Chương 36: Thượng triều
Sáng hôm nay Asisu dậy sớm hơn bình thường, chuẩn bị cho buổi thượng triều sắp diễn ra. Tối hôm qua trước khi nghỉ ngơi nàng đã sai người đưa thông báo tới nhà các quan đại thần về chuyện này.
“Ôi, chị Asisu, em giúp chị trang điểm!” Tachi cười tít mắt nhìn bộ dạng Asisu úp sấp mặt trên bàn.
“Nữ hoàng, người mau lên một chút, lỡ trễ giờ thì sao?” Ari trợn trắng mắt, lật đật kéo Asisu đứng dậy.
“Phiền phức!” Asisu bĩu môi, ngồi im như pho tượng để mặc Ari và Tachi trang điểm, sửa sang đầu tóc cho mình.
Dù sao cũng là thượng triều đơn giản nên Asisu cũng không để Ari hay Tachi trang điểm cho mình quá mức, nàng chỉ kẻ mắt và thoa chút phấn hồng thôi, còn lại những thứ khác thì để tự nhiên.
_
_
_
_
_
Asisu khoác lên người bộ tử sa y thướt tha kiều diễm, vòng eo mảnh khảnh được cố định bằng sợi đai lưng khảm bảo thạch trắng ngà. Làn váy mỏng manh thêu họa tiết sóng nước, tùy theo từng bước chân của nàng mà uyển chuyển bay múa.
Một mái tóc đen nhánh xõa dài xuống lưng, giữa đĩnh đầu cài một chiếc khuy Kim Xà lấp lấp, phía cổ tay cũng đeo hai vòng Kim Xà đồng dạng. Mày lá liễu cong cong, đôi mắt phượng to tròn tỏa sáng như ánh sao đêm, cứ mỗi lần nàng chớp mắt thì hai hàng mi rậm dài lại rung động tựa cánh bướm dập dờn. Cái mũi cao thon gọn gàng, làn môi đỏ au sắc máu, nước da trắng hồng như đóa bạch anh đào vừa chớm nở.
Asisu bình thản bước đến ghế chủ vị đặt giữa phòng thượng triều của mình ngồi xuống, nàng đảo mắt lướt nhìn xuống dưới mà trong lòng không tránh khỏi tức giận, trong phòng chỉ có ba người là nàng, quan tư tế trẻ tuổi Kali và lão tể tướng Ahmose.
Theo góc nhìn của Asisu thì đám đại thần Hạ Ai Cập này chẳng tôn trọng gì nàng đâu, nàng đã cố tình đến trễ hơn dự tính để bọn họ có thời gian, ai ngờ bọn họ lại không biết điều vẫn chưa chịu tới đông đủ. Sau ngày hôm nay, có lẽ nàng phải đưa ra một hình phạt cho việc trễ nãi này, chẳng hạn như bắt bọn họ phải nộp phạt bằng vàng, sung công vào ngân sách thuế. Nàng sẽ để dành số vàng đó cho việc xây dựng thêm trường học hay y quán nha...
Asisu ngồi tính toán cũng hơn nửa giờ sau, mấy tên quan đại thần vô trách nhiệm kia mới vừa tán gẫu vừa nhàn nhã đi vào. Lúc bọn họ trông thấy nàng thì liền trưng ra bộ mặt mỉm cười xu nịnh: “Nữ hoàng bệ hạ, chúng thần đến trễ, xin ngài tha lỗi vì chúng thần đã để ngài phải chờ đợi!!!”
“Được rồi, các ngươi đứng lên đi...” Asisu phất phất tay, dùng bộ mặt tươi cười chói mắt nhất để nói ra mấy câu tiếp theo “Ngoại trừ tư tế Kali, những người còn lại sau buổi thượng triều hãy tới chỗ tể tướng Ahmose, giao nộp 500 lượng vàng vào ngân sách thuế...”
“Nữ hoàng, ngài làm vậy là tại sao?” Một tướng quân bạo gan hỏi
“Kể từ ngày hôm nay, nếu ai đến trễ giờ thượng triều thì liền giao nộp 500 lượng vàng cho tể tướng Ahmose thu vào vàng thuế. Vì thế các ngươi cứ thoải mái mà đi trễ đi, ta sẽ không dụng hình mà phạt các ngươi đâu.” Asisu không xấu hổ, chớp mắt nói một hơi.
