Chương 66
Lúc này Triết Triết đang định đi ngủ, lại đột nhiên nghe thấy từng đợt dồn dập tiếng bước chân bên ngoài, ngước nhìn liền thấy Hoàng Thái Cực đang ôm Tiểu Ngọc Nhi hôn mê bất tỉnh đi đến. Lập tức, sắc mặt Triết Triết liền trầm xuống, nhưng nàng lại không thể không làm ra bộ dáng lo lắng nhìn Tiểu Ngọc Nhi vừa được đặt trên giường, không hiểu hỏi Hoàng Thái Cực: “Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi sao vậy?"
Mày Hoàng Thái Cực còn chưa giãn ra, trầm giọng nói: "Nàng bị người đánh ngất xỉu."
Triết Triết không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, là chua sót, là bất đắc dĩ, hay là...
Nàng lúng ta lúng túng nói: "Thần thiếp gọi người đi mời thái y đến." Dứt lời, nàng liền đi ra ngoài gọi A Dâng Nhật, lại phát hiện Đa Nhĩ Cổn và Đại Ngọc Nhi cũng đang ở ngoài cửa.
Triết Triết kinh ngạc: "Ngọc Nhi, sao con lại đi ra? Còn có Đa Nhĩ Cổn, hai người các ngươi sao lại ở cùng một chỗ?"
Đại Ngọc Nhi nhìn Hoàng Thái Cực, thần sắc ảm đạm, không nói chuyện. Triết Triết đã đem ánh mắt dời đến người Đa Nhĩ Cổn.
Đa Nhĩ Cổn vội đáp: "Hôm nay ta vốn muốn mang Đỗ Lặc Mã tới thăm Ngọc Nhi, kết quả vừa đến cửa thiên lao liền thấy Ngọc Nhi đi ra, cuối cùng Đại Hãn tới, đại khái là hiểu lầm ta và Ngọc Nhi. Còn Tiểu Ngọc Nhi bị người bịt mặt đánh ngất xỉu ở trong thiên lao, ta nghĩ đây là có người muốn vu oan giá họa, nhưng kế hoạch này không khỏi quá không chu toàn." Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu Đa Nhĩ Cổn tràn đầy châm chọc.
Kỳ thật người thực hiện kế hoạch này không phải không chu toàn, mà là tính sai thời cơ, nếu như hắn vẫn là Đa Nhĩ Cổn trước kia, đại khái sẽ thật chạy tới cướp ngục, mặc một thân hắc y, lại bị Hoàng Thái Cực bắt được ngay tại chỗ, như vậy hắn và Đai Ngọc Nhi có muốn giải thích cũng không thể.
Triết Triết cũng là người thông minh, lập tức từ lời của Đa Nhĩ Cổn đã đoán được kế hoạch sau màn độc thủ đến tám chín phần. Vì vậy nàng cũng không hỏi nhiều hơn nữa, sau khi phân phó A Dâng Nhật liền an vị ngồi một bên uống trà.
Đại Ngọc Nhi vẫn như cũ nhìn theo thân ảnh Hoàng Thái Cực đến ngây người, nhìn hắn cẩn thận đắp chăn rồi dịch lại góc chăn cho Tiểu Ngọc Nhi, thần sắc trong mắt ôn nhu đến nỗi ngay cả nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy, Đại Ngọc Nhi rốt cục nhịn không được rơi lệ, thân mình lay động một chút, khó khăn đỡ lấy cửa.
Đa Nhĩ Cổn chú ý tới thần sắc Đại Ngọc Nhi, tuy rằng trong lòng vẫn là không đành lòng, nhưng hắn cũng không khỏi châm chọc nghĩ, nếu biết sớm có ngày hôm nay thì trước kia nàng cần gì phải như vậy?
Sau khi Hoàng Thái Cực đắp chăn cho Tiểu Ngọc Nhi xong, cũng không làm gì tiếp, chỉ thu hồi lại thần sắc ôn nhu vừa rồi, ngược lại là một bộ dáng lạnh lùng nhìn Đại Ngọc nhi, ”Hiện tại nàng cũng nên nói cho ta biết, rốt cuộc là ai phái người đi cứu nàng?”
Đại Ngọc Nhi bình ổn lại đầu óc, nhưng vẫn không có dũng khí nhìn thẳng Hoàng Thái cực, cúi đầu nói: “Ngọc Nhi không biết, sau khi người nọ đánh Tiểu Ngọc Nhi ngất xỉu liền nói là tới cứu ta, sau đó thì biến mất liền không thấy bóng dáng.”
