Chương 4

Tiếp tục dưỡng thương thêm mấy ngày nữa, bởi vì ngày hôm sau Triết Triết sẽ theo Đại Hãn trở về Đại Kim, cho nên đêm nay Trại Tang muốn tổ chức một bữa tiệc giã từ khách quý của Đại Kim, Tiểu Ngọc Nhi cũng rốt cục rốt cuộc kiềm chế nổi, không thèm để ý khuyên can của mọi người, chuẩn bị để tham gia tiệc tối.


Đại Ngọc Nhi là người ngăn cản dữ dội nhất: "Vết thương trên người của muội còn chưa khỏi, lại còn nhất định muốn ra ngoài, vạn nhất muội lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ngạch Cát sẽ mắng ta ch.ết."


"tỷ tỷ tốt, muội ở trong lều lâu như vậy đã muốn mốc meo lên hết, tỷ tỷ xem tinh thần muội hiện tại rất tốt a, hơn nữa Đại Hãn Đại Kim đến mà ta cũng không có cơ hội nhìn thấy tư thế oai hùng của người thì rất đáng tiếc a, hơn nữa cô phụ Hoàng Thái Cực ta cũng chưa nhìn kỹ hắn là người như thế nào đâu." Tiểu Ngọc Nhi khẩn cầu, thuận tiện nói ra tên Hoàng Thái Cực để Đại Ngọc Nhi mềm lòng.


Đại Ngọc Nhi nghe thấy tên Hoàng Thái Cực, ánh mắt rõ ràng hơi loé lên, lại có chút mềm mại đi, lại nhìn hai gò má Tiểu Ngọc Nhi hồng nhuận, thoạt nhìn thực sự đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ nghĩ một lát vẫn là đáp ứng nàng: "Bất quá khi tiệc tối kết thúc phải trở lại đây đó."


"Ân!" Tiểu Ngọc Nhi trịnh trọng gật gật đầu, trong mắt tràn đầy vui sướng.


Trải qua một thời gian thật lâu để trang điểm, Tiểu Ngọc Nhi mới vừa lòng nhìn chính mình trong gương gật gật đầu, nàng trong gương một thân trường bào màu hồng, bên ngoài khoác một chiếc áo nhỏ, tóc bện lại thành rất nhiều bím nhỏ thả ra ở sau lưng, một bông hoa quyên nhỏ đính ở trên tóc, trước trán đeo ngang qua một sợi dây tua, lấy hạt mã não nhỏ làm trung tâm giữa trán, trên chân là dày da tuần lộc có gắn lên mấy chiếc chuông nhỏ, nhìn thấy nàng cả người đều là một bộ dáng tràn đầy sức sống, cuối cùng Tiểu Ngọc Nhi còn đeo lên cổ tay chiếc vòng đính đá màu hồng mà Triết Triết tặng nàng.


available on google playdownload on app store


Đối với một Tiểu Ngọc Nhi trang điểm như thế, khiến một Đại Ngọc Nhi "Rất quen thuộc" với nàng có chút nghẹn họng nhìn trân trối: "Tiểu Ngọc Nhi, muội bình thường cũng không chú trọng ăn mặc như vậy a."


"Này thì tính là gì a? Thấy Đại Hãn cũng không thể quá thất lễ, không phải sao?" Tiểu Ngọc Nhi đang ở một bên chọn lựa vòng tai.
"Tiểu Ngọc Nhi muội đúng là không còn giống như trước." Đại Ngọc Nhi cảm thán.


"Con người luôn khác đi." Trả lời vài câu có lệ với Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng chọn một đôi hoa tai bằng vàng đá đính thành một lãng hoa hình tròn, đây là quà Tái Kỳ Nhã đưa cho nàng, phối hợp với quần áo hôm nay thật sự rất tốt. Kỳ thật Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy may mắn nhất là bộ dáng của chính mình cả kiếp trước hay kiếp này cũng không có thay đổi, nếu không nàng như thế nào có thể trang điểm, mặc quần áo với một khuôn mặt không đồng dạng được đây, cà người đề cảm thấy không được tự nhiên.


