Chương 7: Ông xã đâu ? đã quên

Nhà xuất bản Phi Tấn.
Chín giờ bốn mươi lăm phút sáng, Đông Vô Tà ngồi ở phòng tiếp khách, sớm hơn giờ hẹn cùng Tương Tâm Oánh mười phút, trong khoảng thời gian chờ đợi, cô lật xem quyển tạp chí Magic Q để trên bàn, trong lòng có chút bền chền không yên.


Tối qua Lôi Tiên Tước không có về nhà, đại khái là lại thức đêm xử lý một đống công việc, có khi cô cũng không khỏi le lắng anh thường thức đêm tăng ca như thế, tuổi trẻ lao lực quá mức mà ch.ết sớm?
nhưng có lẽ là do cô lo lắng có thừa, bởi vì kiếp trước cô còn ch.ết sớm hơn cả anh.


Cũng nói không chừng... Hôm qua là cùng thư ký “đi đêm”...
Ngực hơi hút sâu, Đồng Vô Tà ôm lấy gò má, cố đem một mớ cảm xúc rối rắm xua đi, cô đã quyết tâm không thể lại yêu say đắm Lôi Tiên Tước nữa, cho nên anh cùng thư cứ có làm cái gì, cô cũng không muốn để ý!


Nếu đại thiếu gia nhà anh muốn ch.ết trong tay người đẹp, thành quỷ cũng phong lưu*, thì cô cần chi thay anh quản chuyện?
Nhất định là vậy!
*Nguyên tác là Mẫu Đơn hoa hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu (Được ch.ết dưới hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu).


“Mình nói Lôi thiếu phu nhân, hôm nay cậu ăn mặc cũng quá... giản dị rồi phải không?!” Tương Tâm Oánh vừa bước vào công ty, tiếp tân dưới đại sảnh đã báo cho cô biết Đông Vô Tà đang chờ cô, khiến cô hỏa tốc đi ngay lên tầng mười.


Sau khi lấy chồng mỗi lần gặp, Đông Vô Tà luôn mặc trên người những bộ âu phục cao quý, có phần nghiêm túc quá, làm người ngoài nhìn vào đều nghĩ cô xuất thân từ con nhà danh môn. Tương Tâm Oánh biết đây cũng không phải là chủ kiến của cô, mà là de chủ ý của ba mẹ chồng cùng với mẹ cô ấy nữa, muốn Vô Tà mang đúng bộ dáng một nàng dâu gả vào hào môn phú quý.


available on google playdownload on app store


Chuong 7.
Bởi vậy, sau khi Đông Vô Tà tốt nghiệp đại học, cũng không mặc quần jean áo thun T-shirt nữa, hôm nay cô mặc vậy khiến Tương Tâm Oánh nhất thời không thích ứng.


như Nhưng mà Tương Tâm Oánh cảm thấy cô bạn thân mình hôm nay bề ngoài gần như trở lại với chính mình, không còn là một con búp bê cử thuận ý nghe theo “dân tình” nữa.


Vừa ngước mắt thấy bạn tốt, Đồng Vệ Tà tiền đứng lên, hếc mắt hơi ngẫn nước, chạy nhanh về phía trước, ra sức âm Tương Tâm Oánh.
“Này! Mình nói dù gì cũng đã là vợ người ta, cậu làm gì mà kích động vậy?


Làm như mình với cậu cách nhau nửa vòng trái đất, chia ly mới vất vả đoàn tụ vậy, mình bị cậu âm chặt đến thở không nổi rồi nè.” Tương Tâm Oánh cũng vòng tay êm cô bạn thân một hồi, vui vẻ cười that to.
Làm sao Đồng Vô Tà có thể không kích động.


Một lần nữa nhìn thấy Tương Tâm Oánh lúc còn trẻ, trang phục cùng phong cách khiến người ta ngưỡng mộ, phong thái đúng là của một nữ cường nhân, tất cả so với thời điểm của kiếp trước không có gì khác biệt.


Nhưng mà, giờ phút này giờ phút này đôi mắt cô ấy mang theo ánh nhìn ấm áp cùng nhiệt tình, không giống như khi đó lệ ra thất vọng cùng thương tiếc.


“Tâm Oảnh, thật xin lỗi cậu.” Đồng Vệ Tà nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp đem lời xin lỗi để trong lòng nhiều năm nói ra với bạn thân.