"Nói như vậy, chuyện này thật sự không có quan hệ với Đa Nhĩ Cổn?” Hoàng Thái Cực nhăn mi lại, lại nhìn tới phong thư nặc danh kia, nếu không phải Đa nhĩ Cổn, vậy là có người muốn thiết kế mọi chuyện muốn để hắn hiểu lầm quan hệ giữa Đại Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn. Như vậy, người đó là ai?
Đa Nhĩ Cổn cất cao giọng nói: "Đại Hãn, Đa Nhĩ Cổn quả thật gặp được Ngọc phúc tấn ở thiên lao. Về phần người bịt mặt kia, Đa Nhĩ Cổn tin tưởng hắn tuyệt đối không tránh được có liên quan với chuyện của Kim Chu Nguyên."
Hoàng Thái Cực trầm ngâm một lát, liền nói với Đa Nhĩ Cổn: "Một khi đã như vậy, án tử của Kim Chu Nguyên liền giao cho đệ lo liệu. Cần phải phải bắt được người bịt mặt đêm nay."
Đa Nhĩ Cổn lĩnh mệnh.
Triết Triết cũng nhân cơ hội đi lên trước, khuyên nhủ Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, nếu là người hữu tâm có ý đồ ly gián, như vậy ngài cũng nên thả Ngọc Nhi ra?"
Hoàng Thái Cực liếc mắt nhìn Đại Ngọc Nhi một cái, thấy nàng mang một bộ dáng lạnh nhạt, trong lòng dâng lên một trận không thoải mái, nhân tiện nói: "Tuy không tìm được căn cứ xác thực, nhưng vẫn khó thoát khỏi quan hệ với Ngọc Nhi, trước vẫn phải ủy khuất nàng ở trong thiên lao vài ngày, chờ sau khi Đa Nhĩ Cổn điều tr.a rõ, rồi để nàng ra cũng không muộn."
Những lời này không thể nghi ngờ là khiến Đại Ngọc Nhi chịu đả kích trầm trọng, nàng bất khả tư nghị ngẩng đầu nhìn gương mặt như cũ không hề đổi sắc Hoàng Thái Cực, sau khi thấy Hoàng Thái Cực vẫn tiếp tục thờ ơ, nàng rốt cục cũng nhận rõ được địa vị của mình ở trong lòng Hoàng Thái Cực, tự giễu cười, Đại Ngọc Nhi cũng không có tranh cãi gì, bóng lưng thẳng tắp đi theo thị vệ trở về đại lao.
Triết Triết có chút không đồng ý, nàng vội muốn khuyên nhủ, nhưng Hoàng Thái Cực lại lạnh lùng quét mắt nhìn nàng, khiến nàng không thể không im lặng.
Lúc này thái y cũng đã tới. Sau khi bắt mặt, vẻ mặt thái y liền lộ ý cười.
Hoàng Thái Cực vội khẩn trương nói: "Thái y, nàng không có trở ngại gì chứ?" Triết Triết ở phía sau chua xót nhìn hắn một cái.
Thái y vội trả lời: "Xin Đại Hãn yên tâm, thập ngũ phúc tấn bị đánh hôn mê nhưng thân mình cũng không có gì trở ngại. Chỉ là bị động thai khí một chút, sau này nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được."
Nghe đến câu sau, tâm tư ba người phòng trong nhất thời di động.
Người mở miệng đầu tiên chính là Đa Nhĩ Cổn, thanh âm của hắn nghe qua rất cao hứng: "Thái y, ngươi nói đệ muội nàng có thai?"
Thái y vội trả lời: "Đúng vậy, thập ngũ phúc tấn đã có thai gần một tháng."
"Ha ha! Chuyện này thật sự là quá tốt!" Đa Nhĩ Cổn mừng rỡ.
Triết Triết sau khi lấy lại tinh thần, cũng vội vàng cười nói: "Đúng vậy, trước đây Tiểu Ngọc Nhi còn hâm mộ Đỗ Lặc Mã có thể làm ngạch nương, hiện giờ nàng cũng có thai, thật là rất đáng mừng a."
