Chương 21: Thiên cơ liên hoàn
Cống Bắc cười xong, nghiêm nét mặt hỏi lại:
- Bốc huynh định giữ đệ lại ư ?
Nhất Chi sợ đôi bên hiểu lầm định lên tiếng khuyên Nhân Y đừng có nói như thế nữa, nhưng ông ta lại nghĩ chắc sui gia mình có dụng ý gì nên ông ta chỉ trả lời Cống Bắc rằng:
- Ngũ Lão Phong ở trên Lư Sơn này, đệ chỉ là một nửa chủ nhân thôi, còn nửa thuộc quyền Kính Thành huynh. La huynh nên nghe lời Kính Thành huynh mà ở lại đi.
Cống Bắc tức giận khôn tả nghênh ngang đi luôn. Nhân Y thấy Cống Bắc giận lại lên tiếng cảnh cáo:
- Nếu huynh không chịu nghe lời đệ khăng khăng đi như vậy sao, thế nào cũng làm hại võ lâm đồng đạo, mang tội vào thân. Lúc ấy có trách đệ không cho huynh hay trước đấy nhé.
Cống Bắc không quan tâm điều đó cứ cắm đầu đi thẳng.
Hoán Nhiên nghĩ ngợi một chút tìm ra một kế liền kéo Cống Bắc khuyên rằng:
- La huynh, định lực quy ẩn trong ba mươi năm trời của huynh đâu rồi ? Tai kiếp của võ lâm sắp tới chẳng lẽ huynh còn không hiểu ý nghĩa lời nói của Bốc huynh hay sao ?
Cống Bắc đáp:
- Việc gì xin cứ nói rõ, đệ chịu đựng không nổi rồi.
Nhân Y thủng thẳng đi đến trước mặt Cống Bắc vái một cái và nói:
- Cống huynh ẩn tu ba mươi năm rồi mà tính nết vẫn chưa thấy sửa đổi chút nào.
Cống Bắc xấu hổ mặt đỏ bừng, tưởng Nhân Y cố ý diễu cợt mình liền trợn một bên mắt lên hừ một tiếng, rồi trả lời:
- Thế ra huynh cố ý chọc tức đệ đấy, sự thực đệ đã tức giận đâu. Đệ chỉ muốn đi đến chỗ Ưng lão ma ngay để lấy Tục Đoạn Thần Cao đấy chứ.
- Cống Bắc huynh không nên rời khỏi Lư Sơn, và từ hôm nay trở đi huynh hãy tạm xếp tính hào phóng lại, giả bộ đau ốm dùng nội công làm chân tay tê tái như phế nhân vậy.
Cống Bắc nghe nói giận dữ quát tháo:
- Tại sao đệ lại phải giả vờ đau yếu ? Ai bảo võ công của đệ đã mất một nửa. Họ Bốc kia, bạn...
- Bây giờ người trên giang hồ ai mà chả biết huynh với Nguyên nhi đã đấu một trận chí tử và các huyết quản của Nguyên nhi đã bị rạn nứt sắp ch.ết đến nơi và công lực của huynh đã bị phá mất một nửa...
Nhất Chi cũng xen lời nói:
- La huynh đã quên đệ bảo Thất Thất loan tin đó đi khắp nơi hay sao ?
Cống Bắc trợn tròn xoe đôi mắt lên hỏi:
- Thế ra các người đã âm mưu từ trước rồi. Chẳng hay các người làm thế là ý gì ?
Nhân Y đáp:
- Nhất Chi huynh xếp đặt như vậy tất phải có thâm ý nếu huynh không nghe lời Nhất Chi huynh mà tự do hành động, sau này người chính phái trong võ lâm có bị tai ách gì huynh sẽ phải gánh vác hết trách nhiệm.
Cống Bắc không phục đáp:
- Dù đệ có giả bộ đau yếu nằm trên Lư Sơn này đi chăng nữa, thiên hạ ai biết được tin ấy?
