Chương 50
Bởi vì có Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc viện trợ, Ngô Khắc Thiện rất nhanh liền thoát khỏi khốn cục, sau đó đề xuất phải về trướng mở tiệc khoản đãi Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc, trong lúc nhất thời quên giới thiệu Đỗ Lặc Mã và Đa Nhĩ Cổn để hai người nhận thức.
Đỗ Lặc Mã đi theo Đại Ngọc Nhi lên xe ngựa, nhưng thường thường vén rèm lên nhìn về phía Đa Đạc. Đa Đạc cũng cảm giác có tầm mắt tập trung ở trên người hắn, có chút không thoải mái quay đầu nhìn lại. Đỗ Lặc Mã không lường trước hắn sẽ đột nhiên quay đầu, giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, vội vàng buông mành xuống, ngồi ngay ngắn ở một bên, gương mặt đỏ bừng tươi cười.
Đa Đạc kỳ quái nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là ảo giác?
Đại Ngọc Nhi thì cho rằng Đỗ Lặc Mã là đang nhìn lén Đa Nhĩ Cổn, thấy biểu tình Đỗ Lặc Mã xấu hổ mang theo hơi hoảng hốt, trong lòng của nàng không khỏi bắt đầu có vị chua, loại cảm giác này giống như lúc nhìn thấy Hoàng Thái Cực cùng Hải Lan Châu nằm ở trên giường.
Đại Ngọc Nhi kỳ quái mà che ngực, nàng vì cái gì lại để ý đến ánh mắt nữ nhân khác nhìn Đa Nhĩ Cổn như vậy?
Tô Mã thấy nàng che ngực, còn tưởng rằng nàng là có chỗ nào không thoải mái, vội hỏi nói: "Cách Cách, ngài làm sao vậy?"
Đỗ Lặc Mã cũng đem tầm mắt dời đến trên người Đại Ngọc Nhi vội lắc lắc đầu, nói là ở trong xe ngựa cảm thấy có chút buồn, không có gì.
Đỗ Lặc Mã gật gật đầu, vội vàng hưng phấn hỏi thăm Đại Ngọc Nhi: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ có biết nam nhân vừa mang theo người tới cứu chúng ta là ai không?"
thần sắc Đại Ngọc Nhi tối sầm một chút, nhưng vẫn cười nói: "Hắn là vị hôn phu của muội Đa Nhĩ Cổn." Nàng áp căn không nghĩ tới người Đỗ Lặc Mã muốn hỏi là Đa Đạc.
"Thật sao?!" Đỗ Lặc Mã cao hứng vỗ tay, nghĩ đến biểu hiện anh dũng vừa rồi của Đa Đạc, cũng hiểu được mà gật gật đầu: "Khó trách hắn lại anh dũng như vậy."
Đại Ngọc Nhi cười cười, không nói nữa. Tô Mã có chút lo lắng mà nhìn sắc mặt của nàng.
Ngô Khắc Thiện đã dẫn đầu phái người trở về chuẩn bị hết thảy, cho nên khi trở về đã thấy Tái Kỳ Nhã liền cùng Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở một bàn, đợi bọn họ đến.
Đa Đạc đi theo phía sau Đa Nhĩ Cổn vào, vừa bước vào tầm mắt liền chú ý tới Tiểu Ngọc Nhi, tầm mắt của hai người tiếp xúc với nhau, trong đó đều tràn ngập vui sướng, cùng kích động khi gặp lại.
Tiểu Ngọc Nhi chung quy là nữ hài tử da mặt mỏng, rất nhanh liền có chút thẹn thùng tránh khỏi tầm mắt cực nóng của Đa Đạc, Tái Kỳ Nhã hiểu rõ gợi lên khóe miệng, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay Tiểu Ngọc Nhi.
Đa Nhĩ Cổn tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt như mang lửa của Đa Đạc, vội vàng ho khan một chút, để Đa Đạc hồi hồn, sau đó lôi kéo Đa Đạc đi đến bàn đối diện ngồi xuống.
