Chương 35
Thời gian trôi qua đã gần một tháng, năm mới sắp đến, nhưng bầu không khí trong cung lại trở nên khẩn trương, nguyên nhân cũng chỉ bởi vì Hoàng Thái Cực đột nhiên đề xuất muốn ngự giá thân chinh.
Nghe được tin tức này Triết Triết là người thứ nhất đến thư phòng khuyên nhủ Hoàng Thái Cực.
Lúc này Hoàng Thái Cực đang vì việc quân mà tâm phiền ý loạn, thấy Triết Triết đến, mới miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười: "Sao nàng lại tới đây?"
Triết Triết lo lắng nhìn thoáng qua sắc mặt của Hoàng Thái Cực: "Thần thiếp nghe nói Đại Hãn muốn ngự giá thân chinh, việc này có thật không?"
Nghe vậy, tay Hoàng Thái Cực đang muốn lấy tấu chương đột nhiên dừng lại, sau đó gật gật đầu nói: "Đúng vậy, hiện tại Đa Nhĩ Cổn đã ép lui đại quân của Viên Sùng Hoán đến phụ cận Cẩm Châu, hiện tại chính là thơi cơ tốt để đánh Cẩm Châu báo thù cho phụ Hãn."
Triết Triết vội hỏi: "Nếu Đa Nhĩ Cổn xuất sắc như thế, Đại Hãn cứ để cho Đa Nhĩ Cổn đánh hạ Cẩm Châu, hà tất phải tự thân ngự giá?"
Đôi mắt Hoàng Thái Cực hiện lên một tia không vui: "Như thế nào? Ngay cả nàng cũng cho rằng ta không sánh bằng Đa Nhĩ Cổn? Hiện tại ngay cả khí lực cầm đao cũng không có đúng không?."
"Sao có thể như vậy!" Triết Triết vội vàng phủ nhận: "Đại Hãn anh minh thần võ, Đa Nhĩ Cổn vừa mới ra trận, tất nhiên là không thể đánh đồng cùng Đại Hãn, nhưng hiện tại đã gần đến cuối năm, Đại Hãn đột nhiên đề xuất muốn ngự giá thân chinh, thần thiếp e là..." Câu nói kế tiếp, Triết Triết không nói ra, có một số việc tự mình hiểu là tốt rồi, không cần phải nói rõ ràng.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng Thái Cực dịu xuống, "Ta cũng biết tâm ý của nàng, nhưng mà chuyện ở Cẩm Châu ta cũng không thể bỏ mặc, chờ khi ta trở lại sẽ bồi thường nàng sau?"
Triết Triết chặt chẽ nhìn chằm chằm Hoàng Thái Cực, trong mắt nhu tình như nước: "Chỉ cần Đại Hãn có thể bình an trở về, thần thiếp không cần ngài bồi thường."
Tâm Hoàng Thái Cực cũng mềm mại không ít, tiến lên nhẹ nhàng đem Triết Triết ôm vào lòng, ôn nhu nói: "Có thể có một đại phúc tấn hiền lành hiểu chuyện như nàng, ta thật sự không còn cầu gì hơn."
Triết Triết nhắm mắt lại, có chút tham luyến nằm trong ngực Hoàng Thái Cực, mặc Hoàng Thái Cực ở bên tai nàng nói những lời tâm tình mê hoặc nhân tâm, nhưng mà trong lòng Triết Triết rõ ràng biết cái ôm ấp này vĩnh viễn sẽ không chỉ thuộc về nàng. Nhưng mặc dù như thế, nàng vẫn muốn quý trọng giờ khắc ấm áp này.
Mà bên kia, Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi đang ngồi cùng chỗ nói chuyện phiếm.
