Chương 50
Nó im lặng, không trả lời bố, bố nó cười:
- Bố biết, lúc đầu con thích 1 anh chàng nào đó, bố biết chứ, chỉ là không biết tên thôi.
- Anh ấy là Hoàng Minh…
Khuôn mặt bố nó đột nhiên thay đổi hẳn, giọng bố bỗng trở nên run:
- Sao Hoàng Minh Con nói là Hoàng Minh sao?
- Vâng….
- Con đã thích Hoàng Minh? Vậy còn Minh Vũ?
- Anh Hoàng Minh …. Giờ con chỉ thấy mến anh ấy….
- Minh Vũ yêu con, bố biết con cũng bắt đầu yêu nó! Vậy hãy vì nó và Hoàng Minh mà đi phẫu thuật! Đó là điều bố mong muốn lúc này! Cả gia đình muốn con sống đến già và hạnh phúc, có tương lai mà thôi!
- Con….
Anh Hi Phong sốt ruột:
- Em còn đợi gì nữa, đồng ý phẫu thuật đi! Bây giờ, em không còn gì để che giấyu mà không phẫu thuật nữa!
- Hãy cho con thời gian….
Anh Hi Phong nhíu mày nhìn nó dịu dàng:
- Nhược Hi…. 2 tuần đã đủ lắm rồi, em còn suy nghĩ gì nữa?
Bố nó nhìn nó:
- Hãy suy nghĩ nhanh chóng nhé con gái, thời gian không còn nhiều! Bố mong con sẽ đồng ý sớm nhất có thể…
Mẹ nó cười, mẹ nó vẫn cười tươi như thế, nụ cười của mẹ luôn là động lức của nó, bà nói:
- Được rồi, con hãy nghỉ đi! Mẹ mong con sẽ đồng ý!
Thế là nó lên phòng, đóng cửa, cầm điện thoại và nhắn tin…
Còn bố nó, đứng bên ngoài hành lang, gọi điện cho ai đó:
- Điều tr.a cho tôi về cậu bé Hoàng Minh lớp 12a , trường Phan Trinh Dương, đang là hội trưởng hội sinh viên, điều tr.a rõ thì hãy báo cho tôi….
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!
Sáng hôm sau…
Hắn chạy ngay đến nhà nó, mở cửa chạy vào mà quên không gõ cửa, làm cả gia đình giật mình, hắn cười:
- Hơ hơ…con xin lỗi cả nhà… hôm nay con vui quá nên quên mất….
Nó mỉm cười nhìn hắn, bố nó hỏi hắn:
- Chuyện gì mà vui vậy hả?
- Nhược Hi đồng ý phẫu thuật đêm hôm qua!!!!!!!!!!!!
Bố nó đặt đũa xuống, nhìn nó rồi mìm cười, mẹ nó cũng mừng lắm:
- Con gái, rất tuyệt!!!!
Anh Hi Phong xoa đầu nó:
- Cô em được lắm nhóc….haha…. Mới đó mà quyết định nhanh thật!
Nó cười, bố nó không quên mời hắn vào nhà ngồi rồi hỏi:
- Con đã gọi cho bác sĩ chưa?
- Con gọi cho ông ta ngay sau khi nhận được tin đồng ý phẫu thuật của Nhược Hi! Chắc bây giờ có thể tiến hành phẫu thuật luôn!
- Được. Ta giao nó cho con.
Nó ngớ người:
- Sao? Ngay luôn á?
- Đương nhiên. Đi nào!
Thế là hắn cứ kéo nó lên xe, nhưng vẫn nghe giọng mẹ nó nói vọng lại:
- Bố mẹ và anh sẽ vào thăm con!
Nó vẫn tay tạm biệt họ. Hắn ôm lấy nó, rất chặt:
- Cảm ơn em đã đồng ý!
- Tại sao cậu lại nói chuyện đó với bố mẹ tôi?
- Vì em cả.
Nó không nói gì, chỉ ngồi im để hắn nắm lấy đôi tay của mình.
Đến bệnh viện, đã thấy Viên viên với Mẫn Mẫn cùng với anh Hoàng Minh đứng chờ ngoài cửa bệnh viện. Vừa bước xuống xe, họ đã chạy tới bên nó, ai cũng cười và khuyên nó cố lên. Anh Hoàng Minh ôm lấy nó:
- Em giỏi lắm, Hi.
- Anh sắp thi rồi, sao còn tới đây?
- Anh tới vì muốn cổ vũ em, muốn trực tiếp cùng mọi người đưa em vào phẫu thuật!
- Việc học của anh quan trọng hơn mà!
- Tính mạng con người mới quan trọng, lại là em, nên anh càng phải đến! Em an tâm, tủy mới đang trên đường từ sân bây về đến bệnh viện!