Đại Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã cũng đi đến ngay sau đó, tuy là thường xuyên khắc khẩu với Tái Kỳ Nhã, nhưng khi nhìn thấy Ngạch Cát của mình Đại Ngọc Nhi vô cùng kích dộng, nhất thời lệ nóng doanh tròng, hô gọi Ngạch Cát.
Tái Kỳ Nhã tuy rằng có chút tức giận Đại Ngọc Nhi dễ tin Hải Lan Châu, dẫn đến cục diện hiện tại, nhưng vừa thấy nữ nhi duy nhất của mình khóc, nàng cũng mềm lòng không ít, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Đại Ngọc Nhi an ủi.
Tiểu Ngọc Nhi cũng tự giác đi ra nhường vị trí cho Đại Ngọc Nhi, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Lặc Mã, như vậy liền vừa vặn đối mặt với Đa Đạc.
Tiểu Ngọc Nhi ngồi xuống đồng thời liền liếc mắt nhìn Đa Đạc một cái, tầm mắt Đa Đạc cũng vẫn luôn chưa từng rời đi Tiểu Ngọc Nhi, thấy nàng nhìn về phía mình, vội vàng lộ ra một tươi cười sáng lạn.
Mà Đỗ Lặc Mã ngồi ở bên cạnh Tiểu Ngọc Nhi lại cho rằng Đa Đạc là đang cười với mình, cũng thẹn thùng mà rũ đầu xuống.
Chờ mọi người an vị, Ngô Khắc Thiện liền dẫn đầu kính Đa Nhĩ Cổn cùng Đa Đạc một ly: "Đa tạ thập tứ gia và thập ngũ gia ra tay tương trợ! Ngô Khắc Thiện vô cùng cảm kích!"
Đa Nhĩ Cổn cùng Đa Đạc cũng vội vàng đáp lễ: "Khách khí."
Tái Kỳ Nhã cũng ở một bên hướng Đa Nhĩ Cổn nói lời cám ơn: "Đa tạ thập tứ gia đã cứu Ngọc Nhi của ta."
Đa Nhĩ Cổn nhìn thoáng qua Đại Ngọc Nhi ngồi ở bên người Tái Kỳ Nhã, cười cười: "Đại phúc tấn, ngài quá khách khí, chúng ta vốn là người một nhà, có cái gì cảm tạ với không cảm tạ."
Đại Ngọc Nhi bởi vì lời nói ám muội không rõ này của hắn mà rũ mi mắt xuống.
Ngô Khắc Thiện lại cho rằng Đa Nhĩ Cổn nói đến là hôn ước giữa hắn và Đỗ Lặc Mã, bưng chén rượu cười nói với Đa Nhĩ Cổn: "Đỗ Lặc Mã có thể gả cho thập tứ gia, đó là phúc khí của nàng, hôm nay chúng ta mở tiệc đón gió vì thập tứ gia, thập tứ gia, không say không về a."
Đa Nhĩ Cổn có chút không được tự nhiên mà bỏ qua một bên, nhưng vẫn là đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
"Cái gì? Hắn mới là thập tứ gia?!" Không gian tĩnh lặng đột nhiên truyền đến thanh âʍ ɦộ to của Đỗ Lặc Mã, Ngô Khắc Thiện và Tái Kỳ Nhã đều nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn cũng không hiểu mà nhìn nàng.
Ngô Khắc Thiện vội hoà giải: "Thập tứ gia, đây là Đỗ Lặc Mã, vẫn là tâm tính tiểu hài tử, thập tứ gia ngài đừng trách móc." Sau đó nhìn Đỗ Lặc Mã nói: "Đỗ Lặc Mã, mau giải thích cho thập tứ gia."
Nhưng mà Đỗ Lặc Mã lại như không có nghe thấy, vẫn còn đang trong khiếp sợ, sau đó chỉ vào Đa Đạc đang còn đang uống rượu cao giọng hỏi: "Thập tứ gia là hắn, vậy hắn là ai?!"
Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút bất an.
