Chương 9
Buổi trưa, Đông Ngưng Song lười biếng ngồi ở đại sảnh ngẩn người, Hồ Tử đột nhiên chạy tới trước mặt nàng.
"Đông cô nương, đại ca ra cửa trước phân phó ta, muốn ta tùy cơ ứng biến, bảo nàng và Nghênh Xảo cô nương không được chạy loạn"
Mặc dù người trong sơn trại ở lại trong huyện không nhiều lắm, nhưng lúc gần đi Lệ Hướng Phong vẫn dặn dò Hồ Tử phải chú ý tình huống bên ngoài, một khi có gió thổi cỏ lay, cảm giác có cái gì không đúng, nhất định phải vội vàng thông báo cho mọi người.
"Một mình ngươi đi ra ngoài an toàn sao? Hồ Tử." Đông Ngưng Song lo lắng cho Hồ Tử.
"Ngươi yên tâm, Đông cô nương, ta đi trên đường không ai có thể nhận ra." Hồ Tử nhe răng cười một tiếng, tuyệt không lo lắng mình sẽ bị quan binh đuổi bắt.
Hắn không đem bọn quan binh đặt ở trong mắt, là bởi vì Lệ Hướng Phong sớm nhìn ra mọi người trốn ở núi Yến Mã đều là dân thường, tuyệt đối không vi phạm pháp lệnh , vì vậy mỗi lần tấn công Đông Tiến Thần, trừ Lệ Hướng Phong ra, những người còn lại ai cũng dùng khăn trùm đầu che lại khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt để phân biệt ánh sáng.
Chứng minh tốt nhất, chính là khi quan phủ truy nã chỉ có bức hoạ Lệ Hướng Phong.
Mà Lệ Hướng Phong làm như thế là có mục đích, chính là hi vọng những tương lai người này trở lại phố phường, quan phủ không để lại bất kỳ đại án nào.
"Là thế thật không?" Đông Ngưng Song không an tâm, gọi tỳ nữ, "Nghênh Xảo, ngươi cùng đi với Hồ Tử."
Từ nhỏ Nghênh Xảo theo nàng coi như cũng có chút thông minh, nếu là có chuyện cần ứng phó, nàng ta sẽ giúp được.
Nghênh Xảo rất thích nghe theo lời của tiểu thư ."Được, tiểu thư." Mặc dù chỉ có ngắn ngủn ba, bốn ngày, nhưng đối với Hồ Tử, nàng có ấn tượng tốt vô cùng, rất thích người đàng hoàng như hắn.
Hồ Tử cũng như vậy, nếu cùng nàng nói chuyện thì nói chẳng bao giờ hết, "Tốt! Đông cô nương, vậy chúng ta ra cửa."
Đợi bọn họ ra khỏi cửa, Đông Ngưng Song lại khôi phục bộ dáng ngây ngốc
Nàng thật hận mình tại sao lại là nữ tử? Nếu như nàng không phải là nữ tử, lúc này nàng có thể theo Lệ Hướng Phong chạy loạn khắp nơi, không cần phải buồn bực.
Nhưng. . . . . . Nàng lại nghĩ đến nếu như mình là nam nhi, không phải không thể cùng Lệ Hướng Phong ở chung một chỗ sao? Bộ dáng như vậy nàng còn muốn làm nam nhân sao?
Đông Ngưng Song, ngươi không biết thẹn sao? Lại muốn cùng một người đàn ông ở chung một chỗ!
Nàng xấu hổ đôi mắt rũ xuống , hai gò má đỏ ửng. Nàng cũng không biết vì sao mọi chuyện phát triển thành như vậy, không chỉ sự trong sạch của thân thể, giống như ngay cả trái tim cũng thầm cho phép cho hắn .
Thì ra là. . . . . . Mình đã thích người đàn ông này !
Như thế nào? Mới ngắn ngủn mấy ngày liền yêu thích hắn, bây giờ nàng không thể tin được!
