Chương 62

Hoàng Thái Cực rất nhanh liền trở về kinh đô, chỉ để lại Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc tiếp tục ở lại giải quyết xong những chuyện còn lại. Tiểu Ngọc Nhi nghe nói ở lại giúp đỡ Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn không chỉ có Ngô Khắc Thiện mà còn có cả A Cổ Lạp, trong lòng nhất thời có chút bất ổn


Hiện giờ nàng và Hải Lan Châu đã sớm xé rách quan hệ với đối phương, hai người đều nhìn nhau không vừa mắt, cố tình A Cổ Lạp lại chiếm được tín nhiệm của Hoàng Thái Cực, ẩn ẩn có xu thế uy hϊế͙p͙ tới Ngô Khắc Thiện. Tiểu Ngọc Nhi không thể không lo lắng tỷ đệ Hải Lan Châu hai người kia có thể ở trong tối ám toán gì đó, vì vậy nàng suốt đêm viết thư cho Đa Đạc nói hắn cẩn thận một chút, do dự mãi, Tiểu Ngọc Nhi cũng nói thêm để Đa Đạc đặc biết chút ý tới tên tiểu nhân như A Cổ Lạp, sau đó cho người đưa thư gấp.


Hoàng Thái Cực trở về, đêm đó liền dùng bữa ở Thanh Ninh cung, lúc này, hắn cũng hỏi Triết Triết về một chút chuyện của đại phúc tấn Na Mộc Chung.
Tuy rằng trong lời Hoàng Thái Cực không biểu lộ ra cái gì, nhưng Triết Triết từ thần thái của hắn đã nhìn thấu một tia dấu vết, trong lòng nhất thời bất an.


Nghiêng đầu thấy thần sắc Triết Triết, Hoàng Thái Cực kỳ quái mà nhìn nàng: "Triết Triết, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Triết Triết vội lấy lại tinh thần, cười nói: "Thần thiếp không có việc gì, đa tạ Đại Hãn quan tâm."


Hai người tiếp tục dùng bữa, nhưng rất nhanh đã vì Ô Nhã đến tìm Hoàng Thái Cực mà đánh gãy.
Thời gian hai người ở chung bị gián đoạn, trong lòng Triết Triết tuy không vui nhưng trên mặt lại không thể không làm ra vẻ lo lắng nhìn Ô Nhã đang thở hổn hển, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì a?"


Ô Nhã vội vàng hướng hai người hành lễ, trên mặt mang theo dày đặc sầu lo nhìn Hoàng Thái Cực: "Hồi Đại Hãn, đại phúc tấn, chủ tử thân mình khó chịu, vừa mới té xỉu.”
"Cái gì?" Hoàng Thái Cực vội vàng buông bát xuống, khẩn trương nhìn Ô Nhã: "Lan nhi sao lại té xỉu?"


available on google playdownload on app store


Ô Nhã mặt lộ vẻ khó khăn, do dự sau một lúc mới chậm rãi nói: "Ban ngày đại phúc tấn có tổ chức thiết yến, sau khi chủ tử trở về thân mình liền cảm thấy khó chịu, vừa mới truyền triệu thái y."
Thiết yến? Hoàng Thái Cực đem ánh mắt chuyển qua trên người Triết Triết, nhíu mày: "Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?"


Triết Triết bất mãn mà nhìn Ô Nhã một cái, lập tức nàng liền giải thích với Hoàng Thái Cực: "Không phải đại sự gì, chỉ là hôm nay Hải Lan Châu và Tiểu Ngọc Nhi xảy ra chút chuyện nhỏ." Nàng lại nhìn Ô Nhã: "Chủ tử ngươi đã khó chịu, ngươi còn không mau trở về chiếu cố, lát nữa ta cùng Đại Hãn sẽ đi thăm nàng."


Được đáp án như mong muốn, Ô Nhã vội vàng phúc thân cáo lui.
Thấy Hoàng Thái Cực đột nhiên trầm mặc không nói, Triết Triết có chút không yên lòng mà khẽ gọi hắn một tiếng: "Đại Hãn?"
Hoàng Thái Cực trầm ngâm nửa khắc, liền đứng dậy nói: "Đi Quan Sư cung."