- Võ lâm song thánh giao du khắp thiên hạ bây giờ cả hai đều hữu sự, các người quan tâm đến hai bạn sẽ đến hỏi thăm an ủi, rồi bảo họ loan truyền đi. Như vậy liệu thiên hạ có biết rõ chuyện này không ?
- Huynh bảo đệ nên giả bộ như thế nào ?
Nhân Y đưa hai viên thuốc, một vàng, một đen cho Cống Bắc và nói:
- Giả bộ đau yếu không khó khăn gì hết, huynh cứ lấy viên thuốc vàng hòa vào nước xoa lên mặt, còn viên đen thì nuốt đi rồi vận nội công chỉ trong chốc lát huynh sẽ biến thành chàng gù ngay.
Tính Cống Bắc rất nhanh nhẩu bảo là làm liền, ông ta đỡ lấy viên thuốc làm ngay. Quả nhiên trong chốc lát đã biến thành một người gù, mặt vàng khè như đau ốm lâu ngày, giọng nói lại khàn khàn như kẻ khí bất túc ch.ết đến nơi vậy.
Ông ta lại vận khí thử xem, thấy công lực của mình không suy suyển chút nào. Lúc này ông ta mới phục tài năng Nhân Y và khen ngợi rằng:
- Bốc huynh, đệ thành kính phục huynh đấy !
Nhất Chi đỡ lời:
- La huynh ở lại trên này càng lâu bao nhiêu càng phục tài huynh ấy bấy nhiêu cho mà xem.
Cống Bắc định nói thêm thì Nhân Y cười “ha hả”đỡ lời:
- Bây giờ đệ phải xin phép quí vị xuống núi ngay.
Mọi người nghe nói đều kinh ngạc, hỏi duyên cớ. Nhân Y nghĩ ngợi giây lát để tóm tắt cho mọi người hay:
- Sau khi đệ hạ sơn đã điều tr.a ra mấy việc rồi. Điều thứ nhất, tửu điếm nho nhỏ ở dưới chân núi, chủ điếm tên là Hồ Quí đã bỏ đi hồi tết năm ngoái. Đồng thời lại có người chứng thực đêm hôm trừ tịch Trấn nhi (cha của Nguyên Thông) có vào trong tửu điếm dùng cơm. Như vậy đủ thấy Trấn nhi bị giết hại ở trong khu núi này và sự bỏ đi của Hồ Quí rất đáng nghi.
Đắc Mộng xen lời hỏi:
- Trừ tịch năm kia Cống Bắc huynh ở đâu thế ?
Cống Bắc nghĩ ngợi rồi đáp:
- Lúc đó đệ ở trên Thiên Sơn.
Cống Bắc nói tiếp:
- Còn việc thứ hai là việc gì thế ?
- Việc thứ hai đệ phát hiện gần Kim Lăng một Cống Bắc giả hiệu tóc đỏ, đang sai Mai Sơn Nhị Hữu đưa thơ đến Lư Sơn hẹn ngày thách đấu.
Nhất Chi gật đầu đáp:
- Phải, Mai Sơn Nhị Hữu có đem thơ đến Lư Sơn này thực, nhưng lúc này được cô Tích Tố cháu cưng của La huynh lật mặt trái của tên giả hiệu ngay tại chỗ.
Cống Bắc nghe nói vội hỏi:
- Tố nhi có tới Lư Sơn này à ? Hiện giờ cháu nó ở đâu hả Thẩm huynh ?
Nhất Chi biết Cống Bắc rất thương người cháu đó liền vừa cười vừa đáp:
- La huynh cứ yên trí, chẳng lẽ huynh không tin được người Lư Sơn này hay sao. Đệ chắc hiện giờ cô ấy đang đi tới chân trời góc biển để tìm kiếm huynh đó.
- Con nhỏ ấy dại dột thực, kiếm mỗ làm chi ?
