Chương 27
Nhìn Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên đỏ hốc mắt, Đa Đạc vội vàng đi lên hỏi: "Làm sao vậy? Có phải những thứ này không hợp tâm ý ngươi hay không?"
Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu, thanh âm có chút rầu rĩ nói: "Không phải, ta thực thích..."
Đa Đạc cũng không có phát hiện thanh âm của Tiểu Ngọc Nhi bất đồng, nghe thấy Tiểu Ngọc Nhi nói thích cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó đưa cho một cái thiên đăng Tiểu Ngọc Nhi, "Đây, cho ngươi."
Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận thiên đăng, Đa Đạc lại đưa bút lông cho nàng, Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn hắn: "Đây là cái gì?"
"Bút a."
Tiểu Ngọc Nhi bất đắc dĩ hít một tiếng: "Ta biết đây là bút, nhưng mà ngươi đưa bút cho ta làm cái gì?"
"Viết nguyện vọng của ngươi a." Đa Đạc câu môi cười.
"Viết nguyện vọng của ta?" Tiểu Ngọc Nhi có chút nghi hoặc.
"Đúng vậy!" Đa Đạc gật gật đầu, "Viết nguyện vọng của ngươi xuống, chuyện mà ngươi muốn làm, nói không chừng trời cao sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi a." Sau đó hắn tự mình cúi đầu viết lên lồng đèn của mình.
Tiểu Ngọc Nhi có vẻ thích ý tưởng độc đáo này của Đa Đạc, nàng còn chưa từng thử làm chuyện này trong những lần sinh nhật trước đây, vì vậy cũng nhấc bút muốn viết xuống nguyện vọng của mình.
Tiểu Ngọc Nhi nâng bút rồi lại dừng lại, không biết nên hạ bút như thế nào, nhìn nhìn Đa Đạc, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp vui vẻ: "Nguyện Bảo Âm vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ."
Đa Đạc sang sảng cười: "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, dù thế nào cũng nên viết cho ngươi a." Dứt lời, Đa Đạc liền châm lửa cho thiên đăng, đặt xuống đất, thiên đăng dần dần bay lên không trung.
Tiểu Ngọc Nhi cười, đột nhiên nghĩ ra mình nên viết thứ gì, vội nâng bút viết xuống.
Đa Đạc thả đăng xong liền thấy Tiểu Ngọc Nhi đang múa bút thành văn, tò mò tiến lại: "Ngươi viết cái gì a?"
Tiểu Ngọc Nhi lại đem thiên đăng của mình giấu ra phía sau, bất mãn bĩu môi nói: "Không cho ngươi nhìn."
"Viết cái gì a? thần thần bí bí như vậy." Bị nàng ngăn trở, lòng hiếu kỳ của Đa Đạc ngược lại bị câu lên.
Tiểu Ngọc Nhi gấp gáp lui về phía sau, ra vẻ tức giận nói: "Nói không cho phép nhìn chính là không cho phép nhìn, nếu ngươi cứng rắn muốn xem, ta sẽ tức giận!"
Thấy thế, Đa Đạc cũng chỉ đành thỏa hiệp, "Được được được, không nhìn, tuyệt đối không nhìn." Nói xong, còn nhắm mắt xoay người lại với Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi cười đắc ý, tiếp tục viết xong mấy chữ cuối cùng, lấy bật lửa từ Đa Đạc, cũng đem thiên đăng thả lên trời, sau đó còn yên lặng chắp hai tay tạo thành chữ thập cầu nguyện một chút.
Đa Đạc giương mắt cẩn thận chăm chú nhìn cái thiên đăng kia, như là nhìn thấy cái gì, đắc ý đến nhếch khóe môi. Sau đó liền quay đầu lẳng lặng nhìn bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi đang nhắm mắt cầu nguyện, pháo hoa như trước không ngừng được phóng lên, chiếu rọi lên mặt Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng Đa Đạc đặc biệt thấy thỏa mãn, cảm thấy nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này thì thật sự quá tốt.
Cầu nguyện xong, Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ bắt đầu thưởng thức pháo hoa đang không ngừng nở rộ phía chân trời, nhịn không được phát ra một tiếng cảm thán: "Thật là đẹp mắt." Đột nhiên cảm thấy búi tóc động đây, như là có cảm giác nặng nặng, Tiểu Ngọc Nhi theo bản năng liền giơ tay tìm.
"Aiz, đừng nhúc nhích!" Đa Đạc vội ngăn nàng lại, giữ được tay của Tiểu Ngọc Nhi.
Lúc này Tiểu Ngọc Nhi cũng quay đầu nhìn hắn, mặt hai người lập tức kéo gần lại, thấy rõ ràng hình ảnh của bản thân hiện lên trong đồng tử của đối phương. Không khí lúc này trong nháy mắt có một tia ngưng trệ.
