Chương 4: Cởi hết cho cưng xem
“Tôi đi lấy xe.”
Lạnh lùng nhìn gia khỏa mặc quần đen áo đen nón đen, chỉ sợ người qua đường không đến vây xem, cưỡi chiếc mô tô lớn màu bạc, giống như như một chiến sĩ trong phim Terminator, đang đứng giương nanh múa vuốt ở trước cửa khu nhà.
Không thèm nhìn mặt hắn, chỉ cần dựa vào cảm giác, Mộ Dung Cương đã có thể kết luận, hắn chính là cái tên tiểu lưu manh kia!
“Sao vậy, sợ?” Tiểu lưu manh mở miệng, chất giọng xấc xược khiến cho người ta rất muốn xông lên bóp ch.ết hắn. Vỗ vỗ “ngựa yêu” dưới thân, hắn còn hất hàm khoe khoang,“Chỗ này Rihanna đã từng ngồi đấy! Đừng nói cậu không biết nha? Cô ấy chính là ……”
Thiết! Có ai đó cực kỳ khinh thường cười nhạt, lạnh lạnh cắt ngang,“Chỉ có những kẻ nông cạn mới đem kẻ khác phái xinh đẹp mà khoe vũ khí. Bởi vì ──”
Mộ Dung Cương cố ý tạm dừng một chút, đôi mắt xếch đằng sau cặp kính lộ ra ánh sáng của tiểu ác ma,“Hắn tự ti đến độ cho rằng ánh sáng do bản thân phát ra không thể hấp dẫn bất kì kẻ nào.”
Anh chàng chiến binh trừng y, tuy rằng không thấy rõ biểu tình dưới chiếc mũ bảo hiểm, nhưng trong thanh âm có thể nhận rõ là hắn đã tức giận,“Vì cái gì mỗi lần cậu nói chuyện đều chọc tức người khác vậy? Làm cho quyền cước của tôi không nhịn được mà muốn thân mật tiếp xúc với thân thể khả ái của cậu?”
Tiểu ác ma âm âm trầm từ kẽ răng rít ra hai chữ,“Thử xem!”
Boong boong boong boong!
Hai người đang định dùng sát khí phát ra từ ánh mắt tiến hành trận chiến đầu tiên, đột nhiên không biết từ đâu vang ra tiếng động lạ.
“Anh ơi, anh là người ngoài hành tinh ạ?” Một bé con bốn năm tuổi tròn vo chạy tới, rớt nước miếng nhìn chằm chằm…… cái xe dưới mông gia khỏa đồ đen.
Ặc! Mộ Dung Cương nhìn bộ dạng sửng sốt của ai kia, không chút thương xót híp mắt cười gian,“Quả nhiên, ánh mắt trẻ con là sáng nhất! Chú mau ở lại nhờ bé giảng giải một chút phổ cập tri thức khoa học đi.”
Y đút hai tay vào túi, nhấc đôi chân thon dài chuẩn bị đi xuống gara, tâm tình thư thái tới độ huýt sáo.
Người ngoài hành tinh nổi giận, trực tiếp khởi động mô tô, xông lên chặn đầu y, một tay kéo y lôi lên xe,“Đi!”
B-rừm! Chiếc mô tô màu ngân bạch như tia chớp biến mất trong màn đêm, dưới ánh đèn đường màu đỏ vàng tựa như một ngôi sao băng chói mắt lao vụt đi.
Oa!
Bé con trợn tròn mắt, cái miệng nhỏ nhắn há hốc. Trong cái đầu be bé chỉ nghĩ được, anh trai vừa rồi bị người ngoài hành tình bắt cóc rồi sao?
Ngày hôm sau, các bé khác trong nhà trẻ đều nghe được câu chuyện truyền kỳ của bé, nhất thời, danh tiếng của cu cậu trong trường mẫu giáo tăng vọt, gần như bằng phim Kungfu Panda vậy.
“Chú muốn ch.ết hả?” Mộ Dung Cương bị cưỡng bức ngồi trên xe phát hỏa!
Tiểu lưu manh này không muốn sống là việc của hắn, mắc gì lại kéo y theo chứ?