Thẩm Nhất Chi liền kể chuyện con dâu mình gặp Tích Tố thế nào cho Cống Bắc hay. Nghe xong Cống Bắc rất cảm động đáp:
- Thế ra các bạn không nghi ngờ đệ là kẻ thù đã giết ch.ết Thẩm hiền điệt đấy.
Đắc Mộng vừa cười vừa nói:
- Nếu chúng tôi coi huynh là kẻ thù thì khi nào lại cho Nguyên nhi hạ sơn. Chẳng lẽ mấy lão già ở Lư Sơn lại sợ một mình La huynh hay sao ?
Cống Bắc cảm động vô cùng nói tiếp:
- Sự thật chỉ mình Nhất Chi huynh, đệ cũng địch không nổi rồi, huống hồ còn mấy huynh nữa. Kể cũng may mắn cho đệ lắm.
Thấy câu chuyện của các người càng nói càng xa. Nhân Y vội ngắt lời:
- Việc thứ ba là chuyện Nguyên nhi ở trên núi Võ Đang bị té xuống vực thẳm. Việc này không phải do Dương Thái tên đồ đệ phản nghịch của tiểu đệ ra tay và cũng không phải Ngọc Quải Bà Bà của phái Võ Đang đẩy nó rớt xuống. Sự thực thì bên trong có người hãm hại nó, tới giờ đệ vẫn chưa điều tr.a ra kẻ đó là ai.
- Việc thứ tư là lão già họ Ngụy, bang chủ của Cái Bang bị lão già họ Đàm, Võ Lâm Nhất Quái, đả thương rồi mất tích.
- Việc thứ năm Tỷ Diệm Thần Ma Đường lão nhi mới gặp cháu gái của La huynh đã có lòng thương ngay và đã khẳng khái tặng cho nàng cây sáo ngọc tía mà xưa nay lão quý hơn tính mạng.
- Việc thứ sáu Nguyên nhi rất tốt số, đã kết giao với cháu cưng của huynh rồi lại kết giao với cháu gái của Võ Lâm Nhất Quái, một cô gái điêu ngoa kỳ quái, nhưng lại là đồ đệ cưng của Ngọc Tiêu Tiên Tử.
Nói tới đó, Nhân Y ngừng giây lát đưa mắt nhìn Đắc Mộng nói tiếp:
- Sở dĩ Nguyên nhi kết giao với con nhỏ họ Đàm đó là hoàn toàn do huynh.
Thanh Sam Dật Sĩ rất cảm động đáp:
- Sở dĩ ai trông thấy Nguyên nhi cũng phải thương, là vì y rất hiểu đại thể và hiểu tính nết của người.
Nhân Y lại nói tiếp:
- Việc thứ bảy là không ngờ Võ Lâm Nhất Quái lại là giả y đánh lừa con nhỏ lấy được đôi m Dương Song Ngọc Bối, nhưng lại mất hạt Lục Như Thần Châu, nhờ vậy Nguyên nhi mới thoát ch.ết.
- Việc thứ tám, hình như trong võ lâm đã ẩn phục một tai biến lớn sắp bùng nổ đến nơi. Đệ đang điều tr.a thì gặp tin Nguyên nhi, bắt buộc bỏ giở kế hoạch để trở về đây cứu chữa cho thằng nhỏ. Việc này chỉ Vương lão tam với m Dương Song Sát là biết rõ đầu đuôi, chờ họ trở về chúng ta sẽ biết.
Ông ta không nói chuyện Tích Tố bị thương sợ Cống Bắc lo âu, ai mưu hại Trấn Vũ, cho Nguyên Thông uống thuốc Kháng Nguyên cường dương, ông chưa điều tr.a ra. Nhưng không riêng Nhân Y, mấy người có mặt tại đó cũng đã nghĩ ra hung thủ là ai rồi. Vì chưa có chứng cớ xác đáng nên không ai dám vạch rõ tên đấy thôi.
