Chương 80: Phiên ngoại Tam Hảo (1)
Ngày 18 tháng 8, bụng Tam Hảo bỗng có động tĩnh.
Trời tối nàng đã bắt đầu đau, cho đến nửa đêm hài tử vẫn không ra ngoài, bà đỡ lén nói cho thím Cầm biết cái thai này sợ là không được tốt lắm.
Thím Cầm nghe xong, nước mắt rơi lã chã.
Khi Tam Hảo đau bụng thì trời đã tối, họ không thể vào huyện thành tìm Lý Tịnh, giờ trong nhà chỉ có bà với Lý Tùng, còn có Hạ Tri Hà với Lý Đại Trụ tới giúp nữa.
Bà lấy lại sự bình tĩnh vội vàng đi ra ngoài nhờ Lý Đại Trụ đi thỉnh đại phu đến, bà kêu Lý Tùng đến thôn Thanh Điền mời nhà mẹ đẻ Tam Hảo đến, nếu lỡ có chuyện gì không hay......
Tam Hảo đau đến mơ hồ, bên tai chỉ nghe được tiếng bà đỡ kêu dùng sức thì nàng dùng sức, còn ý thức đã bay đến nơi rất xa.
Lúc nàng được sinh ra cũng là thời điểm cha nàng đang ở bên cạnh quả phụ kia, nương nàng chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt không có sức lực để chăm sóc nàng nên nàng lớn lên trong vòng tay của nãi nãi.
Cha không thương, nương không yêu nên không có ai đặt nhũ danh cho nàng, nãi nãi cũng không biết chữ, thấy trong mấy huynh muội nàng đứng hàng thứ ba liền kêu nàng là Tam Nương Tam Nương, đến khi nàng đính hôn mới thêm chữ Hảo ở phía sau, mong cuộc đời nàng sẽ giống như cái tên này.
Nãi nãi là một thợ dệt giỏi, từ nhỏ nàng đã ở bên cạnh nãi nãi, lớn lên cùng với máy dệt chưa đến mười tuổi nàng đã học nghề dệt vải, nàng học một nhưng lại được mười, đến mười lăm tuổi thì đính hôn, lúc đó nàng đã là trò giỏi hơn thầy.
Nàng đã nhìn nương rơi nước mắt từ nhỏ, nàng tự nhủ với chính mình, sau này nàng nhất định sẽ không giống nương nàng, sẽ không vì nam nhân mà rơi lệ.
Khi mới vừa đính hôn, tuy còn hơi bàng hoàng nhưng dù sao cũng là một thiếu nữ ngọt ngào, nghe vị hôn phu mình chẳng những là tú tài mà lớn lên còn khôi ngô tuấn tú, mỗi khi bị tỷ muội trêu ghẹo nàng đều tỏ vẻ xấu hổ, còn trong lòng thì không khỏi chờ mong.
Đính hôn xong, hắn chưa bao giờ qua lại tin tức gì với nàng, có người lén nói tú tài Lý gia căn bản là không thích nàng, nghe xong nàng chỉ có thể làm như không nghe thấy gì. Nãi nãi nói tâng lang là người đọc sách cho nên sẽ kiệm lời hơn so với người bình thường. Lúc ấy nàng chỉ có thể nói trong lòng, hy vọng là như thế.
Nhìn hắn dưới ánh nến đỏ vào đêm tân hôn, quả nhiên hắn là người tuấn tú lịch sự, khôi ngô bất phàm, chỉ cần nhìn nàng một cái nàng đã đỏ mặt, nhưng nhớ đến sự lạnh nhạt trên mặt hắn trái tim nàng dần dần rơi xuống đáy cốc.
Cuộc sống sau khi thành thân rất nhạt nhẽo và quạnh quẽ, nàng thấy có hơi mất mát nhưng lòng vẫn còn chút hy vọng. Nãi nãi đã từng nói, tình cảm là phải bồi dưỡng, ở bên nhau lâu tự nhiên sẽ có tình cảm với nhau. Cho đến khi phát hiện cái khăn tay trong tay áo hắn, lúc đó nàng mới hết hy vọng.
