Chương 3

*Edit: Dờ*
Cuối tuần, Lâm Nguyễn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Sau khi Trạm Hi trở về thì bác Đông đặt hết tâm tư vào hắn, không còn thời gian bắt bẻ Lâm Nguyễn không hiểu phép tắc nữa. Lâm Nguyễn mừng rơn, rảnh rỗi thì quét tước lau dọn hoặc là xuống bếp giúp mẹ Tào.


Mẹ Tào vốn là cung nữ nấu ăn trong cung, chuyên nấu ngự thiện cung đình, nấu nướng hay làm bánh, không gì là bà không biết, cũng bởi vậy mà bà gần như ở dưới bếp suốt cả ngày.


Con gái bà - A Nguyệt không thích theo nghề của mẹ, đi học làm bánh kem Tây ở một tiệm bánh ngọt, hai mẹ con suốt ngày cãi cọ, Lâm Nguyễn toàn phải đứng ra hòa giải.
Thời tiết khá đẹp, cửa trước và sau đều mở để thông gió, ánh nắng chiếu thẳng vào nhà, phòng khách sáng bừng rực rỡ.


Lâm Nguyễn cầm quả lê ngồi gặm ở cửa sau, trước mặt cậu là vườn hoa, mấy cái cây cao đều rụng hết lá, dưới gốc trải một thảm lá đỏ, mấy bông hoa đã nở thì có màu rất tươi, đó là điểm đẹp đẽ duy nhất của mùa đông giá lạnh này.


Lâm Nguyễn híp mắt ngồi phơi nắng, ánh nắng rơi trên bộ quần áo thẫm màu của cậu khiến toàn thân đều trở nên ấm áp.
Trạm Hi đứng trên cầu thang nhìn Lâm Nguyễn. Trông cậu có vẻ rất thoải mái, hắn gọi cậu một tiếng.
Lâm Nguyễn đứng lên đi đến cầu thang, "Thiếu gia."


"Hôm nay phải về vương phủ một chuyến, cậu cũng đi cùng." Một tay Trạm Hi đút túi quần, tay kia bưng tách cà phê.
Vừa nghe là về vương phủ, Lâm Nguyễn hơi do dự.
"Không muốn đi?"
Lâm Nguyễn không nói dối trước mặt Trạm Hi, cậu thành thật gật đầu.
Trạm Hi nhìn cậu một chốc, "Không muốn đi thì thôi vậy."


available on google playdownload on app store


Lâm Nguyễn thở phào, "Cảm ơn thiếu gia."
Trong nhà này, Trạm Hi còn dễ tính hơn cả bác Đông, nếu bác Đông nghe được Lâm Nguyễn trả lời như vậy vì nhất định sẽ mắng cậu một trận. Nhưng không biết vì sao, Lâm Nguyễn không dám đối mặt với Trạm Hi. Cậu sợ Trạm Hi hơn bất cứ ai khác.


Bác Đông nghe chuyện Lâm Nguyễn không muốn về vương phủ, quả nhiên giáo huấn cậu một thôi một hồi, Lâm Nguyễn ngoan ngoãn đứng trước mặt ông, đôi mắt muốn vô tội bao nhiêu thì vô tội bấy nhiêu.
Trạm Hi đứng trên tầng nhìn thấy, hắn biết tâm trí Lâm Nguyễn lại treo ngược cành cây rồi.


"Được rồi, bác Đông." Trạm Hi cất tiếng: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Bác Đông dừng lại, nhìn Lâm Nguyễn, "Còn không mau đi hầu hạ gia thay quần áo."
Lâm Nguyễn gật đầu rồi lên tầng hai.


Trạm Hi thay một chiếc trường bào lập lĩnh bằng tơ lụa thẫm màu, phía trên khoác thêm áo choàng đối khâm bằng lụa Hàng Châu, nút áo bằng vàng nạm ngọc có cảm giác lành lạnh khi đụng tay vào.


