Chương 38: Quyết định của Hoắc Đô (Hạ)
“Tiểu Trình!” Chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm. Tôi đã bị nhốt vào bên trong chuông với Tôn Bất Nhị mất tiêu rồi.
“Tiểu Trình, nàng có sao hay không? Mau trả lời ta. Tiểu Trình, Tiểu Trình.”
Tiếng nói lo lắng của Hoắc Đô từ bên ngoài vọng vào. Không gian trong chuông đã nhỏ, chứa đến hai người, thiếu dưỡng khí, lại thêm Hoắc Đô lãi nhãi khiến tôi càng nhức đầu, không chịu nỗi hét lên: “Hoắc Đô, nếu ngươi muốn ta ch.ết thì cứ nói nữa đi.”
“…”
Dương Quá thấy chuông đồng rớt xuống, biết tình thế không ổn, ôm lấy Tiểu Long Nữ nhảy lùi ra sau.
Khưu Xứ Cơ kêu to: “Chúng đệ tử cẩn thận, không được đả thương hai người ấy!”
Đám đạo sỹ liền ùa vào. Đang rối loạn, bỗng từ ngoài điện có 1 bạch phát lão nhân chạy vào, kéo theo 1 đàn ong mật, chính là lão ngoan đồng Chu Bá Thông.
Đàn ong bay vào lập tức đốt lung tung cả lên. Đàn ong này không phải loài ong thường mà là ngọc phong do Tiểu Long Nữ nuôi dưỡng ở tòa cổ mộ. Các đạo sỹ bị ong đốt tức thời đau ngứa khó chịu, có người lăn lộn dưới đất, càng tăng thêm cảnh hỗn loạn.
Hoắc Đô đang đứng trong điện, vừa thấy đàn ong ùa vào, dù bị thương, nhưng phản ứng nhanh nhạy, vội kéo mạnh tấm màn trong điện, bọc kính lấy mình và Quách Tương, nép người vào 1 góc khuất, tránh để bị ong đốt.
Lão ngoan đồng nhìn thấy Tiểu Long Nữ và Dương Quá trong điện thì mừng rỡ, ném vội lọ mật ong trong tay về cho Tiểu Long Nữ, nói: “Không chơi nữa, trả cho ngươi.” Lão do bị ong đốt đang muốn kiếm chỗ núp, nhìn thấy quả chuông đang úp trên đất thì cả mừng, vận lực nghiêng quả chuông lên, thấy bên trong có người. Lão cũng chẳng kịp nhìn là ai, rối rít nói: “Cảm phiền, tránh ra, nhường chỗ này cho ta.” Rồi kéo Tôn Bất Nhị ra khỏi quả chuông, chui vào bên trong, thả tay, quả chuông lại rơi xuống “Boong” 1 tiếng.
“Haha, bọn ong dù có ngàn con vạn con, cũng chẳng thể đốt lão ngoan đồng này cái nào nữa… A… Sao ong lại có thể chui vào đây mà chích ta?”
“Là ta chích lão?” Tôi thu lại cây châm vừa chích vào người lão ngoan đồng, lạnh giọng nói.
Lúc này lão mới để ý đến sự hiện diện của 1 người khác ngoài lão bên trong quả chuông, tuy bên trong tối thui chẳng thể thấy được gì, nhưng có vẻ lão nhận được giọng nói của tôi, nên reo lên: “Trình nha đầu, là ngươi sao?”
“Lúc ta rơi xuống vực, lão đi đâu?”
“Hahaha… Ta… Hahaha…”
“Lão bỏ lại ta 1 mình dưới đáy vực, không biết sống ch.ết, mà chạy đi chơi vui vẻ được à?”
“Trình nha đầu, thật ra chuyện này là có nguyên do!”
“Nguyên do gì? Ta không cần biết, lão có biết xém chút nữa là ta ch.ết ở đáy vực rồi không?”
“Chẳng phải bây giờ ngươi vẫn sống sờ sờ đấy sao?”
“Lão nói như thế mà được à?” Máu nóng trong người tôi lại bốc lên, cầm cây châm đâm loạn xạ vào người lão ngoan đồng.