"Vâng." Triết Triết gật đầu đồng ý, sau đó cùng Hoàng Thái Cực đến Quan Sư cung.
Quan Sư cung, Hoàng Thái Cực và Triết Triết mới vừa vào cửa đã nghe thấy thanh âm Ô Nhã khuyên nhủ Hải Lan Châu uống thuốc.
"Chủ tử, ngài nên uống thuốc a, thân thể vẫn quan trọng hơn." thanh âm Ô Nhã mang theo chút u sầu.


Mà Hải Lan Châu nằm ở trên giường, nghe được lời nói của Ô Nhã, nàng cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, thanh âm mềm nhẹ: "Ta thật uống không được."


"Chủ tử, khúc mắc giữa thập ngũ phúc tấn và ngài không xóa bỏ được, ngài hà cớ gì phải vì loại người này mà bi thương, thân thể của mình không thể đem ra đùa được!” Ô Nhã oán giận nói.


"Im miệng! Tiểu Ngọc Nhi là người ngươi có thể tùy tiện chỉ trích sao?" Hải Lan Châu vội vàng quát, có lẽ là bởi vì quá kích động, nói xong liền liên tiếp ho nhẹ.


Lúc này, sắc mặt Hoàng Thái Cực càng thêm yên lặng, Triết Triết ở một bên có chút lo lắng đề phòng, trong lòng cũng oán giận Hải Lan Châu luôn gây chuyện thị phi.


Ô Nhã bước lên phía trước giúp Hải Lan Châu thuận khí, nhưng vẫn như cũ bất bình thay Hải Lan Châu: "Chủ tử, thập ngũ phúc tấn chính là người cùng phe với Ngọc phúc tấn, nhìn không quen ngài được sủng ái, mới có thể khi dễ ngài như thế, tính của ngài chính là quá mềm!"


"Im miệng!" Triết Triết thấy sắc mặt Hoàng Thái Cực càng lúc càng không tốt, vội vàng bước lên phía trước quát lớn nói: "Chủ tử là người mà một nô tỳ như ngươi có thể trách móc sao?!"
Ô Nhã vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Đại phúc tấn thứ tội, nô tỳ biết sai rồi."


Hải Lan Châu cũng vội vàng thỉnh tội với Triết Triết: "Đều do Hải Lan Châu quản giáo không chu toàn, để Ô Nhã làm mất quy củ, thỉnh đại phúc tấn thứ tội."


Triết Triết cũng trừng nàng, không chút nào có ý thứ tội: "Chính là ngươi dung túng tỳ nữ này, nàng mới có thể nói lung tung, nếu hiện tại còn dung túng nàng ta, về sau càng không có quy củ chẳng phải sẽ còn nghị luận sau lưng ta sao?"
Triết Triết nhướng mi: "A Dâng Nhật, vả miệng!"


A Dâng Nhật từ phía sau Triết Triết đi ra, đi đến trước mặt Ô Nhã, liền đánh thật mạnh xuống. Ô Nhã bị đánh đến liên tục kêu đau.


Hải Lan Châu vội muốn phản bác với Triết Triết, ánh mắt lại vô tình tiếp xúc tới một góc áo bào màu đen ở trước cửa, oán giận trên mặt đều tiêu hết, người lại là bộ dáng càng thêm yếu ớt, nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt: “Đại phúc tấn nói rất đúng, chỉ sợ rằng giống như Tiểu Ngọc Nhi từng nói, ta dù thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật ta vốn là một nô tỳ, không có tư thế của chủ tử. Nhưng mà đại phúc tấn, Hải Lan Châu van cầu ngươi tha thứ cho Ô Nhã đi."