Đừng hỏi vì sao nàng muốn giao cho lão tể tướng Ahmose công việc này, đơn giản là nàng tin tưởng ông. Ông Ahmose là một đại thần trung thành, luôn làm việc công chính liêm minh, không tham ô hối lộ bất cứ thứ gì. Trước kia khi tiên vương Nefermaat còn sống, ông đã từng là cánh tay đắc lực của tiên vương, hầu hết sổ sách ở Hạ Ai Cập từ đó đến nay đều là ông quản lý hộ tiên vương. Sau khi tiên vương mất thì ông lại thay "Asisu" giải quyết vấn đề trong những lần "Asisu" chạy sang Thượng Ai Cập, bỏ bê trách nhiệm của mình để đeo bám Menfuisu.
Nhưng điểm mà Asisu nàng chú ý nhất ở ông Ahmose này là do ông ấy không ưa Menfuisu và nàng cũng chán ghét Menfuisu cùng cực, thế nên nàng rất vừa lòng về ông ấy. Ông Ahmose ghét cái tính nóng nảy bộp chộp của Menfuisu, tối hôm qua khi được thông báo là Asisu sẽ thượng triều, ông Ahmose liền tới gặp riêng Asisu, ông nói với nàng rằng Menfuisu không xứng để thống trị Ai Cập, Menfuisu là vua một nước mà không chuyên tâm trị quốc an dân, ham mê bóng sắc, suốt ngày chỉ biết chạy tới chạy lui dọn dẹp rắc rối do con bé nô lệ gây ra.
Từ thông tin ở Thượng Ai Cập truyền tới, ông được biết Asisu đã từ bỏ tình cảm với Menfuisu và nàng muốn tách Thượng - Hạ Ai Cập thành quốc gia riêng biệt, ông tới để chúc mừng Asisu thoát khỏi lưới tình mù quáng, ông muốn giúp đỡ nàng trong công cuộc phát triển Hạ Ai Cập.
Chứng minh cho người ngoài biết rõ một điều là thực lực của Asisu hơn hẳn Menfuisu.
_
“Nữ hoàng, ngài làm vậy không thỏa đáng!” Bọn quan đại thần nhăn nhó
“Ta thấy không có gì là không thỏa đáng, các ngươi cứ y theo lời ta nói mà làm!” Asisu nhịp nhịp ngón tay gõ lên cạnh ghế “Các ngươi ngẩn người làm chi, không có điều gì muốn tấu trình cho ta sao?”
“Bẩm nữ hoàng, chuyện xây dựng đền thần vẫn tốt lắm, thần không có gì để tấu...” Tể tướng Mene cười nịnh nọt
“Hử, không có gì...” Asisu ngừng một chút “Tể tướng Mene, ngươi ăn chặn số vàng mà Menfuisu chuyển tới chu cấp cho việc xây dựng đền, phải không?”
“Nữ hoàng, thần không có!” Mene biến sắc
“Ô hay, ngươi đang muốn nói là nữ hoàng ta đang nói bậy, cố tình đổ oan cho ngươi sao, Mene?” Asisu mỉm cười đứng bật dậy, không nhanh không chậm bước tới chỗ Mene, thẳng tay quăng vào người Mene mấy sấp văn kiện viết trên giấy Papyrus.
Cả phòng thượng triều kinh ngạc trợn mắt, bốn phía đang xôn xao bỗng nhiên im bặt, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió lùa.
“Đây là tất cả những chứng cứ cho thấy ngươi không hề bị oan và những gì ta vừa nói là sự thật!” Asisu nghiêm mặt “Tể tướng Mene, ngươi đừng nghĩ rằng ngươi là cháu trai của tể tướng Imhotep là ta sẽ nhắm mắt làm ngơ cho ngươi!”
“Nữ hoàng... Xin người tha tội... Thần thề lần sau sẽ không...” Mene sợ hãi xanh mặt, quỳ mọp xuống đất ôm lấy chân Asisu cầu xin. Hắn không ngờ tới, Asisu lại ở trước mặt mọi người hung hăn đá vào mặt hắn, một cước đó đủ mạnh khiến hắn văng hết hai cái răng cửa và bất tỉnh nhân sự.