“A… A… Trình nha đầu… có gì từ từ nói… A… A…” Lão ngoan đồng bị tôi chích 5, 6 mũi lên người, thì kêu rống lên như tiếng heo bị thọc huyết.
Đột nhiên quả chuông bị lật lên, lão ngoan đồng bèn dùng tay níu lại, quát: “Buông xuống!” quả chuông lại rớt xuống trở lại.
Bên ngoài vọng vào tiếng cười nói của 1 trung niên nam tử: “Chu sư thúc, bên ngoài hết ong rồi, người có thể ra.”
“Không ra, khi nào ta muốn ra thì sẽ ra.” Lão ngoan đồng quát to.
“Sư thúc bên trong đã sảy ra chuyện gì?”
“Không liên quan đến các ngươi… A…”
“Sao không ra?” Tôi dùng chất giọng mỉa mai châm chọc lão.
“Không thích ra thì không ra thôi!” Lão ngoan đồng yểu xùi nói.
“Hay lão muốn ở lại đây để ta thay ong chích lão?”
“…”
“Ra đi, ta hết giận rồi. Trong đây thật sự rất ngợp.” Thật ra, lão ngoan đồng nếu không muốn bị tôi châm kim, thì đã điểm huyệt đạo tôi rồi, hoặc lật chuông lên mà ra. Nhưng ngược lại lão để cho tôi chích lão thoải mái, còn phối hợp kêu rên thảm thiết, chỉ để cho tôi hả giận mà thôi. Tiểu xảo nhỏ của lão tôi sớm đã nhận ra. Thấy lão có lòng thành nhận lỗi như thế, tôi cũng không chấp nhất với lão nữa.
Lão ngoan đồng nghe tôi nói thế như nhận được lệnh đặc xá, cười hì hì, dùng 1 tay hất văng quả chuông ra xa. Quả chuông bay lên, đánh mạnh vào vách tường của đại điện, rớt lại xuống đất.
Bọn đạo sỹ Khưu Xứ Cơ nhìn thấy lão ngoan đồng, thì chấp tay, cúi người hành lễ, lão ngoan đồng cười rộ lên, vỗ bịch bịch vào người bọn họ, nói: “Các hài nhi ngoan, hãy bình thân, ta miễn lễ cho đó.”
Tôi bị nhốt bên trong quả chuông, không biết tình hình bên ngoài như thế nào, sau khi thoát khỏi chuông đồng, thì Dương Quá và Tiểu Long Nữ không biết đã đi đâu mất.
“Tiểu Trình, nàng không sao chứ?” Hoắc Đô bồng Quách Tương đi nhanh đến chỗ tôi lo lắng hỏi.
“Sao con bé không khóc?”
Sắc mặt Hoắc Đô trầm lại: “Tiểu Trình, ta là đang hỏi nàng có bị thương hay không, ta đang quan tâm nàng.”
“Chỉ tại ta thắc mắc, hễ mỗi lần ngươi bồng nó, thì nó không khóc, tại sao lại như vậy?”
“…”
“Trên người ngươi có sữa cho nó b-ú sao?”
“…”
“Sao mặt ngươi lại đen thế này?” Hoắc Đô, lúc nãy băng bó vết thương cho ngươi, ngươi dùng lời lẽ công kích công kích ta, giễu cợt ta, cơ hội đến, không cho ngươi ném mùi bây giờ thì đợi bao giờ?
Lão ngoan đồng thấy Triệu Chí Kính đang nem nép định lủi đi, bèn quát to, vọt tới tóm cổ hắn: “Thằng giặc mũi trâu này, mi định lẩn đi đâu?” Nói rồi kéo sền sệt hắn đến chỗ quả chuông, nhấc chuông lên, ấn Triệu Chí Kính vào bên trong, miệng thì cứ lãi nhãi chửi “thằng giặc mũi trâu” này, “thằng giặc mũi trâu” nọ.
