Chương 7
Đang lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, hai thân bên ngoài ảnh liền xông tới, một thân hình to lớn là Hồ Tử, một người khác dáng người thanh mảnh, chính là tỳ nữ Nghênh Xảo
"Nghênh Xảo?" Không ngờ đó là tỳ nữ của nàng, Đông Ngưng Song sửng sốt
Cuối cùng cũng được nhìn thấy tiểu thư, Nghênh Xảo đẩy Hồ Tử ra, vui mừng chạy về phía Đông Ngưng Song
"Tiểu thư!" Nghênh Xảo kích động kêu to, nước mắt chảy ra vì vui mừng, "Nô tỳ rất lo lắng cho người. . . . . . Ô ô. . . . . ." Lo lắng một đêm, chỉ sợ tiểu thư chịu khổ, từ đó phải xa nhau vĩnh viễn
"Đừng khóc, Nghênh Xảo ta biết ngươi lo lắng cho ta, ngươi nhìn xem bây giờ ta không phải đang rất tốt đứng trước mặt ngươi hay sao?" Đông Ngưng Song đẩy thân thể Nghênh Xảo ra, nhìn nàng, "Xem ra ngươi cũng không sao!"
Nhìn thấy người hầu hạ mình nhiều năm qua bình yên vô sự, Đông Ngưng Song vui vẻ không thôi.
"Đúng vậy, ta cũng không sao, tiểu thư." Nghênh Xảo dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Tiểu thư, biết nàng không có sao, ta rất vui."
Đông Ngưng Song vừa nghe, đột nhiên cười khổ. Nàng thật "Không sao" sao?
Aiz. . . . . . Mặc dù bề ngoài không có thay đổi gì, nhưng nội tâm của nàng rõ ràng đã khác rồi, trước và sau không giống nhau!
"Nghênh Xảo cô nương" Nhìn các nàng, Hồ Tử tử đột nhiên chen miệng, "Hiện tại nàng đã nhìn thấy chủ nhân của mình rồi, nàng có thể yên tâm chưa?"
Đông Ngưng Song lúc này mới phát hiện người đưa Nghênh Xảo tới đây là Hồ Tử," Hồ Tử, là Lệ Hướng Phong phân phó ngươi làm như vậy sao?"
"Đúng vậy a! Đông cô nương." Hổ Tử sờ sờ ót, thản nhiên không kiêng kỵ mở miệng nói , "Đại ca ra cửa trước giao phó ta mang Nghênh Xảo cô nương đến tìm nàng, hơn nữa nói không cần trông coi nàng, chỉ cần nàng không đi gây phiền toái cho người ở trong trại, tùy nàng muốn làm cái gì thì làm."
Lệ Hướng Phong đại khái nghĩ là các nàng sẽ không chạy ra khỏi sơn trại, cho nên cũng không tìm người đến coi chừng các nàng.
"Hắn ra ngoài?" Đông Ngưng Song không để ý đến chuyện nàng được tự do đi lại, ngược lại đối với việc Lệ Hướng Phong rời đi đầy nghi ngờ, "Tại sao hắn muốn ra ngoài? Ngươi có biết hắn đi nơi nào không? Hồ Tử"
Hắn đi tìm Đông Tiến Thần sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Ngưng Song chợt biến dạng. Đáng ch.ết! Nàng dùng sự trong sạch để đổi lấy tự do, hắn còn muốn muốn đem nàng đưa trở về sao?
"Đại ca nói muốn tự mình đi vào trong thành, bởi vì. . . . . ." Hồ Tử cũng không biết rõ chuyện là thế nào, chỉ biết hắn muốn đưa tin cho Cao Thiên Hải ở trong thành, không nghĩ đến Lệ Hướng Phong nhất thời giở quẻ, nói hiện tại trong thành canh giữ nghiêm ngặt, muốn hắn ở lại trong sơn trại
Nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ, Hương Ngọc vội vàng lên tiếng ngăn cản
"ch.ết, Hồ Tử! Ngươi làm gì thế? Ngươi quên Lệ đại ca ngàn vạn lần giao phó, không cho phép ai nói cho người ngoài biết hành tung của hắn sao? Huống chi nữ nhân này còn là con gái Đông Tiến Thần." Nàng không khách khí chút nào trách cứ Hồ Tử.