"Đa tạ Bát tẩu." Đa Nhĩ Cổn cười thở dài, "Không biết đệ đệ ngốc kia của ta sau khi biết được tin này sẽ cao hứng thành bộ dáng gì nữa đâu!" Lúc nói lời này, Đa Nhĩ Cổn đặc biệt đề cao âm lượng, nhìn thoáng qua Hoàng Thái Cực.
Sắc mặt Hoàng Thái Cực tất nhiên là sắp đen đến nhỏ ra nước, nhưng lại ngại bởi thân phận, hắn quả thực không thể nào phát hỏa. Hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng bình phục lửa giận. Cuối cùng chỉ đành thoải mái nhìn triết Triết cười cười: "Ta còn có chính sự phải xử lý, Triết Triết, làm phiền nàng chiếu cố cho Tiểu Ngọc Nhi."
"Thần thiếp sẽ chiếu cố tốt cho Tiểu Ngọc Nhi." Triết Triết cười đến thập phần khéo léo, sau khi cung tiễn Hoàng Thái Cực, liền nói với Đa Nhĩ Cổn: "Đúng rồi, vừa nãy thái y cũng nói Tiểu Ngọc Nhi bị động thai khí, nếu xuất cung lúc này sẽ có chút phiền toái, đêm này nên để nàng ở lại đây đi."
Đa Nhĩ Cổn cũng vội đáp: "Được, vậy để đệ phái người nhanh chóng đi thông báo cho Đa Đạc, tiểu tử này chờ ngày này không biết đã bao lâu." Trong giọng nói còn lộ vẻ chế nhạo.
Triết Triết cũng che miệng nở nụ cười.
Hoàng Thái Cực nghe được đối thoại trong phòng, thân mình dừng lại, nhưng lập tức hắn lại làm như không có việc gì rời đi. Nhưng người có mắt cũng có thể thấy được, hắn bước đi rất nhanh, nói là sốt ruột xử lý chính sự, không bằng nói rằng hắn đang vội vàng trốn tránh.
Tiểu Ngọc Nhi từ từ tỉnh lại, mở mắt liền thấy vẻ mặt Đa Đạc vui mừng ngồi ở bên giường nhìn nàng, vừa thấy nàng đứng lên, vội vàng đưa tay đỡ, động tác mềm nhẹ, giống như đang coi Tiểu Ngọc Nhi là một búp bê bằng sứ, không dám có bất kì sơ xuất.
Tiểu Ngọc Nhi có chút không hiểu nhìn bộ dáng khẩn trương của Đa Đạc, sau đó xoa xoa cái ót đau nhức. Đa Đạc lại vội ngăn trở động tác của nàng, chủ động xoa bóp cho Tiểu Ngọc Nhi. Nhưng trên tay hắn đầy vết chai vì luyện võ hàng năm nên không dám dùng sức, ngược lại khiến Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy đặc biệt khó chịu, vội đẩy hắn ra.
Đa Đạc vội khẩn trương mà nhìn nàng: "Làm sao vậy, có phải lực đạo của ta quá lớn hay không?"
Tiểu Ngọc Nhi không nhịn được cười: "Chàng dùng lực quá nhỏ. Giống như môt con mèo vậy."
Đa Đạc sửng sốt, lập tức lại ngây ngô nở nụ cười, sau đó lại ấn bả vai cho Tiểu Ngọc Nhi, lần này lực đạo là không nhẹ không nặng, rất vừa phải.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn chung quanh một vòng sau, không hiểu hỏi Đa Đạc: "Chỗ này không phải là phủ đệ của chúng ta, đây là nơi nào? Đúng rồi, lúc trước hình như ta bị người đánh hôn mê phải không?”
"Đây là Thanh Ninh cung, nàng bị một người bị mặt đánh ngất, Bát tẩu sai người mang nàng đến đây.” Ngữ khí Đa Đạc có phần nghiến răng nghiến lợi: "Cũng không biết là tên hỗn đản nào, thế nhưng dám đánh nàng bất tỉnh!" Không biết là nàng đang mang thai sao, còn ra tay nặng như vậy, khiến Tiểu Ngọc Nhi bị động thai khí.
Tiểu Ngọc Nhi cũng đồng ý gật gật đầu, sau đó liền hỏi: "Vậy Ngọc tỷ tỷ không có việc gì chứ?"
"Nàng không có việc gì, chẳng qua vẫn phải ở trong đại lao vài ngày.” Khẩu khí của Đa Đạc có chút không tốt, đúng là, nếu không phải tới thăm Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi sao có thể bị đánh ngất xỉu a?
