Chương 26: Ký ức
《Khai Sinh Trì, một cái tên thật đẹp thuộc địa phận giai cấp Cai Quản của Thần Giới, đồng thời cũng là nơi ở của Vong Ưu thần nữ, một vị thần canh giữ hồ Khai Sinh và chăm sóc thần dược ma thảo.
Khai Sinh Trì nằm giữa những hàng trúc liễu xanh um, quanh năm sương mù bao phủ, tuy rằng nơi này hầu như đều bị sương làm ẩm ướt nhưng bù lại nhờ điều kiện đó mà cây cối phát triển tươi tốt, bất cứ loại hoa thơm cỏ lạ hay thần dược ma thảo cũng đều có đủ.
_
Trên đám ma thảo, một thân váy áo tử sắc thướt tha bước đi, thiếu nữ tựa như một tinh linh xinh đẹp sinh ra từ rừng rậm thần bí. Khí chất thượng thần thoát tục, dáng người kiều mị quyến rũ, dung nhan khuynh thành làm điên đảo chúng sinh.
Suối tóc đen huyền tùy ý cài một đóa Thược Dược màu hồng phấn. Phượng mâu hờ hững, tĩnh lặng nhưng cũng chẳng kém phần sắc bén. Mũi cao, cánh môi tựa như quả anh đào đỏ mọng, làn da trắng hồng mềm mại. Nổi bật hơn hết là ấn ký Mạn Đà La Tử Sắc ngay khóe mắt trái của nàng.
Nàng là Isus - Vong Ưu thần, nàng được gọi là Vong Ưu vì nàng đã vứt bỏ tất cả sầu bi yêu hận, tận diệt hỉ nộ ái ố, nàng vô ưu vô lo không quan tâm sự đời.
Cuộc sống chốn Thần Giới của nàng rất giản dị, ngày ngày tưới cây, hái thảo dược, đọc Y Thư, luyện chế dược, còn lại vô số thời gian khác thì đều được nàng dùng để thơ thẩn ngắm Khai Sinh Trì, thỉnh thoảng nàng cũng ra ngoài Khai Sinh Trì tìm Sinh Mệnh thần chơi cờ.
Suốt mấy ngàn năm trôi qua, nàng vẫn vậy, nhàn nhã hưởng thụ từng ngày, cho đến cái ngày xảy ra Thần Giới đại chiến, nàng cũng chẳng nhúng tay vào, chỉ đứng bên ngoài, mỉm cười thê lương.
Từ thuở xưa đến nay, tàn cuộc của các trận đại chiến Thần Tiên Ma luôn đem đến sự ch.ết chóc, mà người lãnh hậu quả nhiều nhất cho việc này lại là những con người vô tội của Nhân Giới. Họ phải chịu cảnh thiên tai lũ lụt, hạn hán dịch bệnh, người ch.ết vô số kể.
"Isus, nàng giúp ta giữ lại hồn phách của Sirius, Rus và cứu sống người ở Nhân Giới được không? Ta cầu xin nàng!" Sau khoảnh khắc Chiến thần và Địa Ngục thần đều gần như tan biến, Sinh Mệnh thần lại đột nhiên kéo nàng vào cuộc, cũng chính vì một lời cầu xin đó của hắn mà nàng phải tiêu tan, rời khỏi Thần Giới mãi mãi, nhưng nàng hoàn toàn không hối hận, một mạng của nàng mà đổi lấy được vạn sinh mạng khác thì có gì phải hối, phải hận.
"Takeru, ta đồng ý giúp ngươi. Ngày hôm nay ngươi nợ ta một ân tình! Nếu như ta có thể tái sinh, ngươi nhất định phải trả cho ta đó nha!" Nàng thở dài nói
"Được, ta hứa với nàng!" Takeru gật đầu
"Ừ. Còn Thanh Long kiếm ngươi giúp ta giữ đi, sau này ta sẽ lấy lại." Nàng vuốt nhẹ thân kiếm, rạch một đường thật sâu trên tay, sau đó đem kiếm tr.a lại vào vỏ, mỉm cười đưa nó cho Takeru, quay lưng bước đi.
Nàng được sinh ra từ nước Khai Sinh, máu của nàng là một loại thần dược dùng để cứu thần diệt ma. Nàng dùng máu tươi của mình rưới lên hai thần thể đang dần tan biến của Sirius và Rus, giữ lấy hồn phách hai người. Sau đó nàng niệm chú, dốc hết thần lực đem toàn bộ nước hồ Khai Sinh Trì đổ xuống Nhân Giới, cứu sống vạn người lại.
Giúp Nhân Giới trở lại như xưa rồi nàng cũng tiêu tan, chỉ còn sót lại ngọc châu chứa hồn phách. Khai Sinh Trì cũng vì nàng mà hóa hư vô, biến mất khỏi Thần Giới.
~Ta được sinh ra từ Khai Sinh Trì, ngày Khai Sinh Trì khô cạn, cũng chính là lúc ta rời thế gian!~ 》
Nụ hôn trước lúc đi của Takeru là một chìa khóa mở phong ấn ký ức...
Asisu khẽ rùng mình, thoát ra khỏi những ký ức lộn xộn đó. Nàng không tin nổi kiếp trước của nàng lại là Vong Ưu thần, lại không nghĩ tới nàng lại từng ch.ết vì cứu người. Cái này... Quá mức vĩ đại, nàng có cảm giác chính mình là vị chúa cứu thế nha!
Bất quá nàng cũng chẳng đểm tâm tới ký ức đó làm gì, đó chỉ là quá khứ thôi, bây giờ nàng sống là cho hiện tại với tương lai. Còn những thứ khác thì quẳng sang một bên.
"Asisu, ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi! Chuyện giải dược nàng cứ để ta tìm cách." Ragashu vỗ nhẹ vai Asisu khiến nàng giật cả mình, thiếu chút nữa là té xỉu luôn.
"Không cần làm nữa, ta biết cách giải rồi! Ngươi cùng ta đi dạo đi. Bệnh mà ở trong phòng hoài thì bệnh sẽ càng nặng đó." Asisu liếc mắt
Ragashu không nói gì, anh chỉ mỉm cười ôn nhu, để mặc cho Asisu níu lấy tay anh lôi đi.
Bên ngoài thành, sông Nil vẫn cuồn cuộn chảy, nước đang dần dâng lên, đem phù sa màu mỡ tới cho Ai Cập.