Lâm Nguyễn đứng trước mặt Trạm Hi, đeo cho hắn một chuỗi hạt tinh xảo gồm đủ thứ trân châu mã não. Trạm Hi nhìn hai người trong gương, họ cách nhau rất gần, hơi thở như quấn quýt lấy nhau.
Lâm Nguyễn đi lấy trang sức còn lại trên khay, Trạm Hi khoát tay, "Không cần đeo nhiều như vậy, phiền phức."


Lâm Nguyễn không đi lấy nữa, cậu ra tủ quần áo lấy một chiếc áo choàng lụa màu xanh đen bên trong lót lông chồn, theo Trạm Hi xuống tầng.


Thế Ninh chờ dưới đó, bác Đông dặn dò anh một đống việc, Thế Ninh vâng dạ lia lịa. Vừa thấy Trạm Hi xuống thì cả hai đều ngưng bặt, Thế Ninh nhận lấy áo choàng trong tay Lâm Nguyễn, cùng bác Đông và Trạm Hi ra ngoài.


Vừa qua buổi trưa Trạm Hi đã quay về, có lẽ vương phủ giữ lại dùng cơm nhưng Trạm Hi không ăn. Lâm Nguyễn có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Trạm Hi khi ở vương phủ, tiểu vương gia vừa không nể nang vừa không thấu tình đạt lý, lời nói ra sẽ khiến người ta khó xử. Hắn về vương phủ một chuyến, người trong phủ còn phải khó chịu thêm mấy ngày.


Lâm Nguyễn không thích vương phủ, nhưng cậu thích nghe Thế Ninh kể về những chuyện xảy ra trong vương phủ, những chuyện đó còn thú vị hơn cả kịch hay tiểu thuyết. A Nguyệt cũng xúm vào ngồi nghe.


A Nguyệt là một cô gái rất trẻ, thích mặc váy áo thời thượng, mùa đông sẽ khoác thêm áo gió bên ngoài váy, trông cứ như những thiếu nữ tân thời trên họa báo. Nhưng ở nhà thì cô không mặc như vậy, mẹ Tào và bác Đông sẽ mắng cô khiếm nhã.


Đang nói thì bác Đông tới, Thế Ninh lập tức tắt đài, Lâm Nguyễn và A Nguyệt vờ vịt đi lau chùi cái bình hoa thủy tinh nâu đời Minh.
"Lâm Nguyễn," bác Đông gọi cậu, "Em trai tới tìm cậu đấy."


Bác Đông bước sang một bên, lúc này Lâm Nguyễn mới nhìn thấy Lâm Mãn phía sau bác Đông, em trai cậu còn chưa cao bằng A Nguyệt, mặc một cái áo bông bụi bặm, ngực còn ôm một bọc vải màu xanh.


Bác Đông nhíu mày, như thể giây tiếp theo sẽ lên tiếng dạy bảo, Lâm Nguyễn vội vàng kéo Lâm Mãn, nói cảm ơn bác Đông rồi kéo em trai ra sân sau.


Bác Đông không thích người nhà của Lâm Nguyễn, cũng không cho họ vào phòng của Lâm Nguyễn. Trong mắt ông, nếu nhà họ Lâm đã bán Lâm Nguyễn đi thì đừng liên quan gì đến cậu nữa. Ông cũng như rất nhiều người khác, đều có thành kiến với những người nghèo khổ bần cùng bên ngoài Nam Doanh Phòng.


Lâm Nguyễn mang Lâm Mãn ra hành lang phía sau, dưới hành lang có bậc thang, đi xuống chính là vườn hoa.
Lâm Nguyễn chà xát tay Lâm Mãn, hỏi: "Có lạnh không."
Gương mặt của Lâm Mãn có vài nét giống Lâm Nguyễn, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn, khi nhíu mày lại sẽ khiến người ta có cảm giác không dễ dây vào.


Bác Đông không thích cậu em trai này, mà nó cũng không thích bác Đông, nó nghĩ bác Đông hung dữ như vậy thì nhất định đã ức hϊế͙p͙ Lâm Nguyễn không ít lần.


"Mẹ bảo em đến đưa đồ cho anh." Lâm Mãn đưa bọc vải trong ngực cho Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn mở ra, là một chiếc áo bông, một bọc óc chó, một túi bánh quả hồng.
Lâm Nguyễn yên lặng không nói gì, nhận lấy đồ đạc, "Đã giờ này rồi, em có đói không?"