Mấy ngày nay, Tiểu Ngọc Nhi đều cảm thấy Đại Ngọc Nhi như là gặp được chuyện vui gì đó, mỗi ngày đều mặt mày hớn hở, nhưng khi Tiểu Ngọc Nhi hỏi nàng, Đại Ngọc Nhi đều phủ nhận nói không có gì. Lần này, Tiểu Ngọc Nhi vẫn lại nhịn không được tò mò hỏi: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc là gặp được chuyện tốt gì a? Nói cho muội biết được không?"
"Ta nào có?" Đại Ngọc Nhi phủ nhận nghiêng đầu qua, sau đó tiếp tục thêu.
"Không có?" Tiểu Ngọc Nhi hồ nghi nhìn Đại Ngọc Nhi: "Không có? Vậy sao mỗi ngày tỷ đều vui vẻ như vậy? Thường ôm bụng ngây ngô cười?"
"Tỷ... Tỷ có sao?" Đại Ngọc Nhi nhất thời chột dạ đứng lên, tay cũng không tự giác sờ sờ khắp nơi trên bụng.
Tiểu Ngọc Nhi lập tức chỉ vào tay Đại Ngọc Nhi: "Nhìn xem, tỷ lại sờ bụng."
"Ta nào có?!" Đại Ngọc Nhi lập tức lấy tay ra, hô lớn, nhưng là thế nào cũng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Tiểu Ngọc Nhi cười xấu xa: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ nhanh thành thật nói ra đi..." Nhìn bộ dáng Đại Ngọc Nhi thành thật đặt tay lên bụng lại ngây ngô mà cười, Tiểu Ngọc Nhi đoán nói: "Chẳng lẽ là, tỷ có?"
Đại Ngọc Nhi lập tức kích động đứng ngay lên: "Tiểu Ngọc Nhi, muội cũng, đừng nói lung tung a!"
Thấy Đại Ngọc Nhi phản ứng lớn như vậy, Tiểu Ngọc Nhi lập tức khẳng định suy đoán của mình: "Xem ra là tỷ thật sự đã mang thai, nói cho muội biết đi, mang thai là việc vui lớn, vì sao phải gạt muội?"
Tô Mã cũng kinh hỉ nhìn Đại Ngọc Nhi: "Cách Cách, ngài thật sự mang thai sao?"
Thấy mọi người đều tập trung ở trên người mình, mặt Đại Ngọc Nhi dần dần đỏ lên, cuối cùng nhụt chí mà ngồi trở lại vị trí, trực tiếp thừa nhận: "Được rồi được rồi, nói cho các người biết, ta có."
"Thật tốt quá!" Tiểu Ngọc Nhi vội chạy đến bên người Đại Ngọc Nhi, nhịn không được dùng tay xoa xoa lên bụng Đại Ngọc Nhi: "Mấy tháng rồi?"
Đại Ngọc Nhi thẹn thùng mà cúi thấp đầu xuống: "Dựa theo thời gian mà tính hẳn là cũng đã hơn hai tháng..."
"Chúc mừng Cách Cách / phúc tấn." Tô Mã và Cao Oa vội vàng chúc mừng nói.
Đại Ngọc Nhi cười đến vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, sau đó như là nhớ tới cái gì lập tức nói: "Đúng rồi, chuyện này các người đừng nói cho ai biết hết!"
"Vì sao?" Đám người Tiểu Ngọc Nhi không hiểu.
Đại Ngọc Nhi giải thích nói: "Triết Triết cô cô nói nhà chúng ta đang có tang, nếu như lúc này truyền ra chuyện ta mang thai, sẽ không may mắn, cho nên cô cô nói sau trăm ngày hãy thông báo cho những người khác."
"Như vậy sao?" Tiểu Ngọc Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu, kiếp trước nàng cũng không có ở trong cung lâu, đối với chuyện này cũng không quá hiểu biết, vội áy náy nói: "Thật có lỗi a, Ngọc tỷ tỷ, ta không rõ lắm về những chuyện này..."
"Đừng nói như vậy." Đại Ngọc Nhi lắc lắc đầu: "Dù sao cũng là muội tự mình đoán ra, không phải ta chủ động nói ra, không có sao đâu.”