Đối mặt với một Hải Lan Châu biến sắc mặt nhanh như vậy, Triết Triết cũng thầm giật mình trong lòng, nhưng nàng cũng hiểu được nên chuyển biến như thế nào mới là tốt nhất, thấy trên mặt Ô Nhã đã sưng đỏ, Triết Triết liền để A Dâng Nhật thu tay. Nhưng nàng cũng không quên lại nhắc nhở Ô Nhã một cái: "Nhớ kỹ, hôm nay là nhìn mặt mũi chủ tử nhà ngươi nên ta mới tha thứ, về sau nếu còn nói chuyện huyên thuyên, ta nhất định sẽ khiển trách thật nặng."


"Dạ, nô tỳ không dám." Bị đánh sợ, Ô Nhã rụt bả vai, nhỏ giọng đáp.
Lúc này, Hoàng Thái Cực cũng không tiếp tục đứng ở trước cửa, mà xoải bước đi đến. Cung nhân sổi nổi hành lễ.


Hải Lan Châu nghe tiếng cũng giương mắt nhìn lại, thấy người đến là Hoàng Thái Cực, nước mắt trong hốc mắt không kìm được chảy xuống, nhưng nàng rất nhanh cúi đầu lau đi nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Hoàng Thái Cực lộ ra tươi cười: "Đại Hãn." Làm bộ cũng muốn đứng dậy hành lễ với Hoàng Thái Cực.


Hải Lan Châu vốn chính là một mỹ nhân nhu nhược, hiện giờ giả trang yếu ớt lại kiên cường, tất nhiên càng chọc người thương tiếc. Thấy nàng như vậy, Hoàng Thái Cực cũng bước lên phía trước đem nàng ôm vào trong ngực: "Nàng thân mình khó chịu, cũng đừng hành lễ."


Hải Lan Châu cũng thuận thế rúc vào trong lòng của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Cảnh tượng này khiến đáy lòng Triết Triết chua xót, không thể không quay đầu đi.


Qua một lúc, Hoàng Thái Cực mới nhẹ nhàng buông nàng ra, sau đó ý bảo Ô Nhã đem thuốc đưa cho hắn, cười với Hải Lan Châu: "Cho dù có không thoải mái như thế nào, thuốc cũng phải uống a."


Nhìn bát thuốc kia, Hải Lan Châu nhíu nhíu mày, có chút tùy hứng mà hơi nhướng môi, làm nũng với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, ngài đút cho thiếp đi."


Thần sắc trong mắt Hoàng Thái Cực càng thêm nhu hòa, cũng sủng nịch cười cười: “Được." Dứt lời, hắn cũng thật sự cầm lấy thìa đút thuốc cho Hải Lan Châu.
Sau khi uống thuốc xong, tay Hải Lan Châu nhẹ vỗ về bụng, nhìn phía Hoàng Thái Cực ngọt ngào cười: "Vẫn là Đại Hãn thương ta."


Hoàng Thái Cực cười cười, cũng hỏi: "Hôm nay giữa nàng và Tiểu Ngọc Nhi vì cái gì mà xảy ra tranh chấp?"


Khuôn mặt tươi cười của Hải Lan Châu nhất thời nhạt xuống, nhưng nhìn thần sắc Hoàng Thái Cực, nàng vẫn là miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, chỉ là Tiểu Ngọc Nhi muốn nhổ hải lan hoa trong vườn của thiếp."
"Đang êm đẹp sao lại muốn nhổ hoa làm cái gì?" Hoàng Thái Cực nghi hoặc.


Hải Lan Châu trầm mặc, mà Ô Nhã ở một bên vừa mới bị đánh xong cũng vội vàng nói với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn có điều không biết, hôm nay Đông phúc tấn và Ngọc phúc có tranh chấp, còn nhấc lên chuyện hải lan hoa làm hại người. Thập ngũ phúc tấn vì trợ giúp Ngọc phúc tấn, nói rằng Hải hoa lan là hoa độc, yêu cầu phúc tấn phải nhổ hết những cây này đi. Nhưng mà đây là hoa mà phúc tấn tân tân khổ khổ mới chăm sóc được, phúc tấn sao có thể bỏ được, hơn nữa Đại Hãn cũng nhận lời cho phép phúc tấn trồng hải hoa lan. Cố tình thập ngũ phúc tấn còn liên hợp với những phúc tấn khác bức chủ tử phản nhổ cây, phúc tấn nhất thời nhịn không được, liền cùng thập ngũ phúc tấn phát sinh tranh chấp."