Rốt cục trang điểm hoàn tất, Tiểu Ngọc Nhi mới kéo cánh tay Đại Ngọc Nhi đi ra ngoài.


Bất quá các nàng tới cũng coi như sớm, hiện tại cũng chỉ có Ngô Khắc Thiện và Tái Kỳ Nhã ở đó xử lý những việc quan trọng cần chuẩn bị. Nhìn thấy Ngạch Cát và ca ca của mình, Đại Ngọc Nhi kích động chạy tới: "Ngạch Cát, ca ca."


Tái Kỳ Nhã nhìn thấy các nàng tất nhiên cũng cao hứng: "Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi thân mình không có việc gì chứ?"


Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu: "Tốt hơn nhiều, nghe nói Đại Hãn Đại Kim ngày mai sẽ trở về, dù thế nào con cũng muốn được thấy bộ dáng oai hùng của Đại Hãn nên liền quấn lấy Ngọc tỷ tỷ ra ngoài."
"Con a." Tái Kỳ Nhã oán trách nhìn nàng một cái.
Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ cười với nàng.


Ngô Khắc Thiện ở một bên ngược lại chú ý tới Tiểu Ngọc Nhi hôm nay có chút khác lạ: "Nha, Tiểu Ngọc Nhi hôm nay trang điểm xinh đẹp như vậy a? Không biết rốt cuộc là muốn nhìn thấy sự oai hùng của Đại Hãn, hay là tư thế oai hùng của dũng sĩ Đại Kim đi?"


Tiểu Ngọc Nhi buồn bực mà đập Ngô Khắc Thiện một quyền: "Huynh nói hưu nói vượn cái gì a! Ta chỉ là cảm thấy trong tình huống như vậy, tất nhiên không thể tùy tiện ăn mặc, miễn cho thất lễ trước mặt mọi người!"
"Phải không?" Ngô Khắc Thiện cười xấu xa nhìn nàng.


"Đương nhiên a! Huynh còn không nhìn xem lại bản thân huynh, quần áo đều đã bẩn muốn ch.ết còn không nhanh chóng đi thay bộ khác đi!" Tiểu Ngọc Nhi ánh mắt sắc bén chú ý tới chút bụi bán trên áo choàng trắng của Ngô Khắc Thiện.


Ngô Khắc Thiện theo nàng tầm mắt nhìn lại, phát hiện trước ngực có một chút bụi bẩn: "Tiểu nha đầu, ánh mắt đảo rất nhanh."
Tiểu Ngọc Nhi kiêu ngạo nhấc đầu.


"Được rồi, Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn thấy, con còn không nhanh chóng đi đổi cái mới." Tái Kỳ Nhã buồn cười nhìn hai người, hai hài tử này từ nhỏ đến lớn đều thích đấu võ mồm.


"Vâng, Ngạch Cát." Ngô Khắc Thiện cung kính trả lời, thuận tiện còn trộm còn làm mặt quỷ với Tiểu Ngọc Nhi, mới chịu xoay người trở về doanh trướng.


"Hai người các con trước cứ ở đây, tiệc tối còn có rất nhiều việc chờ ta đi xử lý." Tái Kỳ Nhã thấy Ngô Khắc Thiện đi rồi, cũng muốn đi trước, vội nói với các nàng rồi cất bước theo.
"Ngạch Cát / dì, người đi cẩn thận."


Nhưng mà Tái Kỳ Nhã vừa mới đi, lại phát hiện Hải Lan Châu đang vắt sữa dê nhưng vì không đủ sức vắt đầy một thùng, nhất thời liền nổi trận lôi đình.
"Ba" một tiếng, Tái Kỳ Nhã đi lên trước cho Hải Lan Châu một cái bạt tai thật mạnh, mặt Hải Lan Châu nháy mắt sưng đỏ lên.


"Phế vật! Ngay cả sữa dê cũng lấy không được!" Tái Kỳ Nhã thấy Hải Lan Châu tất cả tức giận đều dồn lên người nàng, đưa tay lên lại muốn cho Hải Lan Châu một bạt tai tiếp theo, nhưng đúng lúc lại bị Đại Ngọc Nhi ngăn lại.