Hồ Tử còn chưa kịp kháng nghị lại thái độ của Hương Ngọc, Đông Ngưng Song liền lên tiếng," Này ngươi đừng có nói bậy, ai nói ta là con gái của Đông Tiến Thần?"
"Ngươi không phải là con gái của Đông Tiến Thần? Ngươi là ai?" Hương Ngọc kinh hãi, cho là bắt lầm người.
Đông Ngưng Song hừ nhẹ một tiếng, nàng không muốn trả lời Hương Ngọc về vấn đề này, "Hồ Tử, vậy ngươi biết đại ca các ngươi đi tìm người nào không?"
"Ách. . . . . ." Hồ Tử đột nhiên ngậm miệng, "Ta đây không thể nói, Đông cô nương." Mặc dù hắn luôn luôn ghét sự kiêu ngạo của Hương Ngọc, nhưng Hương Ngọc nói không sai, trước khi đi Lệ Hướng Phongkhông quên nhắc nhở, muốn mình không nên cùng Đông Ngưng Song nói quá nhiều.
Đông Ngưng Song ảo não giậm chân, hận hận nhìn Hương Ngọc."Nhìn ngươi bây giờ rất đáng ghét!" Nàng thở phì phò mà mắng.
Hương Ngọc nghe chẳng những không tức giận, ngược lại cười rất vui vẻ
"Hồ Tử, chớ cùng các nàng nói chuyện quá lâu, đừng quên ngươi còn có chuyện phải làm." Biết Hồ Tử sẽ không nhiều lời nữa, Hương Ngọc an tâm rời đi.
"Tiểu thư, nàng là người nào, tại sao lớn lối như vậy?" Nghênh Xảo thấy Hương Ngọc rời đi, mờ mịt hỏi.
"Ta đâu biết nàng ta là ai?" Đông Ngưng Song chán ghét trả lời.
"Đông cô nương, nàng là Hương Ngọc, ta cũng không thích nàng, ngươi không cần để ý nàng." Hồ Tử trả lời các nàng, đợi Đông Ngưng Song xoay người nhìn hắn, còn nói thêm : "Thật xin lỗi nữa! Đông cô nương, Hồ Tử không thê nói cho người biết đại ca đang ở đâu."
"Không sao! Hồ Tử." Đông Ngưng Song thấy bộ mặt áy náy của Hồ Tử, cũng nghiêm chỉnh nói, "Ta sẽ không trách ngươi, ngươi không cần xin lỗi ta."
"Thật sao? Ngươi sẽ không trách ta?" Hồ Tử vui vẻ trả lời
"Đúng, ta không có trách ngươi" Đông Ngưng Song cười cười hưởng ứng, nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn bộ mặt của Hồ Tử dò xét," Đúng rồi, Hồ Tử, sơn trại của các ngưoi....có phải mấy ngày nữa sẽ rời đi không?"
Nàng nghĩ là Lệ Hướng Phong không muốn giữ nàng ở lại, cố ý nói láo với nàng, để cho nàng tuyệt vọng
Nhưng ngoài dự đoán, Hồ Tử liền gật đầu, chứng thực Lệ Hướng Phong không nói dối
"Đúng vậy! Đại ca nói trễ nhất ngày mai sẽ phải rời đi, đến lúc đó muốn toàn bộ trống trơn." Hồ Tử tò mò nhìn về phía Đông Ngưng Song, "Đúng rồi, Đông cô nương, làm sao ngươi biết ?"