Lời này dấu đi sự tình Hải Lan Châu chủ động khiêu khích Tiểu Ngọc Nhi.
Hoàng Thái Cực nghe vậy ôn nhu trong mắt rút đi, mang theo một chút lạnh lùng, mà Triết Triết lại là cười thầm không nói.


Hải Lan Châu cho rằng ánh mắt Hoàng Thái Cực biến hóa là bởi vì đối với chuyện Tiểu Ngọc Nhi làm không vui, nàng vội vàng làm bộ quát lớn Ô Nhã, sau đó liền giải thích với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi cũng là suy nghĩ vì thân thể của thiếp, không giống như lời nói của Ô Nhã, cố ý tìm thiếp gây phiền toái."


Giương mắt nhìn nhìn thần sắc Hoàng Thái Cực, Hải Lan Châu tiếp tục nói: "Nhưng mà bởi vì Hải hoa lan này, một gốc cây cũng là do thiếp tự trồng, nên cũng đặt vào đó rất nhiều tâm huyết, huống chi, Đại Hãn cũng từng nhận lời, nói sẽ làm cho hải hoa lan này nở đầy toàn bộ hoa viên. Vì vậy, thần thiếp không thể đáp ứng yêu cầu của Tiểu Ngọc Nhi, ngược lại còn phát sinh tranh chấp, mong Đại Hãn thứ tội, đừng đi trách tội Tiểu Ngọc Nhi." Nói xong, Hải Lan Châu liền cúi đầu, nhìn như là thỉnh tội với Hoàng Thái Cực, nhưng mà nàng cũng lộ ra nụ cười đắc ý.


Hoàng Thái Cực không nói gì, mà chỉ buông xuống hai tay đang nắm bả vai của Hải Lan Châu, trên mặt âm tình bất định.
"Đại Hãn?" Triết Triết cũng vì biểu tình của Hoàng Thái Cực có chút đoán không ra, nhỏ giọng nói.


Ngay tại lúc trên mặt Hải Lan Châu hiện lên vẻ đắc ý quá rõ, Hoàng Thái Cực lại đột nhiên lên tiếng, nhưng lời nói lại làm cho nụ cười của Hải Lan Châu biến mất hầu như không còn.


"Ta như thế nào lại trách tội Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi đích thật là một phen hảo tâm. Hải hoa lan kia ở hậu cung nháo ra nhiều chuyện như vậy, đích thật là không nên trồng ở hoa viên.” Hoàng Thái Cực bình thản nói, sau đó nhìn Triết Triết: "Triết Triết, ngày mai nàng liền phân phó người nhổ sạch sẽ mấy gốc hải hoa lan trong hoa viên đi."


"Đại Hãn!" Hải Lan Châu kinh hô ra tiếng, nàng không thể ngờ được Hoàng Thái Cực lại nói ra lời như thế, trên mặt tràn đầy đều là kinh ngạc.


Triết Triết thấy biểu tình của Hải Lan Châu, âm thầm trào phúng cười, sau đó cung kính hành lễ với Hoàng Thái Cực cười nói: "Đại Hãn quả nhiên anh minh, thần thiếp cũng sớm cảm thấy loài hoa kia đẹp thì có đẹp, nhưng thật sự là không thích hợp trồng ở hậu cung." Dứt lời, nàng cũng chỉ nhìn Hải Lan Châu liếc mắt một cái.


Hải Lan Châu tuy nhất thời hoảng thần, nhưng nàng cũng rất nhanh trấn định xuống, nói: "Đại Hãn, hoa kia là loài hoa thần thiếp mang về từ Khoa Nhĩ Thấm, vô cùng yêu thích, bởi vì không biết tên nên đã đặt nó là hải hoa lan, ở trong mắt thiếp, nó tượng trưng cho chính mình, vì vậy, mong Đại Hãn không cần nhổ chúng đi."