Lâm Mãn không đáp, đương nhiên là đói. Ở thời đại này, rất nhiều người phải vượt qua một ngày trong cơn đói.
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, nói: "Em ở đây chờ anh một lát, anh lấy đồ ăn cho em."


"Không cần." Lâm Mãn nói. Nó biết Lan công quán có rất nhiều phép tắc, cũng biết là nơi này không chào đón mình.


"Không sao." Lâm Nguyễn đi vào, trước tiên cất đồ vào phòng rồi mới chạy xuống bếp. Không biết mẹ Tào đang bận bịu gì, còn A Nguyệt thì đang bưng đĩa bánh quy chocolate cô mới làm và một cốc sữa nóng.
Lâm Nguyễn khẽ nói, "Cảm ơn."


A Nguyệt nói: "Đây là loại bánh quy tôi mới học, cậu đưa cho em trai nếm thử đi, thật sự rất ngon."
Mẹ Tào nghe vậy thì cười khẩy, "Không hương thơm cũng không có màu sắc, chẳng phải thứ gì tốt."
A Nguyệt không nói gì, nhún vai với Lâm Nguyễn.


Lâm Nguyễn bưng đồ ăn ra ngoài, cậu đưa sữa cho Lâm Mãn để ủ ấm tay, chờ bớt nóng thì uống cho ấm người.
Sữa bỏ thêm đường trắng, rất ngọt, là thứ đồ ngon mà Lâm Mãn không thường được ăn.


Hai anh em lại hàn huyên thêm một lát, thấy trời đã tối mịt, Lâm Nguyễn không thể giữ Lâm Mãn lại được nữa. Cậu vội lấy hết tiền nong trên người ra đưa cho Lâm Mãn.
Lâm Mãn không nhận, "Dạo này ở nhà vẫn coi như dư dả, cha cũng không tái phát bệnh nữa."
Lâm Nguyễn vẫn nhất quyết đưa, "Cầm đi."


Lâm Nguyễn không thể về thăm nhà thường xuyên, phần lớn đều là Lâm Mãn đến thăm Lâm Nguyễn, mang cho cậu chút đồ từ cha mẹ.
Đèn phòng khách đã sáng lên, Lâm Nguyễn mang Lâm Mãn vào phòng khách, nói với bác Đông, "Em trai cháu về đây."


Bác Đông thoáng nhìn Lâm Mãn, gọi Viên Tử tới, "Đi gọi cái xe kéo, cậu đi theo đi, đưa thằng nhóc này về nhà."
Viên Tử đáp vâng, Lâm Nguyễn cảm ơn bác Đông rồi tiễn em trai ra cửa.
Lâm Mãn thì thầm với Lâm Nguyễn, "Em tự về được, không cần người đưa."


"Trời vừa tối vừa lạnh, không an toàn." Lâm Nguyễn nói: "Nghe lời anh Viên Tử."
Viên Tử đứng cạnh cười nói: "Cậu yên tâm, anh sẽ đưa em trai cậu về nhà an toàn."
"Làm phiền anh quá." Lâm Nguyễn cảm ơn Viên Tử.
Trạm Hi xuống tầng dùng cơm, không thấy Lâm Nguyễn đâu thì hỏi: "Đâu mất rồi?"


"Em trai tới nên vừa mới tiễn ra ngoài, chưa trở về nữa." Bác Đông vừa đáp vừa dọn đồ ăn lên bàn.
Trạm Hi ngồi ăn một mình, trong mắt bác Đông là phong độ, còn Lâm Nguyễn chỉ thấy đáng thương. Cái bàn lớn như vậy, có những món bày ở xa còn không với tới được.


Trạm Hi thấy cậu về thì thản nhiên nói, "Ngồi xuống ăn cơm."
Lâm Nguyễn đáp vâng, đi rửa tay rồi quay ra dùng cơm.