"Ách. . . . . . Là sáng sớm thấy ta có người rời đi, mới suy đoán như vậy." Đông Ngưng Song tùy tiện tìm lý do, trả lời qua loa
Như vậy Lệ Hướng Phong không lừa nàng.....Thật muốn đem nàng trả cho Đông Tiến Thần
Hồ Tử không nghi ngờ gật đầu
"Hồ Tử vậy ngươi đi đi, ta cùng Nghênh Xảo ở đây đợi, sẽ không chạy trốn" Lệ Hướng Phong đoán không sai, nàng sẽ không rời khỏi nơi này
Hồ Tử ngoái đầu nhìn, phát hiện mặt trời đã lên tới giữa không trung, "Như vậy Đông cô nương cùng Nghênh Xảo cô nương ở đây đợi, một chút nữa ta sẽ trở lại".
Trong nhà trọ, Cao Thiên Hải lấy ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào vị khách không mời mà đến.
"Ngươi có chuyện gì, không cần tự mình tới trước, có thể sai người mang phong thư đến." Khuôn mặt hắn giống như không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Lệ Hướng Phong
"Thế nào, không hoan nghênh ta?" Lệ Hướng Phong đứng ở trên, bàn tay cầm ly trà, cúi xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm vào ly trà màu xanh biếc .
Hắn không bất ngờ khi Cao Thiên Hải không hoan nghênh hắn, bản thân hắn cũng hiểu sự xuất hiện của hắn là không nên
"Không phải ngươi nên biết hơi có gió thổi cỏ lay, cũng sẽ để cho Đông Tiến Thần hoài nghi ta." Thân phận Cao Thiên Hải nhạy cảm, hắn không hy vọng Đông Tiến Thần sẽ phát hiện lần này đi cướp cô dâu là do hắn một tay chủ đạo.
"Ta biết, nhưng là ta không yên lòng phái người đưa tin tới đây, suy nghĩ một chút, muốn tự mình đi." Đây là Lệ Hướng Phong lấy cớ, hắn sẽ không thừa nhận mình đang trốn tránh Đông Ngưng Song.
Aizz! Tại sao lại như vậy, sau khi cuộc hoan ái qua đi, hắn không ngủ được nhìn Đông Ngưng Song mệt mỏi thiếp đi, thật không thể ngờ tới hắn giống một con ngựa hoang, mặc cho dục vọng thay thế lý trí, đoạt lấy sự thuần khiết của nàng.
Đây không phải là hắn, hắn luôn là người không bị dục vọng nắm giữ, mặc dù bản tính hắn phóng túng không kiềm chế được, nhưng làm việc có chừng mực, cái gì nên làm, cái gì không nên làm hắn đều hiểu rõ
Nhưng....phát sinh chuyện như vậy, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thể thản nhiên đối diện với sự thật được
"Hướng Phong, ngươi làm sao vậy?" Cao Thiên Hải thấy Lệ Hướng Phong đột nhiên thay đổi tinh thần, kinh ngạc hỏi.
Hắn cảm thấy Lệ Hướng Phong rất kỳ quái, bây giờ dáng vẻ còn như người đang ở trên mây, hắn có linh cảm Lệ Hướng Phong đến đây có ý đồ khác
"Ta không sao." Lấy lại tinh thần, Lệ Hướng Phong vội vàng phủ nhận.
"Phải không?" Cao Thiên Hải quan sát Lệ Hướng Phong, lên tiếng cảnh cáo, "Ngươi không sao là tốt, chuyện đến mức này, phải cảnh giác , bằng không. . . . . ."
"Ta biết. Bằng không chúng ta không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn có thể có thể bị Đông Tiến Thần một lưới bắt hết, rơi vào trong tay hắn." Lệ Hướng Phong phẫn nộ nói tiếp.
"Ngươi có thể hiểu rõ là tốt , Đông Tiến Thần vượt quá sức tưởng tượng của ta và ngươi" Cùng Đông Tiến Thần chung đụng, Cao Thiên Hải biết người này không thể coi thường.
"Ngươi chỉ biết cảnh cáo ta, ngược lại ngươi, bây giờ đang không tuân theo kế hoạch chúng ta đang tiến hành" Giọng Lệ Hướng Phong không vui, sợ hắn phá tan kế hoạch.
"Đông Tiến Thần đã nghe theo đề nghị của ta, phái người đến tìm Dương Thái Hòa yêu cầu viện binh." Cao Thiên Hải nhàn nhạt nói.