Nhưng đây cũng là thật, không nhìn thấy hắn , đầu sẽ không tự chủ được hiện lên bóng dáng của hắn; nếu như người đang trước mắt của nàng, lại rất để ý ánh mắt của hắn có hay không rơi vào trên người nàng.
Tóm lại, nàng muốn độc chiếm hắn, muốn cùng hắn sớm chiều chung sống, một khắc cũng không cần tách ra.
Hướng Phong. . . . . . Ta rất nhớ ngươi, ngươi có biết ta đang suy nghĩ đến ngươi không?
Đông Ngưng Song vì Lệ Hướng Phong không có ở đây mà cảm thấy buồn bã, mất mác, đột nhiên một đôi giày thêu bước đến trước tầm mắt của nàng.
Nàng không ngờ tới có người giữ yên lặng mà đi vào, chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hương Ngọc nhìn chằm chằm nàng.
"Hương Ngọc cô nương, ngươi có chuyện gì sao?" Đông Ngưng Song ngẩn người mới hỏi.
"Ta có lời muốn nói với ngươi." Không chỉ Hương Ngọcthần sắc âm trầm, ngay cả thanh âm cũng mang lạnh lẻo.
Đông Ngưng Song đối với cô gái cũng không có gì ấn tượng, bất quá vẫn nên có lễ phép, "Phải không? Có chuyện gì?"
Từ sau khi Lệ Hướng Phong rời đi, Hương Ngọc đối với người nào cũng xa cách, ngay cả ăn một bữa cơm cũng ba bốn lần đến thúc giục, hôm nay Hương Ngọc chủ động tìm tới, trong lòng Đông Ngưng Song cảm thấy quái dị, không khỏi đề cao cảnh giác.
Ánh mắt Hương Ngọc không khách khí đảo quang ở trên người Đông Ngưng Song, rất hiển nhiên đã đem Đông Ngưng Song coi là cái đinh trong mắt, đâm trong thịt.
"Ta tới khuyên ngươi đừng không biết tự lượng sức mình, ỷ vào mình xinh đẹp, mà không biết phân biệt đúng sai ." Hương Ngọc vừa mở miệng liền trách cứ Đông Ngưng Song.
"Cái gì? Ta không biết tự lượng sức mình, nói rõ ràng được không?" Đông Ngưng Song trợn to hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn không có chút đầu mối nào, không hiểu Hương Ngọc chỉ trích nàng cái gì.
Thật không giải thích được, cứ như thế mắng người? Nàng lại không trêu chọc nàng ta! Bất quá, Đông Ngưng Song còn kềm chế tính khí, lòng yên tĩnh nhìn Hương Ngọc.
Thấy Đông Ngưng Song còn nghe không ra trong lời nói của mình có ý tứ gì, khiến ngọn lửa trong lòng nổi lên, Hương Ngọc bực mình, giọng trở nên bén nhọn chói tai, "Ngươi không cần giả bộ ngu, chỉ có Lệ đại ca mới có thể bị ngươi lừa gạt!"
Ngày hôm qua chính mắt nàng thấy Đông Ngưng Song cùng Lệ Hướng Phong ở chung một phòng, Hương Ngọc xác định mình không lầm, hai người có quan hệ mập mờ.
Điều này làm cho nàng tức giận không dứt, nhận định Đông Ngưng Song là người vô liêm sỉ, quyến rũ Lệ Hướng Phong, cho nên thừa dịp Hồ Tử không có ở đây, muốn để cho Đông Ngưng Song nhận rõ sự thật, chớ trêu chọc Lệ Hướng Phong.
Vừa nghe Hương Ngọc nhắc tới làm nàng tâm nàng không yên , Đông Ngưng Song nhất thời biết được chuyện là như thế nào - xem ra Hương Ngọc đặc biệt tìm đến nàng gây phiền toái!
