Chương 15

Tô Niệm Thanh tự nhận bản thân không phải là người ȶìиɦ ɖu͙ƈ “vượng thịnh”.
Lúc có nhu cầu, tự nhiên sẽ đến những chỗ trăng hoa tìm người. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ giải phóng trong tay một thiếu niên.
Mà còn không hề che giấu như vậy.


Khi vừa nhìn thấy dịch thể màu trắng trong tay Thư Cẩn, trên mặt hắn nóng bừng một mảnh, giống như khi còn trẻ lần đầu tiên đạt đến cao trào.
Mà Thư Cẩn chỉ nhìn nhìn tàn vật trong tay, sau đó giương mắt nhìn hắn, cười vô cùng đắc ý.


Thật giống như cướp được thứ mình mơ ước đã lâu từ tay đối phương.
“Ngươi mau lau…” Khó mà kiềm chế được, Tô Niệm Thanh quay mặt đi, cảm thấy đã lâu rồi chưa xấu hổ cực độ như vậy.


Thư Cẩn lại tươi cười tiến sát đến, đòi hôn môi hắn, Tô Niệm Thanh bị gã khiêu khích không chịu nổi, chỉ có thể nghiêng đầu đáp lại nụ hôn. Nhưng hắn không thể nào ngờ được, đây chẳng qua là kế dương đông kích tây.
Ngón tay dính dịch thể lại trực tiếp trượt vào phía sau mình!


“Ư!” Tô Niệm Thanh trừng lớn hai mắt, muốn đẩy gã ra, nhưng đối phương lại gắt gao dán sát vào mình, động tác trên tay không hề có chiều hướng dừng lại.


“… Ngươi… ngươi chậm một chút…” Biết không thể cự tuyệt, Tô Niệm Thanh chỉ có thể lặp lại lần nữa. Hắn đối với chuyện nam nam lúc đó mặc dù có nghe qua, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên tự mình trải qua, huống chi ý thức bản thân là nam nhân khiến hắn nhất thời không cách nào hoàn toàn tiếp nhận loại tình huống này, chỉ có thể bảo hài tử tựa hồ thân kinh bách chiến này chậm lại.


available on google playdownload on app store


“… Không tốt.” Thiếu niên giống như giận dỗi cự tuyệt, Tô Niệm Thanh còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy trên mặt gã cũng đang đỏ sẫm, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, rốt cuộc nhịn không được bật cười.
Vật đang đĩnh dưới thân mình kia còn có thể là thứ gì?


“Không được cười!” Mệnh lệnh của thiếu niên có lẽ nên gọi là thẹn quá hóa giận thì hợp hơn.
Ngón tay lạnh lẽo trượt vào, trong lòng Thư Cẩn có loại cảm giác kỳ quái.


Nhìn chằm chằm nam nhân vì chuyện này mà sắc mặt có chút ngượng ngùng, gã chưa bao giờ có khát vọng muốn hôn môi hắn như vậy.
Rõ ràng là đối thủ của mình trong canh bạc.
Nếu hiện tại hôn hắn, vậy sẽ có gì khác với hoan ái thường ngày giữa mình với nam sủng?


Gã nghĩ như vậy, nhịn không được lại hôn người kia.
Run rẩy theo trên môi truyền đến, còn có vị thơm ngọt truyền đến từ đầu lưỡi, làm cho tim gã đập nhanh vài cái.
Thư Cẩn nâng người lên, mặt bỗng nhiên lại đỏ bừng.
Không xong.
Dường như… thực không xong.


Có thể cảm nhận rõ nét tư vị ngón tay ở trong cơ thể cũng không hơn gì, Tô Niệm Thanh chỉ có thể nhắm mắt lại, cố nén cảm giác xôn xao trong cơ thể. Nhưng Thư Cẩn không hề có ý định chấm dứt sự tr.a tấn này, ngón tay xâm phạm từ một đã biến thành hai, Tô Niệm Thanh khó nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, toàn thân mỗi một tấc tựa hồ đều đang nóng lên.


Thư Cẩn khẽ cắn ngực hắn, để hắn phân tán lực chú ý. “Tô… Niệm Thanh…”


Chữ Tô kia kêu thật nhẹ, thoạt nghe giống như đang gọi tên người thân thiết nhất. Phát giác điểm này, Thư Cẩn có chút không được tự nhiên, nhưng đối phương dường như không nghe thấy, gã chỉ có thể cũng làm bộ như chưa từng kêu lên, tiếp tục hôn hắn.
Nhưng tim lại đập nhanh hơn.


Tô Niệm Thanh cắn răng, cảm thấy da thịt nóng lên khác thường, giống như muốn bốc hơi toàn bộ.


Rõ ràng là một nam nhân nhưng lúc này lại cảm thấy hưng phấn vô cùng. Thân thể giống như đột nhiên bị cải tạo, dâng lên dục vọng mà bản thân chưa bao giờ được cảm thụ, một lần lại một lần chảy qua toàn thân.
Dù vậy, thân thể còn như là thiếu chút gì đó.


