Chương 13: Không được nói có

Sau đó, sư phụ tiếp tục ngày ngày “truyền thụ” võ công cùng “trao đổi võ học” cho Dương Quá, cũng cho Dương Quá 1 cái mặt nạ da người, bắt hắn hàng ngày đều phải đeo, không được tháo xuống. Lục Vô Song và Tiểu Hoa Nhi thì suốt ngày chơi đùa trong núi, hai người này rất hợp nhau. 1 người liên tục nói, 1 người liên tục nghe, nhưng lại không hiểu, chỉ cười, vỗ tay, gật đầu. Hợp nhau ch.ết đi được.


Tôi vì không thể nhìn được cái khuôn mặt như cương thi của Dương Quá, cũng để tránh việc bị trúng “lạc tiễn” mà đặc biệt xin sư phụ đi điều phối dược.


“Sư phụ, dược liệu của đồ nhi sắp bị Dương Quá xài hết rồi, mấy bữa nay đồ nhi có thể không cần tập luyện cùng Dương Quá không? Đồ nhi muốn đi điều chế 1 ít dược.” Tôi giả vờ đáng yêu, nài nỉ.


“Uhm, đi đi.” Gì? Chẳng phải ngày ngày ép buộc tôi luyện công 5, 6 canh giờ là thú vui của sư phụ sao? Sao nay lại dễ dàng đồng ý quá vậy. Thật không giống tính cách sư phụ chút nào.
Càng kỳ lạ hơn, mấy ngày sau đó, thương tích trên người Dương Quá cũng ít đi.


Mà mặc kệ là ít hay nhiều, hắn vẫn ngốn của tôi 1 lượng thuốc lớn, nếu không điều chế thì thật sự sẽ không có mà dùng. Tôi cũng tranh thủ thời gian đó, nghiên cứu cuốn “Ngũ độc thần chưởng” của Lý Mạc Sầu, trong cuốn sách này có ghi lại cách điều chế độc được, cách giải của “Ngũ độc thần chưởng” và “Băng phách ngân châm.” Tôi cũng thử điều chế chất độc, và thuốc giải của hai loại này, đặc biệt là thuốc giải của “Băng phách ngân châm”. Năm xưa, đã 1 lần chịu cái đau đớn khi chúng độc châm, suốt 3 ngày 3 đêm đó, như sống trong địa ngục. Tôi thật sự không muốn 1 lần nữa chịu đựng sự dày vò đó.


Tiếp đó, lại có 1 sự kiện lớn sảy ra. Vào 1 đêm, mưa gió bảo bùng, sấm chớp đùng đoàng. Tiểu Hoa Nhi nữa đêm thất giấc đi nhà xí thì gặp Dương Quá, hắn không đeo mặt nạ, khuôn mặt lại bị sư phụ làm cho bầm tím có chút dọa người, khiến Tiểu Hoa Nhi tưởng nhầm là hồn ma Dương Khang hiện về, liền khai ra hết chuyện năm xưa Dương Khang bị ch.ết như thế nào.


available on google playdownload on app store


“Tại sao? Tại sao có thể như vậy? AAAAAA….” Dương Quá nghe xong thì phát điên, vừa khóc vừa kêu gào chạy đi mất. Tôi có muốn cản cũng không cản được.


Tôi cứ tưởng Dương Quá bỏ đi sẽ khiến sư phụ nỗi giận, nào ngờ tâm trạng sư phụ rất tốt, chẳng nói nữa chữ đến việc Dương Quá bỏ đi, chúng tôi ở nhà trúc trên núi thêm 1 ngày nữa thì rời đi. Sư phụ nói sẽ dẫn tôi xuống phương Nam, lần này còn đặc biệt cho phép tôi dẫn theo Lục Vô Song cùng đi. Nhưng tôi lại chẳng vui vẻ gì.


Mỹ nam Dương Quá chạy mất rồi, sư phụ không có bao cát để trút giận nên tôi hoàn toàn lãnh đủ, bị sư phụ chèn ép đến thở không ra hơi. Chỉ cần trên đường tôi nhìn động vật giống đực lâu 1 chút sẽ bị khối không khí lạnh tỏa ra từ người sư phụ làm cho đông cứng. Sau đó là 1 hồi đứng tấn 2 canh giờ, và được sư phụ tẩm bổ bằng món cháo trắng nấu với hoàng liên. Những lúc như thế tôi rất muốn ngửa lên trời gào to: “Sư phụ là tên biến thái!”


Tất nhiên chỉ dám kêu gào trong lòng, tôi cũng không muốn ch.ết sớm. Nhưng cứ bị ép bức như thế suốt 8 năm nay, tôi đã chịu hết nỗi. Dù cho sư phụ có đào tạo cở nào thì “củi mục” như tôi cũng không thể “đẻo gọt” thành phiên bản nữ Đông Tà, cái gì cũng tinh, cái gì cũng giỏi được đâu. Hức. “Biểu tỷ, biểu tỷ.”


“Gì?” Lục Vô Song cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi nãy giờ cũng cả canh giờ rồi. Con nha đầu này muốn làm cái gì đây?
“Biểu tỷ, chúng ta thật sự không đi tìm Trứng Thối thật sao?”
“…”


“Biểu tỷ đừng có nằm dài ra như thế nữa mà. Trứng Thối bỏ đi như vậy, thật sự tỷ không lo lắng chút nào sao?”