Đúng là nữ nhân, Đông Ngưng Song dĩ nhiên phát hiện Hương Ngọc cũng thích Lệ Hướng Phong, cho nên mới phải vì hắn mang lòng ghen tức nàng.
Đã như vậy, Đông Ngưng Song không muốn đáp lại Hương Ngọc, bỏ qua một bên, mặt không nhìn Hương Ngọc đang đằng đằng giận dữ.
Hành động như thế của nàng chứng tỏ trong mắt nàng không xem Hương Ngọc ra gì, ngạo mạn vô lễ, chính là coi trời bằng vung, khinh thị nàng ta !
"Ngươi xoay đầu lại cho ta, ta có lời muốn nói cho ngươi biết." Hương Ngọc giận đến hai tay chống ở ngang hông.
Đông Ngưng Song kiềm chế, bị Hương Ngọc chọc tức giận, từ từ quay đầu trở lại, "Ta có thể không nghe ngươi nói chuyện được không?." Đoán ra Hương Ngọc muốn nói gì, nàng càng không muốn nghe.
Có cái gì tốt? Cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng và Lệ Hướng Phong thật ra còn mập mờ không rõ, hắn chưa từng nói thích nàng, không hề nói hai người có tương lai, nói không chừng là một mình nàng tình nguyện. . . . . .
Hiện tại các nàng ở nơi này vì hắn cãi nhau, không phải là buồn cười hay sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Đông Ngưng Song xụ xuống, tâm tình ảm đạm , càng không muốn giải thích gì thêm.
Aiz! Thôi, chớ suy nghĩ quá nhiều, nàng chỉ cần Lệ Hướng Phong bình an trở lại là tốt.
Nhưng nàng thối lui, lại làm cho Hương Ngọc cho là nàng chột dạ càng không chịu bỏ qua cho nàng, "Không được! Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, ngươi không tự lượng sức, cho là Lệ đại ca sẽ quỳ gối cầu xin ngươi sao ."
"Ta không có nghĩ như vậy" Đông Ngưng Song lắc đầu một cái, nàng không có tự phụ.
Nàng và Lệ Hướng Phong phát sinh quan hệ, nhưng thật ra là thoáng qua, thành thật mà nói. . . . . . Hình như hai người không kìm hãm được trong chuyện đó.
"Hừ!" Nhưng Hương Ngọc nghe lại cảm thấy lời của nàng kiểu cách tới cực điểm, "Bất kể ngươi nói thế nào, ngươi cùng Lệ đại ca không xứng với nhau, Lệ đại ca lưu lạc giang hồ, bốn biển là nhà, một thiên kim tiểu thư như ngươi, căn bản không thể chịu khổ cùng hắn!"
Mặc dù Hương Ngọc biết Lệ Hướng Phong đã hai năm, nhưng biết rất rõ tình cảnh của hắn , hắn là con của một thương nhân, hết sức giàu có, lưu lạc chỉ vì muốn báo thù giết cha.
"Còn gì nữa không? Chỉ có như vậy thôi sao?" Đông Ngưng Song còn tưởng rằng Hương Ngọc muốn nói gì, hoá ra là xem thường năng lực chịu khổ của nàng. Nếu như có cơ hội, nàng sẽ chứng minh cho nàng ta thấy!
"Hơn nữa, ngươi là con gái của kẻ thù giết cha, Lệ đại ca căn bản sẽ không thích ngươi." Hương Ngọc tự mình cho là đạp trúng chõ đau Đông Ngưng Song, đắc chí cười.
"Aizzz. . . . . . Còn gì nữa không?" Trừ Hương Ngọc, ngay cả Hồ Tử cũng biết nàng và Đông Tiến Thần không có quan hệ máu mủ, Đông Ngưng Song cũng không muốn nói thêm cái gì.
Thật ra thì nàng muốn giải thích cho Hương Ngọc nghe, nhưng nàng đoán Hương Ngọc muốn cảnh cáo nàng, chứ không phải nghe nàng nói!