“Về Tà, thật xin lỗi cái gì? Mình nghe sao không hiểu gì cả?” Tương Tâm Oánh vễ vễ lưng cê bạn, tổng cảm thấy hêm qua hai người nói chuyện điện thoại đã có điều khó hiểu, hiện tại lại nói chuyện như thể khiến cô bắt đầu hoài nghi có phải bạn thân mình ở nhà lâu nên đâm ra buồn chán, phương điện cảm xúc xảy ra vấn đề.


chút Vội vàng buông Tâm Oánh ra, Đồng Về Tà xấu hể tươi cười, trả lời: “Ách... ý mình là đột nhiên bám lấy cậu nói muốn có một việc làm kiếm cơm, đối với cậu là tạo phiền hà rồi!” by Hika Haba Truyện được edit tại Cung Quảng Hàng Truyện được edit tại Truyện được edit tại Cung Quảng Hằng Truyện được edit tại Cung Quảng Hàng Truyện được Edit tại Cung Quảng Hàng Truyện được edit tại Cung Quảng Hàng Truyện được edit tại Cung Quảng Hằng Truyện được edit tại Cung Quảng Hằng Truyện được edit tại Cung Quảng Hàng Chuong 7.


Xém chút...
Liền lộ ra dấu vết...
Tương Tâm Oánh là người có trực giác cực kỳ nhạy bén, thường có thể nhìn ra ý đề hay suy nghĩ của nguoif khác thông qua cử chỉ hành vi của đối phương, kiếp trước Đồng Vô Tà có nói qua, cô nên làm cố vấn tâm lý, chứ không phải là làm tổng biên tập.


“Cậu nói gì vậy?!” Tương Tâm Oánh vễ vễ vai Đồng Về Tà, “Mình đang lúc như ngồi trên đống lửa, cậu đúng lúc đến phụ mình dập tắt đống lửa này!” “Vậy thì tốt rồi.” “Đi thôi, mình dẫn cậu đi xem hoàn cảnh công ty cùng với phòng làm việc của cậu nữa, còn phải nói qua cho cậu một chút nội dung công việc.” Tương Tâm Oánh lôi kéo Đồng Về Tà ra khỏi phòng tiếp khách, vừa đi vừa nói chuyện.


>>>>>> Có công việc phiên dịch tạp chí, Đồng Về Tà quả thực vui đến quên cả trời đất.


Ban ngày, làm ở nhà xuất bản Phi Tấn, se với ở nhà, cách nhìn người cũng được mở rộng, quan hệ cùng đồng nghiệp cũng rất tốt, đối đãi mọi người vô cùng hòa hợp. Buổi tối, làm bạn cùng laptep, trên internet xây dựng trang cá nhân, chia sẻ xu thế lưu hành, thể hiện quan điểm cá nhân cùng với việc phối hợp phong cách quần áo, thỉnh thoảng lại chia sẻ những số liệu trong ngành thời trang.


Tuy rằng hiện tại hình thức những trang cá nhân như vậy cũng rất nhiều, nhưng cô cũng là người nắm giữ tư liệu hàng đầu của Magic Q nên xem ra cũng có chút ưu thế, bởi vậy theo dõi số lượng người truy cập trang web ngày càng tăng, rất nhiều người nêu câu hỏi thắc mắc, khiến cho cô càng chăm chút đầu tư cho website nhiều hơn.


tri bất giác thời gian trôi qua cũng đã vài tuần.


Bất Hôm nay thứ tư, giữa trưa, cuối cùng cũng kết thúc công việc hoàn tất bản thảo cho kỳ xuất bản tới. Đồng Vô Tà lần đầu tiên mới tận mắt thấy thế nào là “tổng biên tập không phải là người!”, lúc trước khi nghe đàn chị học trưởng nói đến, cô một chút cũng không có khái niệm Chuong 7.


lần này tận mắt nhìn thấy bạn thân ra tay làm việc, cô cũng là bội phục không thôi.
nghỉ Tổng biên tập cũng có thời điểm ngơi, nhưng vào thời điểm ấn phẩm chuẩn bị phát hành, bất quá cũng chỉ hai ngày ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm suy xuyển sức lực, sau đó một vòng tuần hoàn làm việc lại bắt đầu.


Đồng Vô Tà bị cấp trên kiêm luôn bạn thân Tương Tâm Oánh lôi kéo ra khỏi công ty, đi dạo phế thả lỏng tinh thần một lúc rồi mới tìm một quán cao cấp cùng nhau uống trà chiều.
Kêu cà phê cùng trà bánh, hai cô gái xinh đẹp nhàn nhã trò chuyện với nhau.