Lần đầu trong mắt Hoàng Thái Cực nhìn Hải Lan Châu không có độ ấm, "Chính hoa kia kém chút đã khiến cho nàng sanh non không phải sao?"
"Thiếp..." Hải Lan Châu cứng họng.


Ánh mắt Hoàng Thái Cực ánh mắt chuyển qua bụng Hải Lan Châu, thanh âm lạnh nhạt: "Vì con của chúng ta, vẫn nên nhổ hoa đó đi." Dứt lời, Hoàng Thái Cực cũng không tiếp tục ở lại, xoay người rời đi.


Hải Lan Châu bất khả tư nghị nhìn theo bóng dáng kiên quyết của Hoàng Thái Cực, trên mặt tái nhợt khiến phấn hồng cũng không thể che dấu.
Mà Triết Triết lại châm chọc nhếch khóe miệng, chậm rãi nhẹ nhàng bước đến trước mặt Hải Lan Châu, "Không thể ngờ được, Đại Hãn sẽ có quyết định này."


Hải Lan Châu giương mắt trừng Triết Triết, trong mắt tràn ngập không cam.


Triết Triết cũng không ngại, tùy ý để nàng trừng: "Không phải ta chưa từng nói với ngươi, cho dù ngươi không quen nhìn Tiểu Ngọc Nhi sống tốt, nhưng nếu ngươi muốn lấy chiêu ngươi đã từng hại Ngọc Nhi ra đối phó với nàng, người chịu thiệt cuối cùng chính là ngươi."


Hải Lan Châu thu liễm đi không cam trong mắt, một lần nữa yên tĩnh trở lại, "Vì cái gì?"
Triết Triết nhướng mày: "Ta đã từng nói với ngươi, cho dù người Đại Hãn sủng ái nhất là ngươi, nhưng người có thể hiểu rõ hắn nhất, nhất định là ta. Muốn biết cái gì, vậy ngươi cứ đi hỏi Đại Hãn đi."


Hải Lan Châu im lặng.
Triết Triết cũng không muốn tiếp tục ở đây, nói xong cũng liền ly khai Quan Sư cung.
Quan Sư cung lần thứ hai lâm vào yên lặng, Hải Lan Châu cắn môi dưới, nắm chặt chăn, bởi vì không cam lòng, chăn đều bị nàng nắm nhăn thành một đoàn.
"Chủ tử?" Ô Nhã bất an mà nhìn thần sắc của nàng.


Một lúc lâu, Hải Lan Châu mới chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Ta không sao." Nhưng mà nghe cũng biết nàng đang cậy mạnh, nghĩ đến loài hoa đính ước giữa nàng và Trác Lâm cứ như vậy bị nhổ đi, Hải Lan Châu cảm thấy tim của mình như đang đổ máu.


Ngày hôm sau, cho dù Ô Nhã có khuyên như thế nào, Hải Lan Châu vẫn đi đến hoa viên.
Nhìn cả vườn Hải lan hoa bị nhổ trụi toàn bộ, chỉ còn lại sắc hồng tàn phai nằm dưới bùn, Hải Lan Châu ánh mắt càng thêm lạnh như băng.


Trận này Hải Lan Châu tự hát tự diễn cứ như vậy liền chấm dứt, Hải Lan Châu lần đầu bị Hoàng Thái Cực vắng vẻ một đoạn thời gian. Cũng là lần đầu Hải Lan Châu nếm trải tư vị thất bại.


Mà người mấu chốt trong chuyện này không chút nào hay biết, lúc này Đa Đạc đã trả lời thư của nàng, nói là ít ngày nữa họ sẽ trở về kinh đô, nhận được tin cũng khiến cho Tiểu Ngọc Nhi yên tâm không ít. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi vẫn luôn đếm từng ngày, chờ mong Đa Đạc trở về.






Truyện liên quan