Ai! nàng phải trở về phòng, tránh ngồi ở đây cùng Hương Ngọc, chọc nàng không thích.
Thấy Đông Ngưng Song không có phản ứng, Hương Ngọc đang vui vẻ nhất thời cứng ngắc, "Cái gì? Ngươi nghe không ra ta đây là nhắc nhở ngươi, ngươi không xứng với Lệ đại ca sao?"
Giống như từ đầu tới đuôi nàng ở đây đàn gảy tai trâu, Đông Ngưng Song không tức giận cũng không khóc thút thít, còn mang dáng vẻ nhàm chán.
"Ta biết." Đông Ngưng Song gật đầu một cái, đứng dậy, "Nếu như không có chuyện khác, như vậy Hương Ngọc cô nương, ta trở về phòng trước." Nàng cũng không phải sợ Hương Ngọc, mà là nhàm chán không muốn cãi nhau.
Đông Ngưng Song chào hỏi một tiếng, cũng không nhìn Hương Ngọc đang tức giận, bước liên tục nhẹ nhàng trở lại gian phòng của nàng.
Mắt thấy Đông Ngưng Song không sao rời đi, Hương Ngọc sững sờ ở tại chỗ, thật lâu giận đến nói không ra lời.
"Ghê tởm!" Hương Ngọc thật lâu mới toát ra một câu nói này.
Cuối cùng, chỉ có thể phát tiết đã ngã cái ghế nàng ngồi, tức giận trong bụng.
Lời nói của Hương Ngọc đối với Đông Ngưng Song không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, những ngày kế tiếp, nàng tiếp tục chờ đợi Lệ Hướng Phong trở về.
Ban đêm, bên trong phòng ngọn đèn dầu vẫn không sáng, chiếu vào cửa sổ bóng người mơ mơ hồ hồ, xào xạc vắng lạnh.
Tới giờ hầu hạ tiểu thư đi ngủ Nghênh Xảo đẩy cửa đi vào, chỉ thấy đến Đông Ngưng Song hình bóng cô đơn ngẩn người ngồi trên cái ghế.
Đông Ngưng Song không yên lòng. Ba, bốn ngày nay nàng đã tập thành thói quen.
Nghênh Xảo nhỏ giọng đi tới bên cạnh Đông Ngưng Song nói, "Tiểu thư." Thấy Đông Ngưng Song làm như không nghe thấy, nàng hơi cong người ghé vào tai nàng hô to, "Tiểu thư! Ngươi có nghe được ta nói không?"
"Nghênh Xảo ! Ngươi muốn hù ch.ết người à, kêu lớn tiếng như vậy làm gì?" Đông Ngưng Song bị Nghênh Xảo dọa cho sợ sắc mặt trắng bệch
Nghêng Xảo lộ ra vẻ mặt buồn bã, lắp bắp giải thích, "Người ta nói mà tiểu thư giống như không nghe thấy, mới hơi lớn tiếng một chút." Nàng nói láo, thật ra thì nàng thừa cơ muốn trêu cợt tiểu thư một chút.
"Ai nói ta không có nghe thấy? Ta. . . . . . Ta chỉ phải không muốn để ý đến ngươi." Đông Ngưng Song trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt lại lộ ra vẻ mất tự nhiên đỏ ửng lên.
"Phải không? Tiểu thư." Nghênh Xảo không có ngu để tin tưởng Đông Ngưng Song , như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi. Tiểu thư, ta giúp ngươi trải giường chiếu đi ngủ."
"Không cần!" Nhìn thấy Nghênh Xảo không tin nàng, Đông Ngưng Song thẹn thùng , "Ta muốn ngủ là ngủ, không cần ngươi nhắc nhở."