Đại Ngọc Nhi bỏ tay Tái Kỳ Nhã ra, vẻ mặt tức giận nhìn Tái Kỳ Nhã: "Ngạch Cát, ngươi sao lại tùy tiện đánh tỷ tỷ vậy!"
Đại Ngọc Nhi lời nói chưa dứt, nghe được Đại Ngọc Nhi gọi Hải Lan Châu tỷ tỷ, Tái Kỳ Nhã càng tức giận: "Nàng chỉ là một nô tỳ ti tiện, sao có thể là tỷ tỷ con!"


"Ngạch Cát, tỷ tỷ là nữ nhi của Ngạch Kỳ Cát, tại sao lại không phải là tỷ tỷ của con, người không cần luôn tìm nàng gây phiền toái!" Đại Ngọc Nhi phản bác, sau đó đau lòng nâng Hải Lan Châu dậy.


"Con, nha đầu kia, Ngạch Cát đều là vì con a, cái tai tinh này làm sao có thể xứng làm tỷ tỷ của con!" Tái Kỳ Nhã oán độc nhìn chằm chằm Hải Lan Châu, "Chính là ngươi, tiện tỳ này, không biết cho Ngọc Nhi uống thứ gì, kiến cho nàng nghe lời ngươi nói như vậy!"


"Đại phúc tấn, Hải Lan Châu không có." Hải Lan Châu lắc đầu, đáy mắt phủ kín một tầng sương mù, càng thêm khiến người muốn bảo vệ.


Vốn là liền chán ghét khuôn mặt kia của nàng Tái Kỳ Nhã càng nhịn không được muốn đi lên tiếp tục cho nàng một bạt tai, nhưng là lần này cũng là bị Tiểu Ngọc Nhi ngăn cản.
"Như thế nào? Ngay cả con cũng bị tiện tỳ này mê hoặc phải không?" Tái Kỳ Nhã tức giận trừng Tiểu Ngọc Nhi.


"Như thế nào lại như vậy, dì là người Tiểu Ngọc Nhi yêu quý nhất a, nhưng mà yến hội sắp bắt đầu rồi, ngài còn vì chút việc nhỏ này mà trì hoãn ở đây, khiến cho yến hội bị trễ giờ sẽ không tốt." Tiểu Ngọc Nhi ôn nhu khuyên nhủ.


Nghe vậy, Tái Kỳ Nhã cũng thu về vài phần lý trí, hừ lạnh với Hải Lan Châu một tiếng: "Hôm nay coi như ngươi may mắn, đi, vắt tiếp cho ta một thùng sữa dê về, nếu không đủ, cẩn thận da của ngươi!"
Dứt lời, Tái Kỳ Nhã mới chậm rãi rời đi.


Nàng vừa ly khai, Đại Ngọc Nhi vội quan tâm thương thế trên mặt Hải Lan Châu, thấy mặt Hải Lan Châu sưng lên, Đại Ngọc Nhi càng thêm khó chịu: "Ngạch Cát thật là, chẳng qua chỉ là một thùng sữa dê, sao người lại xuống tay nặng như vậy!"


"Ta không sao." Hải Lan Châu lắc đầu, loại vết thương này đối với nàng mà nói thật chỉ là chút việc nhỏ, nàng cảm kích nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, cám ơn muội đã thay ta giải vây."


"Không cần cảm tạ, tỷ nhanh chóng đi vắt sữa dê đi, nếu không một lát nữa dì trở về sẽ lại tìm tỷ gây phiền toái."
"Ân." Sau lần thứ hai biểu đạt lòng biết ơn với Tiểu Ngọc Nhi, Hải Lan Châu vội mang theo thùng gỗ đi vắt sữa dê.


"Tỷ tỷ thật đáng thương." Đại Ngọc Nhi nhìn thân ảnh gầy yếu Hải Lan Châu, đau lòng không thôi.
Tiểu Ngọc Nhi không có nói gì, nhưng mà trong lòng lại nghĩ, nàng đáng thương, nhưng chờ sau khi nàng gả cho Hoàng Thái Cực, người đáng thương chính là tỷ a!