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng thả lỏng cười nói: "Ân! Vậy chúc mừng tỷ, Ngọc tỷ tỷ, ta cam đoan sẽ không nói cho những người khác. Ta sẽ chờ tỷ sinh một tiểu a ca trắng trắng mập mạp ra để chơi cùng ta.”
"Ha ha." Đại Ngọc Nhi cúi đầu, tay phải không ngừng vuốt ve bụng, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Bởi vì đêm đó cung nhân báo lại nói Hoàng Thái Cực nghỉ lại chỗ của Triết Triết, nên Đại Ngọc Nhi liền năn nỉ Tiểu Ngọc Nhi lưu lại bồi nàng. Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ liền đáp ứng, hai người cùng chui vào trong chăn bắt đầu tán gẫu những chuyện vui trước kia ở Khoa Nhĩ Thấm, lâu lâu lại phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Mà Hoàng Thái Cực trước khi ở lại Thanh Ninh cung, thuận tiện đi qua chỗ Tiểu Ngọc Nhi nói lời từ biệt với nàng. Nhưng khi đến chỉ thấy trước sân của Tiểu Ngọc Nhi chỉ có hai cái đèn lồng và hai cung nữ đứng trước cửa. Hoàng Thái Cực cho rằng Tiểu Ngọc Nhi đã đi ngủ từ sớm, mặc dù có chút luyến tiếc nhưng cũng không đi vào, lặng im một lúc sau liền yên lặng ly khai.
Mà hết thảy chuyện này, đã bị Triết Triết trộm phái A Dâng Nhật tới xem hành tung của Đại Hãn nhìn thấy hết trong mắt. Sau khi trở về bẩm báo, Triết Triết cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng mà nàng vẫn buông chuyện này xuống trước, chuyên tâm suy nghĩ nên làm thế nào để nắm giữ Đa Nhĩ Cổn vì Hoàng Thái Cực.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Thái Cực liền chỉnh đốn quân mã, chuẩn bị xuất chinh. Trước khi đi, Hoàng Thái Cực nhận được túi gấm Triết Triết phái A Dâng Nhật đưa tới, cũng không quá để ý. Tầm mắt chỉ hướng phía cửa cung đảo qua, nhưng người mình muốn gặp vẫn không có xuất hiện. Hoàng Thái Cực có chút thất vọng cúi thấp đầu xuống, sau khi chỉnh lý lại suy nghĩ, Hoàng Thái Cực mới dẫn theo đại quân xuất phát chậm rãi hướng về phía Cẩm Châu thành.
Nếu Hoàng Thái Cực mang theo đại quân xuất chinh, nhiều người như vậy thì Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc tất nhiên sẽ phải thu trại mà hồi kinh. Đánh trận ba tháng Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc rốt cục đã quay trở về kinh đô, bởi vì trận chiến đại thắng nên khi vào kinh đô dân chúng đều đứng đầy hai bên đường hoan nghênh, cho dù tuyết đang rơi cũng không làm giảm đi nhiệt tình của họ.
Đa Đạc thấy thế nhất thời có chút đắc ý: "Ca, ca xem, hiện tại dân tâm của ca so với Hoàng Thái Cực cũng không kém bao nhiêu."
Đa Nhĩ Cổn chỉ ngồi một bên, cũng không quá vui mừng: "Hắn là Đại Hãn, muốn vượt qua hắn, như vậy chút trình độ này còn chưa đủ, đệ cũng đừng quá tự mãn, đệ cũng cần phải hảo hảo tôi luyện nhiều."
"Đã biết, ca." Đa Đạc có chút không kiên nhẫn lên tiếng, sau đó dường như đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng cong lên.
Nhìn bộ dáng cười ngây ngô của hắn, Đa Nhĩ Cổn lập tức liền hiểu được tâm tư Đa Đạc, cảm thấy có chút buồn cười: "Tiểu tử ngươi, mỗi ngày nhớ lúc nào cũng nhớ, hiện tại đã đến kinh đô, lập tức liền có thể thấy được người, vẫn còn nhớ sao?"