Tiểu Ngọc Nhi cười nhìn hắn một cái: "Chàng làm sao vậy? Hỏa khí lớn như vậy?"
Đa Đạc ra vẻ tức giận trừng nàng: "Nàng đang mang thai, lại bị người khác đánh ngất xỉu, còn bị động thai khí, ta có thể không tức giận sao?” Trời mới biết khi hắn nghe tin nàng mang thai có bao nhiêu cao hứng. Không nghĩ tới đến hoàng cung lại được tin nàng bị đánh ngất xỉu, còn bị động thai khí, hiện giờ cũng chưa có tỉnh lại, trong lòng hắn có bao nhiêu tức giận. Ngay cả vui vẻ cũng mất đi không còn một mống. Lập tức chỉ muốn bắt được cái tên bại hoại làm Tiểu Ngọc Nhi ngất xỉu hung hăng đánh cho hắn một trận. Nhưng mà, may mắn là Tiểu Ngọc Nhi cũng không có gì trở ngại, đứa nhỏ của bọn họ vẫn bình an lớn lên trong bụng của Tiểu Ngọc Nhi.
Tươi cười đọng lại trên mặt của Tiểu Ngọc Nhi, nàng bất khả tư nghị trừng lớn mắt, nhìn Đa Đạc, môi run rẩy: "Chàng, chàng vừa mới nói cái gì?"
Đa Đạc cười đưa mặt sát về phía nàng, chóp mũi chạm chóp mũi, trong con ngươi lan đầy ý cười, thuật lại lời nói lúc nãy một lần nữa: "Nàng không có nghe lầm, nàng có thai, đã được một tháng." Nói xong, tầm mắt của hắn dời xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm bụng của Tiểu Ngọc Nhi, đáy mắt tràn đầy nhu tình: "Nơi này, có con của chúng ta."
Tiểu Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, hai tay run rẩy xoa bụng, tuy rằng nơi đó vẫn bằng phẳng, nhưng ở đâu đó trong bụng nàng đang tồn tại đứa nhỏ của nàng và Đa Đạc, huyết mạch tương liên giữa nàng và hắn. Nước mắt Tiểu Ngọc Nhi rơi xuống, cuối cùng nhịn không được khóc lên.
Đa Đạc lập tức liền luống cuống, ôm nàng vào ngực nhẹ nhàng an ủi: “Làm sao vậy? Như thế nào lại khóc? Có đứa nhỏ nàng không vui sao.”
Tiểu Ngọc Nhi vùi đầu ở trong ngực hắn lắc đầu, chờ khóc một hồi lâu mới dừng lại, khàn khàn lên tiếng nói: "Ta vô cùng cao hứng."
Đa Đạc bật cười, cúi đầu hôn lên trán nàng một chút, sau đó ôm Tiểu Ngọc Nhi càng chặt hơn: "Ta cũng vậy."
Tiểu Ngọc Nhi nâng mắt, thấy được góc cằm của Đa Đạc, hốc mắt lại ươn ướt, nhưng mà nàng cũng không thể mất mặt khóc lớn lên, mà chỉ hạnh phúc nở nụ cười.
Nàng ngẩng đầu hôn lên cằm Đa Đạc, ngôn ngữ mềm nhẹ: "Đa Đạc, ta cảm thấy thật hạnh phúc." Hạnh phúc khiến cho nàng không thể tin được đây là hiện thực, khiến cho nàng nghĩ rằng nó quá xa vời, hiện giờ lại hiện ra trước mắt nàng.
"Ta cũng vậy." Đa Đạc cúi đầu hôn lên trán của nàng, tiếng nói trầm thấp giống như nước xuân, ấm áp tràn vào trái tim của Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy mãnh liệt hôn lên môi Đa Đạc, lần đầu tiên chủ động lớn mật vươn ra đầu lưỡi, cùng Đa Đạc môi lưỡi dây dưa. Đa Đạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức lập tức đảo khách thành chủ, càng thêm nhiệt tình đáp lại. Hai người, giờ phút này không còn nghĩ nhiều hơn được nữa toàn tâm toàn ý cảm thụ đối phương, cảm thụ giờ phút ấm áp này.