Đa Đạc cũng là vô tội mà chỉ vào chính mình, có chút kinh ngạc mà nhìn Đỗ Lặc Mã.
vẻ mặt Đa Nhĩ Cổn có chút không vui nhìn Đỗ Lặc Mã, phúc tấn hắn muốn kết hôn chính là người đang cả kinh một lúc lại hô to gọi nhỏ? Thản nhiên mà mở miệng nói: "Đây là thập ngũ đệ của ta, Đa Đạc, Đỗ Lặc Mã Cách Cách có vấn đề gì sao?"
Đỗ Lặc Mã mím môi, mặt cũng bởi vì trận náo loạn vừa rồi mà dần dần đỏ lên.
Tái Kỳ Nhã cũng vội cười nói: "đứa nhỏ Đỗ Lặc Mã này chính là tửu lượng nông cạn, một chút rượu đều làm cho nàng thành như vậy, còn mong thập tứ gia tha thứ." Sau đó cao giọng gọi thị nữ của Đỗ Lặc Mã tiến vào, để cho nàng giúp đỡ Đỗ Lặc Mã nghỉ ngơi.
Chỉ là Đỗ Lặc Mã tiếp tục kinh người mở miệng: "Ta không muốn gả cho Đa Nhĩ Cổn! Ta muốn gả cho hắn!" Ngón tay thẳng tắp chỉ lên trên người Đa Đạc.
Mọi người cũng kinh ngạc không thôi, phản ứng của Đa Đạc càng phóng đại một ngụm rượu sặc trong miệng, không ngừng mà ho khan.
Tiểu Ngọc Nhi lại tức giận nắm chặt chén rượu trong tay.
Ngô Khắc Thiện kịp phản ứng vội vàng quát: "Đỗ Lặc Mã! Đừng hồ nháo!"
Đỗ Lặc Mã phồng hai má, còn hơi ủy khuất nói: "Ta mới không có hồ nháo đâu, ta chính là muốn gả cho hắn!"
"Hồ nháo!" Ngô Khắc Thiện nhăn mày: "Hôn sự của muội và thập tứ gia, là do Đại Hãn Đại Kim chấp thuận, chỉ dựa vào muội không muốn là có thể sửa đổi sao?!"
Đỗ Lặc Mã tuổi còn nhỏ, bị Ngô Khắc Thiện quát lớn như vậy, nhất thời ủy khuất rớt nước mắt: "Chuyện này là do cô mẫu quyết định, ta không biết rõ, dù sao ta là muốn gả cho hắn, gả cho Đa Đạc!"
sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi càng trầm, nặng nề mà buông chén rượu trong tay xuống.
Gương mặt Đa Đạc cũng trở nên khổ sở, đều nói cô nương Mông Cổ nhiệt tình không bị cản trở, nhưng nhiệt tình này hắn chịu không nổi a! Quay đầu hướng ánh mắt cầu cứu về phía Đa Nhĩ Cổn.
Đa Nhĩ Cổn chẳng biết tại sao khi nhìn thấy biểu tình có khổ mà không nói nên lời của đệ đệ nhà mình, lại có chút vui sướng khi người gặp họa. Nhưng mà mấu chốt vẫn là chung thân đại sự của đệ đệ nhà mình, hắn nhẹ ho, sau đó nói: "Đỗ Lặc Mã Cách Cách, ngươi như thế nào cũng là thê tử chưa qua cửa của Đa Nhĩ Cổn ta, trước mặt công chúng lại thổ lộ với đệ đệ ta, không phải có hơi quá phận hay không? Hơn nữa, đệ đệ của ta đã có người trong lòng, chỉ có thể cô phụ tình ý của cách cách."
"Cái gì? Hắn có người trong lòng?" Đỗ Lặc Mã lập tức như bị đả kích lớn, rũ đầu xuống.
Lúc tất cả mọi người cho rằng nàng hẳn là hết hy vọng mà thở một hơi, nàng lại tiếp tục nói ra lời không đem người ta sợ ch.ết khiếp không ngừng: "Ta đây cũng không ngại, hắn có thể đưa vị trong tim hắn lên làm trắc phúc tấn."