"Đệ còn hận không thể ngồi trên ngựa lập tức bay về hoàng cung gặp nàng!" Đa Đạc thẳng thắn bộc trực.
Bộ dáng thẳng thắn của hắn khiến Đa Nhĩ Cổn cũng cảm thấy tự hào: "Hảo tiểu tử! Ca giúp ngươi một phen!" Dứt lời, Đa Nhĩ Cổn liền cầm roi đánh vào mông con ngựa Đa Đạc đang cưỡi.
Ngựa bị đau, hí lên một hơi liền chạy như điên về phía trước, bất ngờ xảy ra nên Đa Đạc có chút trở tay không kịp, nhưng rất nhanh đã vững vàng trên lưng ngựa, hắn hướng về Đa Nhĩ Cổn ở phía sau hô lớn: “Cám ơn, ca!”
Đa Nhĩ Cổn nhịn không được phá lên cười.
Đa Đạc dẫn đầu đến cửa cung, đem dây cương đưa cho thị vệ giữ cửa, lập tức Đa Đạc liền hướng về phía viện của Tiểu Ngọc Nhi chạy đi.
Lúc này Tiểu Ngọc Nhi ở trong sân cũng đang khẩn trương không thôi, thường thường hướng về phía cửa viện nhìn xung quanh, Cao Oa thấy thế, nhịn không được cười nói: "Cách Cách, ngài ngồi xuống trước đã, thập ngũ gia rất nhanh sẽ hồi kinh."
Lúc này Tiểu Ngọc Nhi cũng không thèm đếm xỉa tới giễu cợt của Cao Oa, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà ngồi xuống. Lại đợi thêm nửa ngày, vẫn không có nghe thấy động tĩnh gì, Tiểu Ngọc Nhi nhịn không được nói: "Không đợi nữa, chúng ta đi ra ngoài thành xem một chút đi..."
Vừa nói Tiểu Ngọc Nhi vừa đi về phía cửa, vừa bước ra cửa viện, Tiểu Ngọc Nhi liền nhìn thấy thân ảnh xuất hiện ở ngay phía trước, lập tức dừng lại cước bộ.
Đa Đạc đứng ở trước cửa nhìn nàng, khóe miệng mang theo tươi cười ấm áp quen thuộc.
Cao Oa ở một bên nhìn thấy, rất thức thời thầm lui xuống.
Tuy rằng sớm đã tưởng tượng được bộ dáng khi nhìn thấy Đa Đạc, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn ngây ngốc mà đứng ở đó, nhìn hắn chầm chậm đến gần, vẫn như cũ không có bất kì phản ứng nào.
Đa Đạc thấy nàng sững sờ, lộ ra nụ cười sáng lạn: "Bảo Âm, ta đã trở về."
Ta đã trở về, không biết vì cái gì, nghe thấy bốn chữ này, đột nhiên khiến cho Tiểu Ngọc Nhi đỏ hốc mắt.
Đa Đạc tiến lên gắt gao ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi, vô cùng chặt, tựa hồ như giữa hai người không có một khe hở, Tiểu Ngọc Nhi rõ ràng cảm giác được thân hình của Đa Đạc so với mấy tháng trước cao hơn nhiều.
Tiểu Ngọc Nhi cảm nhận được Đa Đạc cúi thấp đầu xuống, hơi thở ấm áp quấn quanh bên tai nàng, ôn nhu nói một câu, mang theo một chút làm nũng: "Ta nhớ nàng."
Lúc này, Tiểu Ngọc Nhi mới kịp phản ứng lại, cũng ôm lấy Đa Đạc, nhẹ giọng nói: "Ta cũng nhớ chàng."
Nghe vậy, tay Đa Đạc ôm nàng chặt hơn, ngữ khí có chút đắc ý: "Ta biết mà."