Cuối cùng, cuối cùng đương nhiên cái gì cũng không có phát sinh. Đa Đạc thở hồng hộc kéo ra khoảng cách giữa mình và Tiểu Ngọc Nhi, con ngươi cực nóng thâm trầm mang theo một tia uể oải, mang thai vẫn có chút không tốt, không thể cùng thê tử nhà mình thân thiết a.
Nhưng là vừa nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi môi mọng hé mở, khóe mắt hàm chứa ý xuân, Đa Đạc lại có chút không thể cầm giữ chính mình. Cuối cùng vẫn phải kiềm chế lại bản thân.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy bộ dáng cố gắng nhẫn nại của Đa Đạc, nhịn không được trộm cười rộ lên, trong mắt lóe ra thần thái vô cùng sáng ngời.
Bên này hai người tình ý kéo dài, bên kia Na Mộc Chung hận không thể một tay đánh ch.ết phế vật A Cổ Lạp kia!
"Chàng nhìn xem chàng làm ra chuyện tốt gì! Chàng không phải đã khẳng định Đa Nhĩ Cổn sẽ đến cướp ngục sao? Hiện tai thì sao? Đa Nhĩ Cổn thoát khỏi hiềm nghi, Hoàng Thái Cực ngược lại còn đem chuyện này giao cho hắn xử lý! Nếu như bị hắn tr.a ra chuyện này là chàng và ta chủ mưu, hai người chúng ta còn có thể sống sao?!” Na Mộc Chung nộ khí đằng đằng, ánh mắt nhìn A Cổ Lạp quả thực là hận không thể ngay lập tức giết ch.ết hắn.
A Cổ Lạp bị nàng đánh nghiêng đầu, hắn cũng cả giận nói: “Nàng tưởng ta muốn sao? Đa Nhĩ Cổn hiện tại đã không còn để ý Đại Ngọc Nhi như trước, ta sao có thể liệu được! Còn nữa, chủ ý nàng, nàng cũng có phần!”
Na Mộc Chung nguýt hắn một cái: "Nếu không phải chàng quấy lấy ta không buông, sao có thể bị Kim Chu Nguyên kia nhìn đến, chuyện này sao có thể phát sinh?”
Nghe vậy, A Cổ Lạp nguy hiểm nheo con ngươi lại, mãnh liệt nắm chặt lấy cổ tay của Na Mộc Chung, ngữ khí lạnh lẽo: "Vậy bây giờ nàng muốn cắt đứt quan hệ với ta sao?”
"Chàng buông tay!" Na Mộc Chung mạnh mẽ gỡ tay A Cổ Lạp ra, xoay người, ghét bỏ vỗ vỗ cổ tay. Nhưng mà nàng vẫn áp chế đáy lòng chán ghét với A Cổ Lạp: “Đương nhiên không phải nói muốn cắt đứt quan hệ với chàng, chỉ là trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn không nên gặp mặt, Đa Nhĩ Cổn không phải loại người hồ đồ như vậy.”
Lúc này A Cổ Lạp mới vừa lòng tươi cười, lập tức tiến lên một bước ôm lấy Na Mộc Chung, khẽ cười nói: "Nàng yên tâm, Đa Nhĩ Cổn cho dù không để ý đến Đại Ngọc Nhi giống như trước kia, nhưng mà hắn cũng sẽ không muốn Đại Ngọc Nhi ở trong đại lao chịu khổ, đến lúc đó không cần chúng ta động tay, chính bọn họ cũng sẽ tự dựng cho mình một câu chuyện tốt."
Na Mộc Chung tuy rằng chán ghét A Cổ Lạp, nhưng là cũng không khỏi đồng ý tới lời nói của A Cổ Lạp, nhưng lập tức nàng lại có chút không yên lòng hỏi: "Chàng xác định những chứng cớ kia đều bị tiêu diệt sạch sẽ?"
A Cổ Lạp ở bên tai nàng cười nhẹ hai tiếng: "Yên tâm, những chứng cớ kia đều bị ta tiêu hủy không còn một mảnh, cho dù ta không quan tâm đến tính mạng của ta, nhưng cũng luyến tiếc lấy tính mạng của nàng ra mạo hiểm.” Dứt lời hắn liền ngả ngớn, nâng cằm của Na Mộc Chung lên, hôn xuống.
Lúc hắn đang chìm đắm trong si mê, tất nhiên không chú ý tới đáy mắt Na Mộc Chung tràn đầy nồng đậm chán ghét, không vui, cùng với sát ý.