Vương Xứ Nhất, sư phụ của Triệu Chí Kính nhìn thấy thế thì cung kính nói với lão ngoan đồng: “Sư thúc, không biết Triệu Chí Kính đắc tội gì với sư thúc? Đệ tử tất phải trừng phạt hắn.”
Lão ngoan đồng: “Ta đi kiếm người cứu Trình nha đầu, thì thằng giặc mũi trâu này đã dẫn ta đến 1 cái hang lấy trộm vương kỳ, nhưng trong đó lại giấu lũ nhện xanh xanh đỏ đỏ cực độc, may nhờ tiểu cô nương… Ô hay, tiểu cô nương đâu rồi? Đàn ong đâu rồi?”
Lão ngoan đồng nói chuyện nọ sọ chuyện kia, khiến Toàn Chân ngũ tử không hiểu đầu đuôi, chỉ thấy lão ngó bên này nhìn bên nọ, tìm kiếm Tiểu Long Nữ.
Lúc này lại có mười mấy đạo sỹ chạy tới bẩm cáo, rằng Dương, Long hai người đã rút lên lầu của Tàng Kinh Các ở núi sau, chúng không dám dùng đuốc đuổi ong, sợ thiêu hủy mất đạo tàng. Bọn Khưu Xứ Cơ cả kinh nói: “Chúng ta tới đó mau. Dương Quá thủ hạ lưu tình, đã không đả thương Tôn sư muội, ta nên đổi thù thành bạn.”
Tôn Bất Nhị: “Đúng lắm!”
Nói rồi cả bọn cùng kéo đến Tàng Kinh Các. Lão ngoan đồng vì luyến tiếc lọ mật và đàn ong nên cũng muốn chạy đến Tàn Kinh Các kiếm Tiểu Long Nữ.
“Trình nha đầu, mau mau theo ta đến Tàng Kinh Các, kiếm tiểu cô nương, tiểu cô nương ta có trò chơi rất vui.” Lão ngoan đồng muốn túm lấy tay tôi muốn kéo đi. Nhưng tôi kịp thời tránh né. Lườm ánh mắt sắc lẻm nhìn lão.
“Lão muốn thì tự mình mà đi. Ta không hứng thú.”
“Sao thế? Thật sự chơi rất vui, có thể điều khiển đàn ong bay đi bay lại theo ý mình, ngươi không muốn học sao?”
“Không muốn!” Tôi không muốn vô duyên vô cớ đi đến đó để cho ong chích đâu.
Lão ngoan đồng bị tôi hét thì bũi môi nói: “Không muốn thì thôi, ta đi 1 mình.” Nói rồi phi thân đuổi theo đám đạo sỹ về phía Tàng Kinh Các.
Tôi cảm thấy ở lại đây lâu cũng không tiện, nên giành lại Quách Tương từ tay Hoắc Đô, định đến cổ mộ trước, đợi Dương Quá và Tiểu Long Nữ.
“Oa oa oa…” Quách Tương đang ngủ say trong lòng Hoắc Đô vừa được chuyển qua tay tôi thì bật khóc nức nở. Cái con bé này không phải cũng là mầm sắc nữ đó chứ?
“Ta nghĩ nàng nên đưa con bé cho ta bồng thì tốt hơn.” Hoắc Đô mỉm cười, chìa tay như muốn đoán lấy Quách Tương, tôi lập tức lách người, bồng Quách Tương xoay qua chỗ khác.
“Sao có thể, bây giờ ta phải rời đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, làm sao có thể đưa con bé cho ngươi bồng.”
“Nàng đi đâu?”
“Ngươi hỏi làm gì?” Tôi nghi hoặc nhìn Hoắc Đô, hắn sao lại cười gian manh như thế?
“À! Ta quên nói cho nàng biết… ” Hoắc Đô dừng lại 1 chút, cười càng thêm gian, tích tắc đưa tay ra, chộp lấy Quách Tương trên tay tôi, nói: “…từ bây giờ, nàng đi đâu, ta theo đó. Có phải không?” Câu cuối là hắn vừa nựng nịu cái gò má phúng phính của Quách Tương vừa nói. Con bé thế nhưng nín khóc, còn cười “hì hì”.