"Tiểu thư, người đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai Lệ công tử sẽ trở lại." Hiện tại Nghênh Xảo không sợ Đông Ngưng Song tức giận, tiếp tục khuyên.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi cho rằng ta vì Lệ Hướng Phong mới không ngủ sao?" Xú nha đầu! Nhưng lại đoán trúng tâm sự của nàng! Đông Ngưng Song vừa xấu hổ vừa giận.
Nghênh Xảo hé miệng cười trộm, sớm nhìn thấu tiểu thư, mở mắt nói mò, "Không phải sao? Ta cho là tiểu thư thích Lệ công tử."
Đừng nói là ngày ngày chờ Lệ Hướng Phong xuất hiện, tiểu thư ép Lệ Hướng Phong cam kết đúng lúc phải trở về, tựa như tình nhân đang lúc cãi vả, ồn ào mang đầy sự ngọt ngào
Hì hì! Tiểu thư có người yêu khiến nàng chơi rất vui, trêu chọc một chút mặt liền đỏ bừng.
"Ta không có! Nghênh Xảo, ngươi ít nói hưu nói vượn. . . . . ." Đông Ngưng Song căm giận mà phủ nhận, nhưng thấy Nghênh Xảo ánh mắt còn đang giễu cợt nàng, đột nhiên nói không ra lời.
Nghênh Xảo nhún nhún vai, "Được rồi! Là ta nói hưu nói vượn." Tiểu thư từ lúc nào trở nên như vậy?
"Nếu không có chuyện gì thì ngươi đi đi, nhìn ngươi thật đáng ghét?" Bị Nghênh Xảo nhìn thấu tâm tư, Đông Ngưng Song cảm thấy mình như không có đất dung thân, không thể làm gì khác hơn là lấy thân phận tiểu thư đuổi đi người.
"Được, được, ta đi ngủ, tiểu thư." Đây là lần đầu Nghênh Xảo bị tiểu thư mắng mà mặt mày còn hớn hở , nhìn bộ dáng chật vật của tiểu thư, đủ để cho nàng giễu cợt thật nhiều ngày.
Chờ Nghênh Xảo đi, thần sắc Đông Ngưng Song mới khôi phục lại bình thường, uống một ngậm trà.
Đúng là Nghênh Xảo muốn gây sự, không biết người ta tâm tình lộn xộn còn nói như vậy. Bất quá, nàng thật không giấu được tâm tư sao? Dễ dàng bị người nhìn thấu. . . . . .
Đúng rồi, Nghênh Xảo phát hiện nàng và Lệ Hướng Phong đã từng chung đụng ư? Trời ạ! Mắc cỡ ch.ết người!
Đông Ngưng Song lấy tay che gương mặt lúng túng, có cái hầm nào để nàng có thể chui vào không? Ngày mai nàng không dám nhìn Nghênh Xảo nữa!
Đang mắc cỡ không ngốc đầu lên được, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng vang.
"Đã trễ thế này, tại sao còn chưa ngủ? Song nhi." Một giọng nói nam nhân đập vào trái tim Đông Ngưng Song , phát ra tiếng vang cực lớn.
Toàn thân cứng ngắc Đông Ngưng Song chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thấy Lệ Hướng Phong khuôn mặt tươi cười, hô hấp trong nháy mắt dừng lại.
Lệ Hướng Phong Hướng đi từng bước, đem vẻ mặt ngạc nhiên của nàng nhìn ở đáy mắt, nụ cười trên mặt không ngừng mở rộng, "Song nhi, mèo cắn rơi đầu lưỡi của ngươi sao? Tại sao nhìn thấy ta lại không nói chuyện?"
Đông Ngưng Song xác định hai mắt mình không có mờ, cũng không phải là xuất hiện ảo tưởng, đứng ở trước mặt nàng là nam nhân khiến nàng ngày nhớ đêm mong.
"Lệ Hướng Phong, ta rất nhớ ngươi!" Nàng đứng dậy, nước mắt vui vẻ chảy xuống, giang cánh tay ôm lấy nam nhân trước mặt -