Giờ khắc này Đa Đạc thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi, nhìn thấy hai gò má Tiểu Ngọc Nhi bắt đầu phiếm hồng, kết hợp với trâm hoa đào trên đầu, khiến Đa Đạc không tự giác mà nhớ tới một câu thơ trong lúc vô ý đã đọc qua: Nhân diện đào hoa tương ánh hồng*.
[*] Mặt người và hoa đào cùng ánh chiếu sắc hồng lên nhau (Trích: "Đề Đô Thành nam trang" của Thôi Hộ)
Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn đôi mắt của đối phương, nàng thấy con ngươi đen bóng thâm thúy, bên trong giống như hàm chứa vô tận nhu tình và sủng nịch bện thành một cái võng, chặt chẽ đem nàng trói lại, tim Tiểu Ngọc Nhi không tự giác mà bắt đầu đập gia tốc.
Không khí giữa hai người bắt đầu trở nên ái muội.
Đa Đạc cũng cảm thấy giờ khắc này hắn giống như bị bầu không khí này mê hoặc, tầm mắt bắt đầu đi xuống, nhìn thẳng môi đỏ mọng khẽ nhếch của Tiểu Ngọc Nhi, đầu sau đó dần dần đi xuống...
Cuối cùng vẫn là Tiểu Ngọc Nhi phục hồi lại tinh thần trước, nghiêng đầu đi, đánh vỡ không khí ái muội giữa hai người.
Đa Đạc cũng lập tức phục hồi lại tinh thần, phát hiện bản thân mình vừa mới thất thố, xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó tính giải thích.
Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại đột nhiên nói: “ Cây trâm này nhìn rất quý, ngươi vì mua cái này hẳn là mất một phen công phu đi?"
Thấy Tiểu Ngọc Nhi chủ động nói sang chuyện khác, Đa Đạc cũng nói theo: "Đúng vậy, vì mua cái này cây trâm, ta chạy không ít nơi đâu." Đa Đạc lại không tự giác liếc liếc mắt nhìn cây trâm trên đầu Tiểu Ngọc Nhi một cái, "Ta đã nói cây trâm này nhất định sẽ hợp với ngươi."
Tiểu Ngọc Nhi cúi thấp đầu xuống, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Cám ơn ngươi."
"Không cần khách khí." Đa Đạc cười cười, sau đó quay đầu nhìn pháo hoa.
Tiểu Ngọc Nhi cũng đồng dạng, nhưng mà trong trận pháo hoa rực rỡ này bọn họ rốt cuộc nhìn thấy thứ gì, cũng chỉ có chính bọn họ biết.
Ngắm pháo hoa xong, Đa Đạc liền đưa Tiểu Ngọc Nhi trở về hoàng cung, nhưng một đường này hai người đều thực trầm mặc.
Thấy Tiểu Ngọc Nhi an toàn vào cửa cung, lúc này Đa Đạc mới ảo não vỗ đầu, vừa rồi hắn có chút xúc động, Bảo Âm nàng không sẽ không tức giận mình chứ? Nhớ lại lúc đó Tiểu Ngọc Nhi chỉ ngây người nửa ngày cũng không có phản ứng, Đa Đạc không nghĩ được lý do, cuối cùng quyết định về nhà hỏi ca ca!
Mà sau khi Tiểu Ngọc Nhi hồi cung, liền giống như một trận gió, nhanh chóng chạy về sân của mình.
Cao Oa ở trong sân đã chờ đợi hồi lâu, thấy Tiểu Ngọc Nhi an toàn trở về, lúc này mới yên tâm, nhưng mà trên mặt Tiểu Ngọc Nhi lại đỏ ửng không bình thường, khiến Cao Oa cảm thấy rất kỳ quái: "Cách Cách? Người làm sao vậy? Rất nóng sao?"
Tiểu Ngọc Nhi không để ý nàng, trực tiếp đi vào phòng, Cao Oa còn chưa kịp nói cái gì đó, Tiểu Ngọc Nhi đã không thấy tăm hơi.
Nhưng vừa vào phòng, dấu vết ửng hồng trên mặt Tiểu Ngọc Nhi còn chưa lịp biến mất, đã thấy Tái Kỳ Nhã ngồi ở ghế trên uống trà, như là đã đợi nàng hồi lâu.
Tiểu Ngọc Nhi lập tức liền tỉnh táo lại, sau đó đi tới chỗ Tái Kỳ Nhã: "Dì?"
Tái Kỳ Nhã lúc này mới buông cái chén, cười nói: "Con rốt cuộc đã trở lại."
"Dì, đã trễ thế này, sao dì còn không trở về nghỉ ngơi?" Thấy Tái Kỳ Nhã không có gì tức giận, Tiểu Ngọc Nhi mới yên lòng, ngồi cạnh bên người Tái Kỳ Nhã.
"Không thấy được con, ta như thế nào có thể yên tâm trở về." Tái Kỳ Nhã ý vị thâm trường liếc mắt một cái nhìn Tiểu Ngọc Nhi, khiến Tiểu Ngọc Nhi không rõ nàng đang vui hay đang giận.
Nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn là giải thích: "Dì, không thể tham gia tiệc cưới của Ngọc tỷ tỷ, là con không tốt, nhưng con cũng không phải cố ý, là..."
"Là Đa Đạc mang con ra ngoài đúng không." Tái Kỳ Nhã lập tức đánh gãy lời nói của Tiểu Ngọc Nhi.
Thấy vẻ mặt Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc, Tái Kỳ Nhã lúc này mới chậm rãi cười nói: "Cao Oa đều nói cho ta biết, hơn nữa nếu không có Cao Oa nói cho ta biết, ta còn không biết sự tình hai người giữa con và Đa Đạc a."
Nghe Tái Kỳ Nhã ái muội nói, Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ dì không phải là đang hiểu lầm nàng cùng Đa Đạc có cái gì đi, vội nói: "Dì, con và Đa Đạc chỉ là bằng hữu."
"Bằng hữu?" Tái Kỳ Nhã hỏi lại, thấy trên đầu Tiểu Ngọc Nhi nhiều thêm một cây trâm gài tóc, trong lòng càng thêm hiểu rõ: "Cho dù bây giờ là bằng hữu, về sau cũng chưa chắc, đúng không?"
"Dì..." Tiểu Ngọc Nhi nghĩ đến sự ái muội với Đa Đạc trong nháy mắt đó, càng không biết nên phản bác lời nói của Tái Kỳ Nhã như thế nào, chỉ đành thấp giọng kêu lên một tiếng, mang theo ý tứ làm nũng.
"Được rồi, được rồi." Tái Kỳ Nhã buồn cười vỗ vỗ tay Tiểu Ngọc Nhi: " Cô nương lớn, sao còn dễ dàng e lệ như vậy. Bất quá con cũng đã đến tuổi nên lập gia đình, nói cho dì biết, Đa Đạc hắn đối với con có tốt không?"
"Dì! Sự tình làm sao có thể chuyển biến nhanh như vậy, người cũng đừng hỏi nữa, con và Đa Đạc thực không có gì!"
"Thì ra là đối với con không tồi?" Trong lòng Tái Kỳ Nhã tinh tường giống như gương sáng, trực tiếp không nhìn đến phản ứng của Tiểu Ngọc Nhi, phỏng đoán không ngừng: "Tốt lắm, các con còn trẻ tuổi, dì cũng không đi nhiều chuyện, nhưng mà nhớ kỹ, thích ai thì nên chủ động, dì vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của con."
"Đã biết, dì." Bất đắc dĩ, Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành cúi đầu đáp.
Tái Kỳ Nhã cười khẽ, cũng biết giờ phút này trong lòng Tiểu Ngọc Nhi không được tự nhiên, cũng dời đi đề tài, đem vài hộp gấm đưa tới trước mặt Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Tái Kỳ Nhã một cái: "Dì, đây là?"
"Lễ vật sinh nhật của con a, cho dù hôm nay là ngày Ngọc Nhi đại hôn, chúng ta cũng sẽ không quên hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của con." Tái Kỳ Nhã nói, sau đó đem hộp gấm mở ra, "Con nhìn xem, có thích hay không?"
Bên trong toàn bộ đều là trang sức bằng mã não đông châu trân quý, Tiểu Ngọc Nhi cười cười: "Dì, con thực thích."
"Thích là tốt rồi." Tái Kỳ Nhã cười cười: "Những thứ này đều là lễ vật của ta, Triết Triết cô cô con, còn có Ngô Khắc Thiện tặng cho con, Ngọc Nhi nói ngày mai nàng sẽ tự mình tặng cho con."
"Làm phiền dì đã hao tâm tổn trí."
"Không uổng tâm, chỉ cần là các con, dì làm cái gì cũng không mệt." Tái Kỳ Nhã cười đến thập phần hòa ái hiền lành.
Tiểu Ngọc Nhi cũng cảm kích mà cười, rúc vào trong ngực Tái Kỳ Nhã.
"Cô nương lớn như vậy, còn làm nũng." Tái Kỳ Nhã nghe giống như trách cứ mà nói một câu, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi.
Hai người lại hàn huyên một lát, Tái Kỳ Nhã cũng bởi vì mệt mỏi mà trở về nghỉ ngơi trước, Tiểu Ngọc Nhi đưa nàng đến cửa, sau đó vào phòng nói Cao Oa đem những lễ vật đều cất tốt.
Lại tắm rửa một chút, Tiểu Ngọc Nhi đã cảm thấy mệt, cho người lui ra. Nhưng mà nàng không có đi ngủ, mà là ngồi ở trước bàn trang điểm, vuốt ve ngọc trâm Đa Đạc đưa cho nàng.
Nhớ đến sự tình hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi liền không tự giác mà cười đến mặt mày cong cong. Đa Đạc, là một người rất tốt...