Tuyên Châu Tạ Diễn lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân của Lý Bạch
Khí ngã khứ giả 
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu


Loạn ngã tâm giả
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu
Trường phong vạn lý tống thu nhạn
Đối thử khả dĩ hàm cao lâu
Bồng lai văn chương Kiến An cốt
Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát
Cụ hoài hứng dật tráng tứ phi
Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt
Trừu đao đoạn thủy thủy cánh lưu


Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu
Nhân sinh tại thế bất xứng ý
Minh triêu tản phát lộng biên chu.






Truyện liên quan