"Dương Thái Hòa chịu đáp ứng không?"
" Vợ tương lai của con trai hắn bị bắt đi, hắn sẽ không đáp ứng sao?" Đây cũng không phải là vấn đề khiến Đông Tiến Thần phải đau đầu, mà là mặt mũi của Dương Thái Hòa sau này.
Lệ Hướng Phong gật đầu một cái, cảm thấy Cao Thiên Hải nói có phần đúng , "Như vậy theo ngươi đoán, Dương Thái Hòa sẽ phái quan binh tấn công vào núi Yến Mã?"
"Ta đoán ngày kia nhất định đến." Quan binh ở Tri Phủ đi nhanh nhất cũng phải ngày kia mới có thể đến núi Yến Mã ."Đúng rồi, trong trại các ngươi đã chuẩn bị như thế nào rồi? Trước tối mai nhất định phải rời đi."
"Ngươi không cần quan tâm, ngày mai trước khi mặt trời xuống núi , nhất định toàn bộ sẽ rời đi." Lệ Hướng Phong cũng không lo lắng người trong trại xảy ra chuyện, ngược lại nghi ngờ kế hoạch sẽ không như ý.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhẹ nhõm của Cao Thiên Hải , cau mày mở miệng, "Ta muốn hỏi ngươi, Đông Tiến Thần nhất định sẽ đi theo quan binh đi tới núi Yến Mã sao?"
"Ha ha! Ngươi cứ yên tâm đi." Cao Thiên Hải vừa nghe, cười ha ha, "Đông Tiến Thần hết sức gian xảo, trước kia khổ nỗi binh lực không đủ, cho nên hắn không đi theo. Hôm nay có Dương Thái Hòa cấp binh lực cho, hắn như hổ thêm cánh, ngươi là cái đinh trong mắt hắn, đâm trong thịt, vô duyên vô cớ hắn sẽ đem cơ hội này nhường cho người khác đến bắt ngươi sao?"
Thì ra là bọn họ đang đợi Đông Tiến Thần mang nhóm quan binh vây quanh núi Yến Mã, sau đó sẽ tiến hành kế hoạch của bọn họ.
Lệ Hướng Phong mỉm cười, thì ra hắn là một con mồi, dùng để dẫn lão hồ ly Đông Tiến Thần này xuất hiện.
"Ngươi đã nói như vậy, ta rất an tâm." Không sao, chỉ cần có thể thuận lợi báo thù cho cha, hắn không thèm để ý bị đem ra làm mục tiêu.
Cao Thiên Hải đột nhiên nghĩ ra, "Ngươi tới chỗ này, chính là muốn ta nói cho ngươi an tâm?"
"Nếu không ngươi cho rằng ta tới làm gì?" Không ngờ tới Cao Thiên Hải hỏi câu này, Lệ Hướng Phong tránh nói vào vấn đề chính.
"Nhưng là, chúng ta ban đầu đã thoả thuận rồi. . . . . . Hôm nay ngươi tới đây có phải là thừa thãi hay không!" Cao Thiên Hải cũng không đần, sớm đoán được Lệ Hướng Phong vì chuyện khác mới mạo hiểm tới đây.
Cao Thiên Hải không nể mặt nói, khiến Lệ Hướng Phong lúng túng sờ sờ lỗ mũi, "Ta không thấy nó là thừa, mỗi một bước cũng không thể có sai lầm."
"Thật vậy không?" Cao Thiên Hải khẽ cười một tiếng, không tin tưởng những gì Lệ Hướng Phong nói.
Lệ Hướng Phong cố ý coi thường sự giễu cợt của Cao Thiên Hải, hắn làm bộ lơ đãng hỏi chuyện về Đông Ngưng Song, "Đúng rồi, ta nghe Đông Ngưng Song nói, nàng không phải là con gái của Đông Tiến Thần, có chuyện này thật sao?"
Thẳng thắn nói, đây mới là chuyện hắn để ý nhất, chính là vì chuyện này hắn mới đến.