Nãi nãi nói không sai, ở bên nhau lâu ngay cả cục đá cũng có thể được sưởi ấm*, nhưng nếu cục đá này đã là của người khác cho dù nàng có sưởi ấm như thế nào thì nàng cũng chỉ thêm đau lòng thôi.
Nàng lấy lại những thứ nàng đã cho đi, bảo vệ che chở nó thật tốt, nàng tuyệt đối không bước vào con đường cũ của nương nàng.
Khi mẹ chồng kêu nàng dọn vào trong huyện, nàng cũng bằng lòng. Đời này nàng không có duyên với cha mẹ, cũng không có duyên với trượng phu, hiện giờ nàng chỉ muốn có một hài tử của riêng mình.
Nhưng đứa nhỏ này lại làm nàng đau như vậy, chẳng lẽ hài tử không muốn đến thế giới này sao? Không lẽ hài tử cũng thấy, thế giới này quá khốn khổ.
Nếu như thế, không bằng làm theo ý nguyện của hài tử vậy.
Con không muốn đến thế giới này vậy thì nương sẽ đi cùng với con, nghe nói con đường đi đến hoàng tuyền gió lạnh đến thấu xương, con là hài tử bé nhỏ nếu không có ai yêu thương che chở thì sao con đi được......
Bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ý thức mơ hồ của Tam Hảo dần trở nên thanh tỉnh hơn, có đôi tay già nua thô ráp nắm chặt tay nàng, bên tai nàng là giọng nói nôn nóng, "Tam Nương, Tam Nương, con cố gắng lên đại phu tới rồi, hài tử sẽ ra ngay thôi."
Tam Hảo vô ý thức chạm vào vết chai trên đôi tay kia, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, "Nãi nãi, con đau quá......"
Cho đến rạng sáng, hài tử cuối cùng đã ra ngoài, là một nam hài nhi, sáu cân bảy lượng.
Tam Hảo đã chìm vào hôn mê, đại phu nói nàng chỉ mất sức may mắn không có trở ngại gì, chăm sóc nàng cẩn thận trong thời gian ở cữ là được.
Thím Cầm ôm tôn tử và lau nước mắt, nãi nãi Tam Hảo - Hoàng thị cũng khóc theo.
Hạ Tri Hà cũng một đêm không ngủ, nghe đại phu nói xong hốc mắt đỏ lên, bà niệm hai tiếng a di đà phật rồi nói với thím Cầm: "Tẩu tử đừng khóc nữa, hôm nay là ngày đại hỉ chúng ta nên cười mới đúng. Tam Hảo mệt mỏi cả đêm rồi, đợi lát nữa nàng tỉnh sẽ đói ngay, tẩu tử nhanh đi làm chút gì đó cho nàng đi."
Thím Cầm lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu nói: "Đúng đúng, lão thông gia cũng không nghỉ ngơi cả đêm rồi hay vào phòng ta nghỉ một lát đi? Ta thấy chắc nửa khắc nữa Tam Hảo sẽ tỉnh lại thôi. Tri Hà muội tử, ngươi với Đại Trụ cũng về đi, tối hôm qua may mà có hai người các ngươi, chờ ta rảnh rỗi ta sẽ đến cửa nói cảm ơn."
Hạ Tri Hà trở về, Hoàng thị không muốn rời đi mà ở chỗ này canh giữ Tam Hảo.
Thím Cầm không còn cách nào khác cẩn thận đem tôn tử đặt lên giường, bà đi vào bếp nấu nước và nấu cơm. Lý Tùng đã bị bà tống cổ vào trong huyện để báo tin cho Lý Tịnh, cỡ chính ngọ bọn họ sẽ về tới.
Tam Hảo ngủ không được bao lâu đã tỉnh, khi mới vừa tỉnh còn hơi mơ hồ, từng đợt co rút đau đớn trên người nhắc nhở nàng đã xảy ra chuyện gì. Nàng vội nghiêng đầu qua nhìn thì thấy có một cái bao nhỏ nhỏ nằm bên người nàng, bên trong là đứa bé nhăn nheo đỏ ửng đang ngủ say.
Mũi nàng đau xót, suýt nữa đã rơi lệ.
