Chương 71
Thầy đáp nhẹ nhàng như thế. Đây là lần đầu tiên nói chuyện với thầy nên nó cũng hơi run. Cứ coi đang hỏi bài toán khó đi. Nó cười, nhìn thẳng thầy, bắt gặp ánh mắt của thầy đang nhìn, nó lại cúi đầu xuống, nói:
– Chuyện tờ giấy thầy đưa em… Em nghĩ… thầy có ý định muốn đùa em.
– Em nghĩ đó là trò đùa?
Lần này, nó ngẩng đầu nhìn thầy, mỉm cười:
– Vâng!
– Vậy em lầm rồi. Đó không phải trò đùa cợt.
Nó ngây thơ hỏi:
– Tại sao thầy lại thích em?
– Em thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, nghịch ngợm, nổi trội nhất trong tiết học của thầy.
– Em nghĩ đó không phải lí do!
– Nếu em đã nói vậy, thầy cũng không biết giải thích thế nào! Thầy thích em. Ba chữ như vậy thôi!
– Thầy đã xem thông báo sáng nay chưa ạ?
– Ý em là thông báo có liên quan đến em và Minh Vũ?
– Vâng.
Khóe môi thầy nhếch lên:
– Thầy không tin chuyện đó là thật. Mặc dù, tả rất giống thật. Thầy cũng nghe, Minh Vũ theo đuổi em, thầy cũng nghi ngờ. Rồi biết tin em không nhận lời của cậu học trò đó. Thầy tin có hi vọng.
Khuôn mặt nó trở nên vô cùng nghiêm túc:
– Thầy. Thông tin sáng nay là thật. Em đã về nhà cậu ấy ngủ đêm không chỉ một hai lần!
– Chuyện đó có thật?
– Vâng.
– Thầy không quan tâm lắm. Miễn, em chưa chấp nhận cậu ấy là thầy có hi vọng.
– Nhưng em đã cảm thấy mình yêu cậu ấy rồi.
Thầy ho nhẹ:
– Ý em muốn thầy từ bỏ?
Nó ngập ngừng một lúc rồi “Vâng!” dõng dạc. Thầy khẽ cười:
– Nhược Hi, em thật sự khiến thầy thích.
Nó cảm thấy bực bội. Nó đã thích người khác, không muốn làm tổn thương đến ai, tại sao ông thầy này lại không buông tha nó, nụ cười gượng gạo nở trên môi nó:
– Vậy em về lớp.
Lần này, đúng lúc nó định rời đi thì thầy kéo nó lại, ôm trọn vào lòng. Nó thở dài. Giọng thầy nhè nhẹ bên tai:
– Em thật sự không có cảm tình với thầy?
– Thầy là thầy. Em chỉ nghĩ như vậy. Em luôn tôn trọng thầy.
– Được rồi. Vậy thì… hãy để thầy ôm em một lúc thôi! 1phút thôi. Rồi thầy sẽ cố gắng quên em!
– Cảm ơn thầy!
Nó thấy nhẹ nhõm làm sao! Cuối cùng thầy cũng đã hiểu ra. Giữa thầy và trò không thể nảy sinh tình cảm được… thầy là thầy… không phải ai khác…
Cánh tay nó buông thõng, không ôm lấy thân hình kia.
Cho tới khi hết 1phút… Nó ho nhẹ:
– Thưa thầy. Hết 1 phút rồi.
Thầy nuối tiếc, giọng ồm ồm:
– Em bấm giờ sao?
– Vâng! Em có điện thoại, thầy ạ!
– …
Thầy không trả lời… Nhưng thầy vẫn cứ ôm lấy nó… Giọng nó có chút bực:
– Thầy. Quá 1 phút rồi.
– Được rồi…được rồi…