Chương 29: Chú muốn liếm cho cưng khóc!
Tiểu lưu manh nói quả không sai, thứ bác y đưa cho quả thật là hàng xịn.
Chỉ mất có vài phút, Mộ Dung Cương đã bắt đầu cảm giác được viên thuốc trong cơ thể bắt đầu có tác dụng. Nhờ vào nhiệt độ bên trong cơ thể mà nhanh chóng tan ra, sau đó lan ra khắp dũng đạo. Hoàn toàn không có cảm giác mãnh liệt, nhưng quả thật cảm giác ngứa ngáy bắt đầu dâng lên khắp cơ thể.
Cái loại cảm giác này, rất khó hình dung.
Đại khái là giống như có vô vàn sợi lông tơ đang cọ lên trên người, nếu như mình hoàn toàn lờ nó đi thì tựa hồ chẳng cảm thấy gì cả, Nhưng mà nếu như ngươi đã bị lột sạch quần áo, trên người còn có một gia khỏa đồng dạng trần trụi như hổ rình mồi, hỏa dục bừng bừng, cảm giác kia có muốn quên đi cũng không được.
Kỳ thật Mộ Dung Cương hẳn là nên cảm ơn bác của y, bởi vì để dùng cho người yêu nên dù Kì An Chi có như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng thật sự dùng đến những vật quá mức *** tà. Loại gel bôi trơn này đã được hắn thiên tuyển vạn tuyển mới lựa ra được, chỉ dùng để tăng thêm tình thú cho hai phu phu bọn họ, hoặc là dùng để đổi không khí khi ông anh quá nghiêm túc của tiểu lưu manh giận dỗi hắn, cho nên cũng không phải thập phần khó chịu.
Nhưng vấn đề là, bọn họ là phu phu danh chính ngôn thuận. Mà Mộ Dung Cương tự nhận quan hệ của y và tiểu lưu manh, nhiều lắm chỉ xem như tình nhân mà thôi.
Cho nên hắn sao có thể dùng cái thứ này với mình chứ? Mộ Dung Cương thực tức giận.
Hắn còn trói tay của mình nữa, Mộ Dung Cương có lý do càng thêm tức giận.
Đường Mộ Dương ung dung nhìn cơ thể cương cứng của đối phương, hai chân co quắp, phẫn nộ nghiêng đầu qua một bên, nhất quyết không chịu quay đầu lại nhìn mình một cái, cảm giác thập phần ── buồn cười.
Trong phòng không có mở đèn.
Chỉ mở một bóng đèn ngủ nhỏ, nhưng ánh đèn ấm áp ái muội đủ để cho hắn quan sát bí huyệt giữa hai chân người nọ, rõ ràng đã bắt đầu chảy ra yêu dịch.
Vươn một ngón tay, ngả ngớn chọc chọc điểm khả ái kia, tiểu lưu manh cúi xuống, dán ở bên tai Mộ Dung Cương, trêu đùa,“Chảy ra rồi kìa!”
“Chú còn dám nói!” Mộ Dung Cương giống như tiểu sư tử xủ lông nổi giận,“Mau buông tôi ra! Đường Mộ Dương, tôi cảnh cáo chú, chú nếu…… a!”
Tiểu lưu manh không thích nghe mấy lời này, cho nên hắn liền xài đến cách đơn giản nhất mà ngăn chặn miệng người nọ.
Giờ khắc này, Mộ Dung Cương vô cùng phẫn hận, hạ quyết tâm, nhất định phải đem tiểu lưu manh toái thi vạn đoạn!
Nhưng mà, cũng vào giờ khắc này, y lại không nhịn được mà mở miệng ra, nghênh đón hắn xâm nhập.
Con người vốn dĩ chính là như vậy, luôn luôn tham luyến một chút ấm áp thoải mái lẫn cảm giác sung sướng. Như ngạn ngữ thường nói, do kiệm do xa dịch, do xa nhập kiệm nan. Sau khi được nhấm nháp thử tư vị ngọt ngào của tình ái, Mộ Dung Cương không thể bày ra cái bộ dạng vô dục vô cầu như trước kia nữa.
Rốt cuộc, không thể cự tuyệt.
Triền miên nóng bỏng hôn sâu, bắt chước động tác tính giao, đem cái lưỡi nóng từng chút từng chút tiến sâu vào trong khoang miệng đối phương, dụ dỗ Mộ Dung Cương không ngừng phát ra âm thanh ư a dễ nghe, còn không ngừng nuốt lấy nước miếng của hắn, hương vị của hắn.
Nhìn y ở dưới thân mình, hai mắt hồng hồng mê ly nhuộm đầy *** vì bị mình khơi mào nửa khép hờ, tiểu lưu manh đột nhiên trở nên kích động, túm lấy tóc của Mộ Dung Cương, đem y ấn xuống hạ thân của mình, thừa dịp y đang sửng sốt, đem phân thân đã nửa cương lên nhét vào trong miệng y.
“Mau ɭϊếʍƈ!” Hai mắt hắn đã đỏ rực, đầy *** tà mà bá đạo.
“Ngô [ không ]……” Mộ Dung Cương giãy dụa cự tuyệt, cảm giác vừa ngượng vừa thẹn khiến cho y mãnh liệt phản kháng, chuyện này thật sự rất ghê tởm!