Lúc này bác Đông không tỏ thái độ gì, đối với ông, bất kể ra sao thì Lâm Nguyễn cũng coi như một nửa chủ nhân, hơn nữa cậu ngồi xuống dùng bữa là do Trạm Hi đề nghị, cho nên không có gì để mà bới móc.


Lâm Nguyễn không hiểu nổi, trong mắt cậu, bác Đông đã theo Trạm Hi mười mấy năm, chẳng lẽ ông lại không có tư cách ngồi xuống ăn cơm bằng mình? Hay là có quy tắc gì đó mà cậu không biết...
"Lúc ăn thì đừng suy nghĩ linh tinh."


Trạm Hi bỗng dưng lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Lâm Nguyễn, suýt nữa cậu đã tưởng là mình nói ra những gì vừa nghĩ.
Lâm Nguyễn lén nhìn Trạm Hi, vẻ mặt hắn vẫn bình thường, dùng bữa không nhanh không chậm, động tác vừa lịch sự vừa nho nhã.


Lâm Nguyễn mím môi, đứng dậy rót một bát canh cho Trạm Hi. Phòng ăn rất im lìm khiến Lâm Nguyễn cũng chẳng dám phát ra âm thanh gì.
Ăn cơm xong, Thế Ninh đúng giờ đến tìm Trạm Hi, hai người lên thư phòng, Lâm Nguyễn giúp thu dọn bàn ăn rồi quay về phòng mình.


Mẹ cậu làm một cái áo bông cho cậu, màu đen, chủ yếu dùng tơ dệt, đường dệt khéo léo tinh xảo, bên trong độn bông rất dày, mặc lên người không bị mập mà còn rất chỉnh tề. Lâm Nguyễn ngắm nghía rồi cất vào tủ quần áo.
Đêm về khuya, Lâm Nguyễn lên tầng hầu hạ Trạm Hi tẩy rửa.


Trạm Hi vừa mới bàn chuyện với Thế Ninh xong, không biết đã uống mấy tách cà phê, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Nguyễn rón rén đến đứng bên cạnh Trạm Hi, rướn người thu dọn tài liệu và giấy tờ trên bàn, khẽ nói: "Gia, nên nghỉ ngơi rồi."


Trạm Hi mở mắt ra, hắn không né nên Lâm Nguyễn phải vòng qua hắn để thu dọn bàn, trong lúc dọn không tránh khỏi đụng chạm, nhưng mỗi cái chạm đều chỉ là thoáng qua giống như chưa từng tồn tại.
"Sau này đổi xưng hô ở nhà đi." Ánh mắt Trạm Hi dừng trên cái eo nhỏ của Lâm Nguyễn.


Lâm Nguyễn sửng sốt, "Có gì không ổn ạ?"
"Hoàng đế chẳng còn, xưng hô cũng nên sửa lại."
Lâm Nguyễn hỏi, "Vậy em nên gọi thế nào?"
"Gọi tiên sinh," Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn.


Lâm Nguyễn cúi đầu nhìn Trạm Hi, rõ ràng cậu mới là người nhìn từ trên cao xuống, nhưng vừa chạm mắt với Trạm Hi thì cậu lại lắp bắp, "Tiên...tiên sinh."
"Kêu tiếng nữa." Trạm Hi nói.
Lần này Lâm Nguyễn gọi rất lưu loát, "Tiên sinh."


Đáy mắt Trạm Hi rõ ràng tràn đầy vui sướng, hắn vẫy tay gọi Lâm Nguyễn. Cậu khom người xuống, đặt tay lên đùi hắn.
Trạm Hi xoa tóc Lâm Nguyễn nói: "Sắp cuối năm rồi, ngày mai tôi bảo bác Đông chuẩn bị vài thứ, cậu về thăm nhà đi."
Lâm Nguyễn mở to mắt nhìn, "Thật ạ?"


Trạm Hi gật đầu, lại nói: "Nhưng không được ở qua đêm."
"Vâng!" Lâm Nguyễn đáp, hai mắt long lanh đầy mừng rỡ.
-------------
*Dờ:* Văn dân quốc ngọt nhất là ở chữ tiên sinh này đấy hmu hmuuu






Truyện liên quan