Hắn không nên cùng con gái của kẻ thù lên giường, hơn nữa còn mê luyến thân thể của nàng, hiện hắn chỉ mong nàng không phải con gái của Đông Tiến Thần, bằng không hắn thật không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Điều này rất quan trọng sao?" Một ánh mắt khôn khéo của Cao Thiên Hải nhìn về phía Lệ Hướng Phong, cố gắng tìm ra đáp án.
Thì ra là như vậy! Đây mới là lệ hướng phong hôm nay tới mục đích.
"Chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, cũng không quan trọng." Lệ Hướng Phong cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Cao Thiên Hải , cố ý hời hợt mà nói.
"Vị cô nương kia nói không sai, bọn họ không có quan hệ máu mủ." Cao Thiên Hải nhàn nhạt mở miệng.
"Như vậy bọn họ thật sự không có quan hệ cha con." Thật tốt quá! Sự thật này đối với Lệ Hướng Phong mà nói, sẽ làm hắn giảm bớt đi cảm giác tội lỗi, nổi lên sự vui sướng.
"Đúng. Nghe nói năm đó Đông Tiến Thần lợi dụng quyền thế mạnh cưới mẹ Đông Ngưng Song , mà vị tiểu thư này không thể tiếp nhận, quan hệ của hai người như người lạ." Đông Tiến Thần cưới là thật hay giả không ai biết, nhưng Đông Ngưng Song hận Đông Tiến Thần là chuyện có thực.
Lệ Hướng Phong cẩn thận hồi tưởng vẻ mặt của Ngưng Song, lúc ấy thần sắc nàng rất phẫn nộ, lời lẽ nghiêm khắc phủ nhận bọn họ không có quan hệ, còn nói hận không thể giết hắn
Nhưng hắn cho là nàng đang đóng kịch, mục đích là lừa gạt hắn, sau đó để cho nàng đi
"Ta hiểu." Mặc dù hiểu lầm nàng khiến trong lòng hắn chút thẹn, nhưng biết được chân tướng, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hơn ai hết hắn mong nàng và Đông Tiến Thần không có quan hệ cha con
"Lần này ngươi an tâm đi rồi chứ?" Cao Thiên Hải không giải thích được mà nói.
"Cái gì? Ta làm sao an tâm?" Lệ Hướng Phong ngượng ngùng nhìn hắn
"Ha ha! Ta có nói gì sao?" Cao Thiên Hải không khách khí cười ra tiếng.
Nghe được tiếng cười chói tai, Lệ Hướng Phong xấu hổ trừng mắt nhìn Cao Thiên Hải , "Ta tới đã đủ lâu, cáo từ." Hắn nói đi là đi.
"Dừng lại! Ta còn có chuyện phải nói." Cao Thiên Hải đột nhiên kêu Lệ Hướng Phong.
Lệ Hướng Phong không tình nguyện mà dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm Cao Thiên Hải khuôn mặt tươi cười, cắn răng hỏi: "Cao huynh còn có chuyện gì?"
"Đông tiểu thư ở sơn trại mấy ngày nay, phiền người có lòng chiếu cố nàng." Cao Thiên Hải cười nói. Hắn rõ ràng đang trêu cợt Lệ Hướng Phong.
Bộ dáng Lệ Hướng Phong chật vật giận nhìn chằm chằm hắn, "Cao Thiên Hải, ngươi thật nhàm chán! Không cần ngươi nhắc nhở, ta cũng biết rõ cái gì gọi là đạo đãi khách."
Gọi hắn lại chỉ để nói câu này thôi sao? Hừ
Cuối cùng, không nhìn Cao Thiên Hải cất tiếng cười to, Lệ Hướng Phong phẫn nộ rời đi.
Ban đêm, Đông Ngưng Song nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, không cách nào chìm vào mộng đẹp.
Nhất định do ban ngày ngủ trưa quá nhiều, hiện tại không ngủ được,
Tóm lại, nàng ch.ết cũng không thừa nhận, bởi vì co một người đàn ông mang khuôn mặt anh tuấn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu, hại nàng làm thế nào cũng ngủ không được !