Chưa kịp chuẩn bị gì đã bị hắn lôi lên xe mạnh mẽ tha đi, dưới góc độ y học mà nói, rất dễ xảy ra tai nạn! May mắn thân thủ của y linh hoạt nên đã ổn định được tư thế ngồi. Nhưng vì sao không đưa mũ bảo hiểm cho y một cái chứ?
Tiểu lưu manh cưỡi mô tô ở trong dòng xe cộ dày đặc trên đường quốc lộ không ngừng lạng lách đánh võng, thành công bịt miệng người nào đó.
Mộ Dung Cương không muốn báo chí sẽ đưa tin, trên quốc lộ nào đó phát sinh sự cố giao thông nghiêm trọng, vị hành khách nào đó ngồi sau xe máy không may mắn bị trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên y phải nhịn xuống ham muốn chửi mắng kẻ nào đó mà gắt gao giữ lấy thắt lưng hắn.
Muốn ôm hả? Mơ đi!
“Cho cậu!” Chiến sĩ áo đen một tay cởi mũ bảo hiểm xuống, quay đầu nở nụ cười.
Gió đêm thổi tung mái tóc ngắn của hắn bay phất phơ dưới ánh đèn đường, tuy rằng có hơi ngắn nhưng lại mang theo một loại khí thế nào đó không thể chống lại được.
Gương mặt vẫn quen thuộc như năm xưa, chỉ là bảy năm không gặp, nét nhu hòa nguyên bản đã dần tăng thêm góc cạnh, giống như một bức tranh được tô vẽ thêm vài đường nét, bộc lộ ra càng nhiều hương vị nam tính.
Bộ dạng của hắn không giống anh trai hắn lắm. Gương mặt Mộ Dương có vẻ giống mẹ, nhưng lại giống cha Đường Lập Hiền ở mày rậm mắt to. Nhất là một đôi mắt giống như ngọc trai đen sâu không thấy đáy, không ngừng dụ dỗ người nhìn thấy phải chìm sâu vào.
Rốt cuộc…… vẫn là đã trưởng thành nha! Trong lòng Mộ Dung Cương không biết sao lại đột nhiên như người già mà cảm khái, hồn nhiên quên mất, bọn họ là sinh cùng tháng cùng năm.
“Đẹp trai ha?” Đường Mộ Dương đắc ý nhướng mày, đáng khinh nói,“Nếu muốn nhìn như thế, lát nữa anh đây sẽ cởi hết cho cưng xem, sờ sờ đều được!”
Không biết xấu hổ! Tiểu lưu manh chính là tiểu lưu manh, đúng là chó thì chẳng nói được tiếng người!
Mộ Dung Cương đội mũ bảo hiểm, lạnh nhạt nói,“Nếu đem thi thể của chú chế tác thành một khối tiêu bản thì có thể xài được. Trăm ngàn lần chú đừng hiểu lầm, chẳng phải là xác chú quý báu gì lắm đâu, chỉ là hiện tại ở trường đại học thiếu hụt thi thể nghiêm trọng.”
“Cậu không nói được một hai câu dễ nghe à? Sẽ ch.ết sao?”
“Ờ. Nếu nói chuyện dễ nghe với tên tiểu lưu manh như chú, tôi sẽ tự làm mình ghê tởm đến ch.ết mất! Mà này, phí bảo hiểm dành cho người đi xe gắn máy khá cao, mấy công ty bảo hiểm bình thường đâu có bán. Nghe nói cách đây không lâu chú xảy ra tai nạn xe cộ, từ quỷ môn quan bò về đúng không? Được đền bao nhiêu?”
“Cậu quan tâm đến tôi hả?” Tiểu lưu manh cười to, trông y như đại lưu manh.
Bác sĩ cười lạnh,“Tôi chỉ quan tâm đến phí chữa bệnh thôi, nếu lần này chú có bị tai nạn ở đây thì nhất định phải đến bệnh viện của chúng tôi, giúp đỡ chút sinh ý đi!”