“Về Tà, ông xã của cậu đâu?” Tương Tâm Oánh thuận miệng hỏi.
“Sao... Mình cũng không biết, cùng đã nhiều tuần mình không có gặp anh ấy. ” Đồng Vô Tà ngước mắt, tính thời gian mới đột nhiên phát hiện từ tối hôm đó Lôi Tiên Tước cũng không có về nhà.


Đang uống một ngụm cà phê suýt nữa Tương Tâm Oánh bị câu nói đó làm sặc, cô không thể tin nhìn chằm chằm bạn mình: “Thật không tin được! Đây là tiểu thư Đồng Vệ Tà mà mình từng biết hay sao? Cậu không phải rất quan tâm đến lịch trình của anh ta sao?” Từ sau khi Đồng Về Tà gả vào nhà họ Tôi, đề tài tán gẫu trọng tâm của các cô nửa phần đều đề cập đến Lôi Tiên Tước, nếu nói một giờ tám chuyện, xác định chắc chắn là có đến nửa giờ cô nói về người đàn ông của cô.


Nhưng mà, gần đây có chút quỷ dị, Đồng Về Tà chưa từng chủ động nhắc đến chồng mình, chỉ khi nào Tương Tâm Oánh hỏi cô, Lôi thiếu phu nhân cô đây mới nhớ đến, có phải quá kỳ lạ hay không?!


“ch... ….. Anh ấy có sự nghiệp của anh ấy, mình cũng có việc của mình thôi...” bởi vì trong đầu toàn là mục tiêu công việc lại thêm trò giải trí trên mạng, Đồng Về Tà cũng không tiến nửa phần trí lực chsu ý đến người đàn ông này, đời trước lúc nào cũng thời thời khác khắc nghĩ đến anh, nay hiện tại... Đã quên mắt!


Chuong 7.
Tương Tâm Oánh trợn tròn mắt, “Trừ bỏ mấy chuyện công việc, thì còn nhu cầu sinh hoạt thì sao?”, ngàn vạn lần nói với cô, vợ chồng bọn họ cùng nhau đắp chăn chỉ đơn thuần là tán gẫu, cô không tin!


đừng “Trong nhu cầu sinh hoạt? Ví dụ như...?” “Trắng ra là chuyện giường chiếu, nhu cầu muốn yêu đương kích tình thì sao?” Quả nhiên còn có chút chậm tiêu. Trong đầu Về Tà còn không biết cô nói đến việc làʍ ȶìиɦ, cô đành phải tận lực lựa chọn từ ngữ diễn giải thật không thể tục.


Nghe thấy bến chữ “nhu cầu kích tình”, gò má Đồng Về Tà lập tức đẻ ửng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh sự việc lệch đường ray trên giường ngày hôm ấy, lần đầu tiên trong đời đạt được đến cao trào...


Cô khẩu thị tâm phi nói: “Đâu có cái gì kích tình... Chuyện đó không phải như vậy mà.” Ngón tay trẻ sơn màu hồng cánh sen rực rỡ giơ lên trước mặt Đồng Về Tà dae động trái phải, Tương Tâm Oánh cao ngạc trả lời: “NO NO NO, Về Tà, thân là một người phụ nữ độc lập tự chủ, đương nhiên bao gồm cả phương diện này cũng phải tự tin, nếu có thể có đủ sức hấp dẫn đối với đàn ông, thì có thể khiến cho đàn ông thèm chỉ chạm vào ngón chân cậu cũng phải chảy nước miếng.” Quan sát cử chỉ hành vi của cô bạn thân, Tương Tâm Oánh không khó có thể đoán ra tâm tư của Về Tà, cũng cảm thấy cô có chuyển biến tết, ít nhất cũng không bị đàn ông gắt gao ăn hϊế͙p͙ hay đùa bỡn tình cảm.


“Sức... Sức hấp dẫn?” Đồng Về Tà nhịn không được giương giọng hỏi một câu, trực giác nhận thấy cô cùng ba chữ này dùng gậy tre với cũng không với tới.


“Đúng vậy, phụ nữ cùng đàn ông đấu với nhau, ai thắng ai thua, chỉ cần là thủ ai cao tay hơn thôi, khóc lóc sướt đoạn mướt, bạo lực uy hϊế͙p͙, giả vờ ngây thơ, chẳng bằng dùng sức hấp dẫn của mình để đối phương không thể không có cậu.” Một câu nói này, như một cú đánh lên vào sau ét Đồng Vô Tà khiến






Truyện liên quan