Ghét! Bây giờ là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao nàng cảm thấy tâm tình của mình đang loạn? Nàng gối đầu lên trên cánh tay, phiền muộn phát ra tiếng rên rỉ.
Lệ Hướng Phong, nam nhân này ch.ết ở nơi nào ? Tại sao cả ngày nay đều không gặp được hắn?
Hồ Tử nói công phu của hắn rất tốt, nếu như thi triển khinh công , không cần đến một ngày có thể từ huyện thành quay trở về
Nhưng bây giờ là lúc nào rồi? Cũng nửa đêm , tại sao còn không xuất hiện?
Tâm tình của nàng đối với hắn rất phức tạp, mâu thuẫn, một mặt muốn tự tay đem hắn chém ch.ết, mặt khác lại sợ hắn ở bên ngoài gặp nạn. . . . . .
Vừa nghĩ tới hắn có thể gặp phải bất trắc, nàng liền hoảng loạn, không biết làm sao.
Đáng ch.ết tại sao nàng lại quan tâm đến nam nhân đã cướp đi sự trong sạch của nàng làm gì chứ? Nàng thật đần! Khó trách sẽ bị hắn lừa gạt, bây giờ không oán người được. "Aiz ──" phát ra một tiếng thở dài , Đông Ngưng Song bất đắc dĩ xuống giường
Đi về phía cửa có thể nhìn được đường mòn ngoài cửa sổ, nàng mở cửa sổ, để cho ánh trăng chiếu vào, đem bóng tối bên trong phòng đuổi đi.
"Tối nay ánh trăng thật mê người." Nhìn lên trời cao, nàng tự lẩm bẩm.
Thật may là còn có trăng sáng làm bạn, không để cho nàng một thân một mình chịu đựng qua đêm dài.
Đột nhiên, trong bóng đêm chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, lại truyền đến một giọng nam nhân.
"Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?" Thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, dường như sợ trong đêm khuya đánh thức giai nhân.
Đông Ngưng Song chợt ngẩng đầu, con ngươi ở trong bóng đêm toả sáng, vội vàng tìm tòi một hình dáng đó
"Sao bây giờ ngươi mới trở về?" Thanh âm rất nhỏ không che giấu được nỗi u oán trong đó .
Thân hình đồ sộ của Lệ Hướng Phong từ trong bóng tối nhanh nhẹn đi ra, trên mặt vui vẻ, "Ngươi không thấy ta, cho nên không ngủ được sao?"
Thật ra thì từ khi trời chưa tối hắn đã trở lại sơn trại, chỉ là hắn không có xuất hiện ở trước mắt nàng thôi.
Về phần này đêm khuya vắng người hết sức, tại sao hắn phải tìm đến nàng? Bởi vì ── hắn muốn nàng! Vì vậy chân của hắn tự có ý thức chủ động tới tìm nàng.
"Mới, mới không phải như vậy, ngươi tự tin quá rồi." Nhìn chằm chằm nam nhân đứng ở trước cửa sổ, nàng nhỏ giọng phủ nhận
Lệ Hướng Phong không tin, nàng vừa mới mở miệng nói câu nói đầu tiên đã chứng minh nàng đợi hắn một đêm, thật thoả mãn.
"Thật ra ta tìm ngươi có chuyện." Nàng vội vàng giải thích.
"Hả! Có chuyện gì?" Lệ Hướng Phong hỏi.
"Ách. . . . . .Đông Ngưng Song dừng một chút, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, "Nghênh Xảo ngủ ở bên trong, ta và ngươi ra ngoài nói chuyện"
Chờ nàng ra ngoài phòng, Lệ Hướng Phong đứng trước mặt nàng, hắn chợt đề nghị, "Đi thôi! Ở chỗ này gây ồn ào đến người khác, có gì đến phòng ta nói, nơi đó tương đối yên lặng."
Không đợi nàng đồng ý, hắn đem bàn tay ôm lấy thắt lưng của nàng, thi triển khinh công, mang nàng chạy về phía ánh trăng ──