Cống Bắc cũng đem những việc gần đây mình điều tr.a ra thế nào kế cho mọi người hay:
- Việc Nguyên Thông xuống núi giương cây phướn đi kiếm đệ sinh sự không bao lâu đã truyền đến tai đệ. Đệ theo dõi y một thời gian, đã phát hiện một vài điểm khả nghi, nhưng không muốn ra mặt gây hấn với y, liền lên núi Võ Đang bàn chuyện với Tỷ Hư sư đệ... Ngờ đâu đệ tới núi Đông Bách đã có một người nông dân đưa cho đệ một tờ giấy trong đó có viết đến một việc rất đáng ân hận, có liên quan đến sư môn của đệ. Trong giấy còn bảo đệ đến Tây Tạng sẽ có người chỉ cho một đường đi rất sáng suốt. Câu chuyện ân hận đó đã làm cho đệ nhức đầu mấy chục năm nay, bây giờ nhất đúng hay tin đó khi nào chịu bỏ qua vội đi Tây Tạng ngay. Ngờ đâu khi tới Tây Tạng đệ mới biết mình mắc hỡm. Khi đệ về tới Trung Nguyên đã lỡ mất cuộc đấu võ của Võ Đang. Những việc xảy ra trong khi đệ đi vắng đều có người cho đệ biết hết, vì thế đệ mới phải vội đến đây để giải thích cùng quí vị.
Ông ta vừa dứt lời Nhất Chi đã nói ngay:
- Huynh đã trúng phải kế điệu hổ ly sơn. Tên đó không để cho huynh tham gia đại tế, lại để cho huynh có đủ thì giờ về kịp khiến huynh có miệng mà không sao nói nên lời, đủ thấy mưu kế của người đó rất tinh tế.
Đắc Mộng xen lời hỏi:
- Chẳng hay La huynh bị mắc hợm đi Tây Tạng làm việc gì thế, huynh có tiện nói rõ cho mọi người biết không ?
Cống Bắc ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp:
- Câu chuyện đó là vì cuốn Thuần Dương Chân Kinh của sư thúc tổ.
Nhân Y cười ha hả:
- Thực là La huynh không kiếm gần mà lại chạy đi kiếm xa. Trái lại, đệ không tìm lại được đọc qua cuốn phổ biên đó rồi.
Cống Bắc kinh ngạc hỏi:
- Nhân huynh nói mau, huynh được trông thấy cuốn sách đó ở đâu ?
- Ngay trong tay cháu gái của huynh chứ còn ở đâu nữa.
- Hà, hà... không ngờ con nhỏ lại giỏi giang hơn ông nó.
Nói tới đó, bỗng Cống Bắc nhổm lên nói tiếp:
- Đệ phải đi kiếm con cháu ngay mới được, bằng không để mất cuốn chân kinh ấy thì ân hận lắm.
Hoán Nhiên lại lên tiếng:
- Việc gì La huynh phải nóng lòng sốt ruột như thế. Tin huynh bị thương nặng đồn ra thế nào cô cháu gái chả tới đây thăm nom.
Cống Bắc vừa cười vừa đáp:
- Phải đấy, tới Lư Sơn này đệ mới biết còn nhiều chỗ kém người xa.
Mọi người cũng phải phì cười. Hoán Nhiên phải đi kiếm Tục Đoạn Thần Cao nên nghe xong câu chuyện vội đứng dậy cáo từ:
- Tuy đệ không dám nói khoác là đi gây sự với Ứng Thành Luân, nhưng dù sao đệ cũng phải điều tr.a lai lịch của y đã; vì vậy đệ cũng phải đi trước một bước mới được.
Nói xong, y đi liền, Nhân Y nhìn Nhất Chi nói tiếp:
- Hiện giờ Lư Sơn đây đã biến thành đất thị phị, trước kia do ta ẩn cư nên không đề phòng gì hết, nhưng bây giờ phải đem cái trò Kỳ Môn mà chúng ta đã nghiên cứu ra để bố trí lại khu này. Bằng không kẻ gian tà lẻn vào lúc nào chúng ta cũng không hay.