Hoàng thị ngủ gật ở bên đuôi giường, cảm nhận được động tĩnh bà tỉnh lại nhìn thấy Tam Hảo, vui vẻ nói: "Tam Nương tỉnh rồi sao? Con đói bụng chưa để nãi nãi đem đồ ăn lên cho con."
Tam Hảo quay đầu lại thấy bà thì nức nở nói: "Nãi nãi......"
Khi đó nàng mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của nãi nãi, nàng cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Hoàng thị cũng đỏ mắt, bà ngồi lại không ngừng vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng, "Tam Hảo đáng thương của ta, không sao cả, có nãi nãi ở đây con đừng sợ."
Tam Hảo gật đầu, nhẹ nhàng nức nở một tiếng, lại nói: "Cha với nương con đâu?"
Hoàng thị thở dài, "Tối tối hôm cha con lại uống say, nương con thì ở nhà chăm sóc rồi."
Tam Hảo gật đầu không cảm thấy thất vọng, bởi vì nàng đã sớm không còn chờ mong gì với họ.
Hoàng thị sợ nàng nghĩ nhiều nên không nói về chuyện này nữa, bà ra hiệu kêu Tam Hảo nhìn hài tử và cười nói: "Con nhìn đứa nhỏ này đi, bộ dáng y chang lúc con mới sinh ra luôn."
Tam Hảo cúi đầu nhìn hài tử, sự yêu quý trong mắt như muốn tràn ra, miệng thì làm nũng: "Nãi nãi, khi còn nhỏ con đâu có xấu như vậy."
Thím Cầm bưng canh gà tiến vào, vừa lúc nghe thấy những lời này thì cười nói: "Tiểu hài tử đều như vậy cả đấy, bảo bảo của chúng ta đã đẹp lắm rồi."
Tam Hảo cười cười, gọi một tiếng nương.
"Ôi đứa nhỏ ngoan khổ cho con rồi, con mau ăn cái này đi, trước khi hài tử vẫn chưa tỉnh con cũng ngủ thêm một lát đi. Ta đã kêu cha con đi tìm Đại Lang rồi, bọn họ sẽ mau về nhà thôi." Nói xong thím Cầm quay đầu lại nói với Hoàng thị: "Thông gia, giờ Tam Hảo đã tỉnh rồi người đã yên tâm rồi phải không? Người theo ta vào phòng ngủ một lát đi."
Hoàng thị xua tay, nói: "Ta ngủ được nửa đêm hôm qua rồi, ngươi mới là người không ngủ cả đêm, lúc nào cũng bận rộn trong ngoài, ngươi mau đi nghỉ ngơi còn chỗ này để ta trông chừng cho."
Thím Cầm muốn nói nữa thì Hoàng thị lại nói: "Ban đêm hài tử còn cần ngươi chăm sóc, nếu ngươi không nghỉ ngơi tốt thì ai có thể giúp đỡ Tam Nương đây?"+
Tam Hảo cũng nói: "Nương người đi ngủ một lát đi, có nãi nãi ở đây nên không có chuyện gì đâu."
Thím Cầm nghe xong, nhìn nhìn tôn tử xong mới rời đi.
Bà đi rồi, Hoàng thị nói vài câu với Tam Hảo rồi lại dựa vào mép giường ngủ một giấc.
Giờ Tam Hảo không buồn ngủ. Nàng ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn kỹ tiểu sinh mệnh này.
Đêm qua lúc sắp căng đến không chịu được, nàng thật sự muốn đi cùng với đứa bé này.
Giờ nàng tỉnh táo nhìn đứa nhỏ, tuy trên người vẫn còn đau nhưng dường như nó dâng trào ra một sức mạnh vô tận. Từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ một mình nữa.
Ngọc Tú tỷ nói rất đúng, cho dù là vì hài tử thì nàng cũng muốn sống tốt, nàng không thể để cho người khác khi dễ mình được.
Nàng phải cố gắng để cho hài tử có thể sống tốt, để hài tử lớn lên với sự vui vẻ, bình an và không lo lắng gì, để cho hài tử không hối hận khi làm hài tử của nàng, không hối hận khi đến với thế giới này.