“Được thôi!” Tiểu lưu manh đột nhiên vươn tay, tóm lấy bàn tay của y đang đặt trên hông mình, tình sắc kéo về khố hạ của mình sờ sờ,“Đến lúc đó tôi cho cậu sờ toàn thân của tôi với làm kiểm tr.a chuyên sâu nhé.”
Bác sĩ nhân thể mà bóp mạnh một cái, chỉ tiếc là quần da dày quá, hắn chả việc gì, chỉ có thể oán giận mà nghiến răng,“Chú yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ giúp chú đại tu lại thân thể một lần. Trong mỗi cái xương đều gắn đinh, đảm bảo so với Iron Man còn mạnh hơn!”
Tiểu lưu manh quay đầu ngả ngớn thổi vào tai y,“Bảo bối nhi, sao cưng gấp gáp vậy? Chẳng lẽ mấy năm nay, đều là độc thủ không khuê sao? Chú năm kia của cưng……”
“Đường ──”
Trước khi Mộ Dung Cương kịp bùng nổ, tiểu lưu manh đột nhiên tăng tốc lên đến cực hạn. Tốc độ gió mãnh liệt khiến cho người ta không thể không ngậm miệng lại, chiếc xe mô tô nhanh chóng biến mất nơi cuối đường.
Có viên tuần cảnh đang trong phiên trực nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhưng chiếc máy bắn tốc độ trên tay cũng chỉ hiện lên một quang ảnh mơ hồ màu trắng.
Khốn! Đây là kẻ nào? Loại tốc độ này làm sao mà đuổi kịp được hắn chứ?
Bất quá tiểu cảnh sát cũng không có nản lòng, kẻ có loại xe biến thái như vậy không nhiều lắm, anh nhất định phải đem hắn bắt về quy án! Anh sao có thể làm thất vọng lão cha uy danh hiển hách ở cảnh cục chứ?
Siết chặt cái máy trong tay, tiểu cảnh sát cười lạnh, trăm ngàn lần đừng để cho ta bắt được! Nếu không, hừ hừ!
Một hồi quyết chiến sắp trình diễn ở đỉnh núi.
Mặt trăng tỏa ánh sáng xuống soi sáng sân khấu, mấy ngôi sao nhỏ xung quanh dọn dẹp ổn định chỗ ngồi, tụm năm tụm ba lại xem náo nhiệt ở bên dưới.
Chiến sĩ áo đen, bác sĩ áo trắng, rốt cuộc ai sẽ đánh bại ai?
Cơn gió nhỏ kích động chạy tới chạy lui truyền tin tức.
Mau đến xem nha, yêu tinh đánh nhau! Vẫn là hai tên đàn ông! Thiên lôi sẽ câu động địa hỏa, đừng bỏ lỡ nha!
Chỉ tiếc, mặc dù là khu vực náo nhiệt, cũng chỉ là một ngôi trường nhỏ dựa lưng vào núi, ban ngày thì đúng thực náo nhiệt, nhưng buổi tối thì hoàn toàn chẳng có ai. Hô nửa ngày, cũng chỉ có mấy chú muỗi chạy đến cổ động.
“Quy củ như cũ?” Tiểu lưu manh tà tà hỏi.
“Như cũ!” Viện trưởng đại nhân khốc khốc đáp.
Vậy thì còn chờ gì nữa? Là đàn ông, vậy chiến đấu đi!
Đánh!
[Quế Hoa: Yêu! Cư nhiên lên top rồi? Táo nhỏ thực nhiều người yêu nha! Cám ơn mọi người đã ủng hộ, ôm cái a! Tay lén lút sờ ~~
Táo nhỏ đầu đội hoa hướng dương, tay cầm cái giỏ cơm cơm dã ngoại, vui vẻ không thôi, bé con nắm tay đưa Tiểu Cương đi chơi!
Tiểu Cương tức giận: Vì sao lại nắm tay người ta?
Táo nhỏ: Cưng là con gái ~
Tiểu Cương đấm ngực dậm chân: Người ta không phải!
Táo nhỏ dỗ dành: Được được được, cưng là con trai, chỉ là sẽ sinh em bé mà thôi.
Tiểu Cương hộc máu ngã xuống đất không dậy nổi [*+﹏+*] ]