Nghe được nàng "Khờ dại" đề nghị như vậy, Đa Đạc thiếu chút nữa liền hôn mê, nhìn lại sắc mặt thâm trầm của Tiểu Ngọc Nhi, vội lắc đầu nói với Đỗ Lặc Mã: "Đa Đạc kiếp này chỉ lấy một người, hơn nữa trái tim của ta rất nhỏ, cũng chỉ có thể cưới một mình nàng, vì vậy, Đỗ Lặc Mã cách cách, Đa Đạc chỉ có thể cô phụ hảo ý của ngài."
Tiểu Ngọc Nhi thấp đầu, nghe được những lời này của Đa Đạc, mới vừa lòng gợi lên khóe môi.
Đỗ Lặc Mã bất mãn nhíu mày: "Người trong lòng của ngươi sao lại bá đạo như vậy a, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường! Ta đã không ngại, nàng còn già mồm cãi láo cái gì?"
Lời này khiến tất cả mọi người trong phòng đều bị sặc đến ho khan. Ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Ngọc Nhi đang cúi đầu, nhưng lại sợ Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi xấu hổ, cho nên không dám nói thẳng người trong lòng Đa Đạc chính là Tiểu Ngọc Nhi.
nội tâm Tái Kỳ Nhã càng thêm hối hận, như thế nào vị chất nữ này lại hoang đường như vậy! Nhìn lại sắc mặt của Đa Nhĩ Côn rõ ràng đều đã xanh (kỳ thật là hắn đang nghẹn cười —_—|||) Tái Kỳ Nhã vội gọi thị nữ của Đỗ Lặc Mã vào đưa nàng đi, nhưng mà Đỗ Lặc Mã vẫn là chấp nhất bỏ tay của thị nữ kia ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đa Đạc miễn cưỡng lớn mật kéo chặt cánh tay hắn: "Vậy ngươi nói cho ta biết, người trong lòng của ngươi là ai, ta giúp ngươi thuyết phục nàng, để nàng có thể tiếp nhận chúng ta."
Đa Đạc vội vàng tránh tay nàng ra, cả người đều chạy tới bên người Đa Nhĩ Cổn: "Không cần! Ta chỉ lấy một mình nàng ấy là đủ rồi!"
Đỗ Lặc Mã tiếp tục bám lấy không tha: "Vậy ngươi nói cho ta biết người trong lòng của ngươi là ai? Có xinh đẹp như ta không, có thân phận cao quý như ta không, có đáng yêu hơn ta không! Nếu đều không đúng sự thật, ta sẽ không thỏa hiệp!"
Đa Đạc cũng bị câu hỏi chấp nhất này của nàng, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, vội nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi.
Đã thấy Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ tươi cười mà nhìn Đỗ Lặc Mã: "Là ta."
"A?" Đỗ Lặc Mã hướng về nơi phát ra thanh âm nhìn lại, lúc nhìn thấy người nói chuyện là Tiểu Ngọc Nhi, liền ngây ngẩn cả người.
Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục nói: "Người trong lòng Đa Đạc là ta, ta kiếp này không phải hắn không lấy chồng, hắn cũng không phải ta sẽ không cưới. Vì vậy, Đỗ Lặc Mã muội muội vẫn nên buông tha cho hắn đi."
Đa Đạc vì Tiểu Ngọc Nhi bá đạo biểu thị công khai mà vừa lòng cười mị mắt.
trong mắt Đỗ Lặc Mã lập tức lại hiện lên nước mắt, nhìn nhìn Đa Đạc, lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi, rốt cục ủy khuất dậm chân một cái, chạy ra ngoài. thị nữ của nàng cũng vội vàng đuổi theo.
Để lại những người khác ở trong phòng, bầu không khí nhất thời vô cùng xấu hổ, những người khác ngoại trừ Đa Nhĩ Cổn đều là hai mặt nhìn nhau, không biết nói cái gì cho phải. Về phần Đa Nhĩ Cổn, hắn chính là đang thầm cười trộm.
Mà Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc một hồi sau, mặt không đổi sắc nhìn Đa Đạc liếc mắt một cái, sau đó cũng đi ra ngoài.
Đa Đạc bị thần sắc của nàng dọa đến trong lòng run sợ, xong rồi, cái này xảy ra chuyện lớn!