“Lo cái gì? Hắn tự do tự tại như thế, muốn đi nơi nào thì đi nơi ấy, còn tự do hơn ta thì lo cái gì?” Thân tôi còn lo chưa xong, hơi đâu mà lo cho Dương Quá kia chứ. “Đừng lắc nữa, ta mệt lắm rồi, đừng phiền ta.” Bị sư phụ bắt luyện công cả ngày, cả người muốn rã ra rồi, mà con nha đầu này còn lãi nhãi nữa.


“Biểu tỷ, sao tỷ lại có thể như thế kia chứ. Trứng Thối biết được thân thế của mình, đáng thương như thế, không biết bỏ đi có sảy ra chuyện gì không, tỷ lại không chút lo lắng. Muội không nói với tỷ nữa.” Ôi, cuối cùng cũng chụi đi rồi sao. Vậy là có thể ngủ 1 giấc yên lành rồi có phải không?


“Biểu tỷ!” Sao vẫn chưa chụi đi vậy trời. Có muốn để cho người ta ngủ không đây?
“Anh Nhi!” Vừa nghe tiếng, người tôi bật lên như rô bốt được cài đặt sẵn chế độ. Dù mệt mỏi đến toàn thân rả rời vẫn vui vẻ cười gọi: “Sư phụ!”


Sư phụ tiến vào phòng, liếc mắt 1 cái nhìn Lục Vô Song đang đứng im ru 1 góc, tao nhã vén vạt áo ngồi xuống bàn, tôi nhanh chóng rót 1 ly trà cung kính dâng hai tay đưa tới: “Sư phụ uống trà.”


Lục Vô Song khi nhận được ánh mắt như hiệu lệnh của sư phụ, thì tự động tự giác rút lui trong im lặng, còn không quên đóng lại cửa phòng.


Sư phụ tiếp lấy tách trà, nhưng vẫn chưa uống vội, người lắc nhẹ hai cái, đưa cách mũi khoảng 3 phân ngửi hương trà, mày hơi nhíu, lại đặt xuống, 1 lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: “Anh Nhi, ngươi thật sự cảm thấy ở cạnh ta rất mệt mỏi có phải không?”


“Sư phụ, người mới nói chuyện sao?” Tôi thật sự không tin vào tai mình.
“Ngươi có phải cảm thấy mệt mỏi khi ở cạnh ta không?” Giờ thì chắc chắn người nói chuyện là sư phụ rồi nhé. Nhưng mà, ông trời ơi, ông đừng có đùa với tôi như vậy chứ?


“Sư… sư phụ, sao người lại hỏi như vậy?” Chẳng lẽ sư phụ nghe được những lời tôi nói với Lục Vô Song lúc nãy sao? Ôi chao! Tiêu rồi.


Sư phụ nhìn tôi, ánh mắt không sáng quắc tinh anh như mọi ngày, có chút đuộm buồn. Sư phụ hôm nay thật sự rất lạ, người như thế này còn đáng sợ hơn những lúc người tức giận.
“Anh Nhi, nói thật với ta, có phải cảm thấy rất mệt mỏi khi ở cạnh ta không?”


“Sư… sư…” Sư phụ là nói thật hay đang thử lòng tôi đây? Tôi có nên nói thật không, có khi nào vừa nói ra sự thật, lập tức ăn đòn không? Ôi chao, đáng sợ quá.


“Sư phụ!” Lều 1 lần thôi, không thành công cũng thành nhân: “Đồ nhi có ở bên cạnh sư phụ cả đời cũng không cảm thấy mệt mỏi.” Vuốt mông ngựa trước cái đã.
“Thật?” Sư phụ híp mắt cười, ánh mắt đã cong thành hình lưỡi liềm.


Tôi hít sâu 1 hơi, nói nhanh: “Nhưng đồ nhi cảm thấy đồ nhi cũng trưởng thành rồi, không thể suốt ngày dựa dẫm vào sư phụ hoài được. Đồ nhi muốn tự lập. Muốn đơn thân độc mã hành tẩu giang hồ. Muốn tự mình thử sức với thế giới hiểm ác bên ngoài. Muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy đệ tử Đào Hoa đảo lợi hại như thế nào.” Cùng lắm thì bị đánh mông 1 trận thôi, không có gì đáng sợ, không cần sợ, không cần sợ. Nhưng gân xanh trên trán sư phụ cũng nổi lên rồi, thử hỏi làm sao tôi lại không sợ cho được kia chứ. Oa oa…


“Còn muốn tự lập không?”
“AAA… Không, đồ nhi vẫn còn nhỏ làm sao có thể tự lập được… Híc…”
“Còn muốn đơn thân độc mã hành tẩu giang hồ không?”
“AAA… Không, đồ nhi học nghệ chưa tinh, làm sao có thể hành tẩu giang hồ kia chứ… Huhuhu…”


“Nhớ kỹ, nếu dám có ý định này 1 lần nữa, thì đừng trách ta.”
“Dạ, dạ, đồ nhi tuyệt đối không dám suy nghĩ viễn vong. Sẽ thành thành thật thật ở bên cạnh hầu hạ sư phụ cả đời.” Huhuhu, các mỹ nam của ta, ta với các ngươi thật sự là vô duyên sao?






Truyện liên quan