"Các ngươi nói cái gì ở đó vậy!" Đột nhiên một người mang theo mặt nạ quỷ xuất hiện ở trước mặt các nàng, dọa Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi giật mình.
Thấy các nàng bị dọa, người mang mặt nạ kia nhìn về phía các nàng cười ha hả.


"Ngươi là ai a! sao lại ngây thơ Như vậy!" Hiểu được mình bị đùa giỡn, Đại Ngọc Nhi tức giận trừng nam nhân trước mặt này.
Kết quả nam nhân kia chẳng những không lấy mặt nạ ra, còn nói với Đại Ngọc Nhi: "Ta ngây thơ như vậy thì sao, muốn biết ta là ai, ngươi đoán thử coi."


Đại Ngọc Nhi còn đang muốn cùng người nọ khắc khẩu, lại bị Tiểu Ngọc Nhi ngăn lại.
Chỉ thấy mày liễu Tiểu Ngọc Nhi nhíu chặt, mặt mang vẻ không ngờ, còn có tức giận: "Ngọc tỷ tỷ, đừng cùng loại người có nhiều bệnh này nói chuyện, chúng ta đi!"


Đại Ngọc Nhi cũng tán thành gật đầu, hai người tính đi lại bị người nọ cản đường.
"Ngươi như thế nào lại nói ta là có bệnh? Ta không bị bệnh gì a?" khẩu khí người nọ nói chuyện cũng có chút tức giận.


Nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại không thèm quan tâm, phản bác: "Một đại nam nhân như ngươi, nếu không phải có bệnh, sao lại mang mặt nạ đến doạ hai nữ tử bọn ta?"
"Có bệnh và hù dọa các ngươi có quan hệ gì?" Người nọ không giải.


"Nếu không phải đầu óc có vấn đề, sao nào lại làm mấy chuyện vừa ngây thơ vừa buồn cười như trẻ con thế này." Tiểu Ngọc Nhi cười nhạo liếc mắt nhìn người nọ một cái.


Người nọ bừng tỉnh đại ngộ, nha đầu kia là đang mắng xéo hắn đầu óc có vấn đề a! Người nọ tức giận tháo mặt nạ xuống, trừng Tiểu Ngọc Nhi: "Ngươi, tiểu nha đầu này thật đúng là gan lớn a, dám mắng xéo ta!"


"Thì ra là ngươi a!" Thấy người nọ tháo mặt nạ xuống, Đại Ngọc Nhi bật người nói: "Đa Nhĩ Cổn, ngươi lớn rồi sao lại còn ngây thơ như vậy!"
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi giật mình nhìn trước mắt nam tử, thật lâu chưa có lấy lại tinh thần về.


Đa Nhĩ Cổn cũng bất mãn nói: "Vốn là cũng chỉ muốn dọa các ngươi một chút, ai biết hai người các ngươi thật sự tưởng là thật, Ngọc Nhi đây là ai a? miệng lưỡi sắc bén như vậy."
"Đây là biểu muội ta, Tiểu Ngọc Nhi!" Đại Ngọc Nhi giới thiệu nói.


"A ~ nguyên lai nàng chính là vì vi ta bát ca ta chắn đao kia, Tiểu Ngọc Nhi a, khó trách ~" Đa Nhĩ Cổn cố ý nói một nửa.
"Khó trách cái gì?" Đại Ngọc Nhi tò mò hỏi.


"Là muội muội của ngươi, khó không trách hung dữ như vậy, có một tỷ tỷ dã man như ngươi, muội muội tất nhiên cũng không ôn nhu chỗ nào được, ha ha!" Đa Nhĩ Cổn cười to.
"Ngươi!" Đại Ngọc Nhi khó thở, đuổi đánh theo Đa Nhĩ Cổn.


Tiểu Ngọc Nhi gắt gao nhìn chằm chằm người đánh kẻ chạy vui cười trước mặt, đáy mắt lộ ra mất mát vô hạn, mặc dù tên giống nhau, thân phận giống nhau, nhưng Đa Nhĩ Cổn này không phải là người mà nàng yêu sâu sắc kia...


Đang lúc Tiểu Ngọc Nhi lâm vào trầm tư, nàng không biết, phản ứng kỳ quái này của nàng rơi vào trong mắt của người khác.






Truyện liên quan