“… Ư…” Hắn nâng người lên theo bản năng, mặc dù động tác này đã làm cho tự tôn của hắn suy sụp nghiêm trọng.
Hắn là Tô Niệm Thanh.
Đại thiếu gia của Tô gia, Lại bộ thị lang của triều đình.
Hiện giờ lại hầu hạ dưới thân người khác.


“Niệm Thanh…” Tiếng thầm thì giống như tình nhân bỗng vang lên bên tai, hắn thình lình mở mắt, lại chỉ nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của thiếu niên. Kỳ quặc tựa như đại nhân không chịu nhận thua hài tử.
Niệm Thanh. Niệm Thanh.
Nếu quẳng hết tất cả gánh nặng, vậy không phải sẽ không cần cố kỵ việc này?


Hắn chẳng qua là… muốn ôm thiếu niên nhỏ hơn mình sáu tuổi này, nhìn vẻ tịch mịch trong mắt gã chậm rãi bị sắc thái của mình lấp lên.
Dù rằng thiếu niên còn yếu ớt hơn hắn kia hiện giờ lại ngồi trên người hắn, ý đồ muốn toàn bộ mình.


“Ngươi gọi lại lần nữa xem?” Hắn tươi cười. Những lời này không giống như thường ngày vẫn dò hỏi, ngược lại càng giống như là… làm nũng?
Thư Cẩn theo dõi vẻ tươi cười của hắn, thứ trong lòng tựa hồ càng trở nên rõ ràng.


Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất gã thẹn thùng. Nhỏ giọng gọi thêm một tiếng, lần này gần như không thể nghe thấy, cũng không được tự nhiên.
“Niệm Thanh.”
Đáy lòng hiện ra một thứ, thuần túy khiến người sợ hãi. Thư Cẩn sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn không có động tĩnh.


Tô Niệm Thanh lại cười càng vui vẻ hơn, vẻ mặt tươi cười mang theo ȶìиɦ ɖu͙ƈ đúng là dáng vẻ xinh đẹp nhất mà Thư Cẩn từng thấy.
Nam nhân này rốt cuộc đã tính được điểm ấy rồi sao?
Thư Cẩn vừa xấu hổ vừa tức giận, ngón tay rút ra, trừu thân liền tiến vào.


“Ê, ngươi… Ư…” Tô Niệm Thanh căn bản không thể áp chế tiếng rên rỉ của mình. Vật kia dù sao cũng không phải ngón tay, vẫn khiến hắn phải đảo một hơi.
Sử dụng loại phản kích này, thật sự quá mức giảo hoạt.


“Ngươi… A a…” Những lời đứt quãng vẫn không cách nào liền mạch thành một câu, đầu óc Tô Niệm Thanh đã trống rỗng. Trừu động không bắt được khe hở khiến hắn gần như ngạt thở.
Nếu Thư Cẩn không đánh cuộc một khẩu khí thì đã sớm lưu lại dấu vết của mình trong cơ thể hắn.


Gã muốn nhìn thấy càng nhiều, càng nhiều những biểu cảm chưa kiềm nén của nam nhân này. Rất muốn hung hăng đập tan nụ cười rập khuôn của hắn, sau đó chỉ giữ lại vẻ tươi cười như vừa trút được gánh nặng kia.


Gã theo thói quen muốn tìm môi hắn, nụ hôn vốn tưởng là bình thường đột nhiên trở nên kịch liệt.
Tô Niệm Thanh chưa bao giờ nhiệt liệt đáp lại mình giống như lúc này đây.


Dây dưa, nhiệt liệt tựa như ngay sau đó phải đem hai người dung hợp làm một thể, cuồng nhiệt đến mức ngay cả một tia khe hở cũng không chịu lưu lại.
Thư Cẩn rốt cuộc cũng khó lòng ức chế rên rỉ thành tiếng.
Nam nhân này… gã căn bản không muốn buông ra.


Lúc ý thức được điểm này, gã đã phóng xuất bên trong cơ thể hắn.
Mà nam nhân kia mặc dù vẻ mặt mệt mỏi, lại vẫn tươi cười như cũ, cười vô cùng thỏa mãn.
Thiếu niên nhìn người dưới thân mình, hồi lâu, rốt cuộc cũng cười lên.


Gã thích loại cảm giác hiện tại. Nếu có thể tiếp tục như vậy… Nếu…
“Cùng ta cùng trở lại kinh thành, được chứ?” Người đang nhẹ nhàng vỗ về hai má gã đột nhiên hỏi.
Gã sửng sốt, biểu tình của Tô Niệm Thanh không giống như đang nói đùa.


Nếu từ “nếu” này là do chính bọn họ thúc đẩy, vậy còn phải tiếp tục phát triển như thế nào?

Hồi lâu, gã mới cúi người xuống, nửa cắn nửa mổ môi hắn, thấp giọng nói: “Ngươi dùng thân thể để mời ta, ta phải đi.”
Người bị hôn môi khẽ cười thành tiếng.






Truyện liên quan