“Tên này ăn ở thật bẩn, làm bẩn cả chân ta!” Asisu bĩu môi nhảm nhảm, đạp lên bụng Mene thêm mấy phát nữa.
Những người xung quanh nghe thấy rõ lời nói của nàng. Trán chảy đầy mồ hôi lạnh, liếc nhìn nhau rồi bất giác thụt lùi ra sau mấy bước, cố gắng cách xa nàng một thước.
Nữ hoàng thật bạo lực! Đứng gần nàng, lỡ nàng không cẩn thận đánh trúng bọn họ thì sao?
“Nhìn đủ chưa?” Asisu liếc mắt, cả lũ giật mình cúi đầu, thiếu chút nữa là đem đầu rụt luôn vào cổ.
“Nữ hoàng, chuyện của Mene người tính xử lí thế nào?” Tể tướng Ahmose lo lắng hỏi
“Ahmose, ông không cần lo lắng! Ta tự có chủ ý của mình.” Asisu cười cười trấn an ông
“Thần đã hiểu!”
“Được rồi, nếu không còn gì thì giải tán!” Asisu phất tay áo định về tẩm cung nhưng đi được mấy bước thì quay lại, chỉ chỉ Mene nằm dưới đất rồi nghiêng đầu cười với các quan đại thần: “Từ ngày hôm nay trở đi ta sẽ bắt đầu việc thượng triều, ngày mai các ngươi cũng phải tới, còn người nào đi trễ lúc nãy thì tới tìm tể tướng Ahmose nộp 500 lượng vàng đi. Nhớ kỹ lời của ta nha, ai không làm theo thì sẽ giống tên đó đó...”
“Chúng thần tuân lệnh!!!” Các đại thần mặt mày ủ rũ tiễn Asisu rời đi. 500 lượng vàng đó, nữ hoàng đây là muốn rút máu bọn họ đây mà.
_____
Trước lúc rời đi, Asisu cũng không quên gọi người lôi Mene còn ngất xỉu ra ngoài, lệnh cho binh lính đánh hắn 100 roi. Không chỉ vậy, nàng còn trục xuất hắn khỏi đội ngũ quan đại thần, tịch thu hết tài sản của hắn, đem hắn gởi trả cho lão hồ ly ở Thượng Ai Cập. Lão hồ ly Imhotep xem ra cũng thành tinh rồi, cử cháu trai của mình là Mene tới Hạ Ai Cập làm gián điệp suốt nhiều năm luôn đấy.
Nếu ai nói lão Imhotep này không có dã tâm thì Asisu chẳng tin đâu. Theo thông tin điều tr.a của tể tướng Ahmose đưa cho nàng thì lão Imhotep cử Mene tới đây, lão muốn Mene ăn mòn ngân sách triều đình Hạ Ai Cập, khiến toàn Hạ Ai Cập lâm vào trạng thái lụng bại. Về phần lão thì ở Thượng Ai Cập chia rẽ nội bộ giữa Menfuisu và Asisu, làm mọi cách để Asisu đồng ý gả sang Babylon, điều đó sẽ giúp lão đỡ giảm bớt một gánh nặng. Cuối cùng lão chỉ cần âm thầm dùng số vàng tham nhũng ở Hạ Ai Cập, thành lập quân đội lật đổ ngai vị của Menfuisu.
Bất quá lão ngụy trang quá tốt nhưng cháu trai Mene của lão lại quá vô dụng, chẳng làm được chuyện gì nên hồn mà còn để lộ sơ hở, tạo cho Asisu nàng cơ hội nắm được đuôi. Kế hoạch nuôi dưỡng quân đội của lão chỉ đi được một nửa thì phải đành dừng thôi, nàng đã chặt đứt nguồn đầu tư vàng của lão rồi mà. Hắc hắc...
Giờ đây nàng rất muốn biết lão sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây? Mà nàng có nên nói cho Menfuisu biết chuyện của lão không ta?
Ôi, thôi đi... Asisu không phải thánh nữ, nàng sẽ không giúp thằng nhóc Menfuisu đó đâu.
Theo nàng nghĩ, nếu Ahmose có thể biết rõ việc này thì với năng lực của Menfuisu, thằng nhóc đó có lẽ đã biết trước cả Ahmose, chỉ là nó chưa muốn vạch trần Imhotep thôi.