Nhưng mà tiểu lưu manh thích! Trong nháy mắt nhìn thấy phân thân nóng rực của mình được đôi môi diễm hồng của y bao vây, hắn không thể không nhịn được mà càng thêm hưng phấn.
Sống ở phương Tây nhiều năm, Đường Mộ Dương cho rằng, cùng người mình yêu làm ra bất luận chuyện thân mật như thế nào đều không cần phải kiêng kị lẫn ngượng ngùng.
Nhưng mà Mộ Dung Cương rõ ràng không cho là như thế. Tiểu lưu manh nghĩ, cần phải dạy dỗ gia khỏa này chấp nhận hết thảy của mình, mà không phải coi mình chỉ là một sự lựa chọn không thể khác được.
“Nếu cưng không ɭϊếʍƈ, chú hai sẽ ɭϊếʍƈ cho cưng khóc nga!”
Tiểu lưu manh uy hϊế͙p͙, luôn luôn ti bỉ vô sỉ hạ lưu tà ác như thế. Mộ Dung Cương nghẹn một bụng, tỏ vẻ uy vũ bất khuất. Còn dùng ánh mắt cực kỳ mãnh liệt trừng hắn, ngụ ý, nếu như hắn còn dám bức y, y sẽ cùng hắn đấu đến ngươi ch.ết ta sống.
Vậy được rồi. Vì an toàn, tiểu lưu manh quyết định trước rút ra khỏi miệng y. Bất quá hắn không dễ dàng buông tha cho gia khỏa này, lập tức rút ra cái áo ngủ mà “mẹ vợ tương lai” tỉ mỉ chọn lựa.
Chậm rãi đem cái áo ngủ màu lam mặc vào, tiểu lưu manh phao cho y một cái mị nhãn, vung lên lan hoa chỉ,“Quan nhân, ngươi xem người ta có đẹp không?”
Sấm sét nổ đùng đoàng a!
Mộ Dung Cương sắp phát điên, gia khỏa này là bị xuyên qua sao? Hay là bệnh thần kinh đến thời kỳ cuối phát tác?
Tiểu lưu manh nháy mắt lại biến thân, giống như diễn viên đóng hai vai trên sân khấu kịch, nghênh ngang cầm lấy cái áo ngủ màu đen hắn mơ ước đã lâu cùng với cái qυầи ɭót nhỏ nhe răng cười nhìn Mộ Dung Cương,“Tiểu nương tử, người ta cảm thấy cưng mặc cái này vào, nhất định sẽ đặc biệt xinh đẹp nga!”
“Đường Mộ Dương!” Mộ Dung Cương giật giật khóe mắt, giống như đối mặt với tận thế,“Nếu chú dám mặc cái thứ đó cho tôi, tôi liền……”
“Cưng sẽ làm sao nè?” Biểu tình lúc này của tiểu lưu manh muốn bao nhiêu vô sỉ liền có bấy nhiêu vô sỉ,“Đừng nói cưng sẽ dùng cái miệng nhỏ mê người của cưng đem đại gia đây hút đến tinh tẫn nhân vong nha?”
Lưu manh a lưu manh! Mộ Dung Cương sắp hộc máu rồi, hận không thể lấy con dao tự sát bỏ mình cho rồi! Sao mình lại ngu xuẩn như vậy, rơi vào tay tên tiểu lưu manh này? Xem ra, trời muốn diệt mình rồi!
Tiểu lưu manh hung tợn tiến lên,“Chú hai bây giờ sẽ cho cưng lựa chọn một lần, là ngoan ngoãn ɭϊếʍƈ phía dưới của chú hai hay là mặc bộ đồ này vào cùng tôi chơi một trận?”
Mộ Dung Cương hết chỗ nói rồi.
Nhưng mà không nói lời nào, dưới cái nhìn của lưu manh thì xem như để mặc cho hắn quyết định.
Mộ Dung Cương đang bị trói đã mất đi bảy thành sức chiến đấu, mặc kệ y có giãy dụa như thế nào thì vẫn bị tiểu lưu manh kia giữ chặt, mặc cho y bộ đồ quái gở kia.
Cái qυầи ɭót nửa trong suốt chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ bộ phận mấu chốt trong trạng thái bình thường, mà bởi vì Mộ Dung Cương đánh ch.ết cũng không chịu thừa nhận là do bản năng lẫn bị tiểu lưu manh dụ dỗ, cho nên chỉ có thể nói, dưới sự tác động của thứ gel bôi trơn ch.ết tiệt kia, ngọc hành của y đã ở trong trạng thái nửa cương lên rồi, ngu ngốc ở dưới lớp vải mỏng tang kia dựng thẳng lên, như một tên nhóc không biết trời cao đất, hết sức là ngây ngô.
Một ngón tay xấu xa vuốt ve hoa huy*t được giấu bên dưới lớp vài mỏng, tiểu lưu manh híp mắt cười tà,“Cưng nói, nếu như lát nữa tôi cứ thế mà đi vào có phải cũng rất dễ dàng không? Cứ như vậy mà làm bảy lám lần là rất tốt, đúng không?”
“Đường Mộ Dương, tôi hận chú!” Mộ Dung Cương thật sự là tìm không ra lời nào để diễn tả phẫn hận trong lòng, đành phải dùng ba chữ rõ ràng ngắn gọn nhất mà biểu đạt.
Hữu dụng sao? Có thể khiến cho tiểu lưu manh này sợ không? Mộ Dung Cương ôm ấp một phần vạn hy vọng.