Nhất Chi gật đầu đáp:
- Vừa rồi chúng ta quan tâm về sự an nguy của Nguyên Thông, người nào người nấy đều thất thần để cho Thần Thâu đến gần thảo đường chúng ta mới phát giác, vì vậy đệ có ý tổ chức lại sự canh phòng rồi. Tuy cái trò Kỳ Môn của chúng ta không thể hoàn toàn cản trở được địch xông pha vào. Nhưng có nó ít ra chúng ta cũng có thể hay biết địch đã lẻn vào địa phận của khu núi này.
Cống Bắc có vẻ không tin hỏi:
- Bốc huynh, tài ba về y học của huynh rất thần diệu ai cũng biết rồi, chẳng lẽ cả Kỳ Môn học huynh cũng dám tranh tài với Nhất Chi huynh sao ?
Nhất Chi vừa cười vừa đỡ lời:
- Không những Kỳ Môn học của Kính Thành huynh còn cao hơn đệ một mức, và ngay cả nội công đệ chắc Cống Bắc huynh còn phải chịu kính phục Kính Thành huynh là khác.
Kính Thành chỉ mỉm cười không nói năng gì hết.
Lúc ấy, Tú Lan đã nhẹ nhàng bước vào thưa:
- Nguyên nhi đã tỉnh táo rồi, thưa cha, con phải chú ý điều trị nữa không ?
Nhân Y ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Trong lúc những huyết mạch chưa nối liền con chỉ cho nó uống chút nước nhân sâm với hoàng tinh thôi, để nó tịnh dưỡng chứ đừng cho nó tức giận gì hết. Cha với mấy vị đây cũng không phải vào thăm nó nữa, con cứ theo lời cha dặn mà trông nom nó được rồi. Tú Lan vâng lời quay vào.
Hay tin Nguyên Thông đã tỉnh, Cống Bắc vui vẻ vô cùng.
Ngày hôm sau Nhất Chi, Kính Thành bắt đầu trồng lại những cây cối chung quanh Minh Hiên Tiểu Trúc, xếp thành Thiên Cơ Liên Hoàn trận để bảo vệ lấy Minh Hiên Tiểu Trúc.Thiên Cơ Liên Hoàn Cửu Nguyệt trận này là của Nhân Y và Nhất Chi nghiên cứu mấy chục năm mới thành công. Trong đó bao hàm Cửu Cung Bát Quái Kỳ Môn với dịch số thâm ảo vô cùng. Hai vị kỳ nhân này đã tốn mười mấy ngày trời mới bố trí gần xong trận đó.
Trong lúc hai người đang nghĩ cách đặt mặt trận thì bỗng thấy Tú Lan khóc lóc chạy tới. Nàng thấy Nhân Y chỉ nói được một câu:
- Mời cha về xem lại mạch của Nguyên nhi xem sao.
Nhân Y với Nhất Chi đều biến sắc mặt vội chạy vào phòng của Nguyên Thông.
Khi hai người vào tới trong phòng thấy trên người Nguyên Thông có một cái kim rớt xuống, hai đầu đều dính máu tươi. Sắc mặt Nguyên Thông nhợt nhạt, trống ngực còn đập nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền. Nhân Y thấy vậy hoảng sợ vô cùng, ứa hai hàng lệ ra.
Quí vị nên rõ những cái kim đó nối ba mươi sáu đại tử huyệt, bây giờ một cái kim rớt xuống, một mạch của Nguyên Thông đã đoạn tuyệt, tính mạng của chàng không còn bảo tồn được nữa.
Nhất Chi thấy Nhân Y ứa nước mắt ra cũng đau lòng vô cùng, với giọng run run hỏi:
- Chẳng hay còn cách gì nữa không, hả Bốc huynh ?
Kính Thành lắc đầu đáp:
- Chỉ tại Tú Lan sơ suất làm uổng bao nhiêu tâm huyết của đệ.
Đắc Mộng ở bên ngoài đỡ Tú Lan vào, Tú Lan nghe thấy cha nói, khóc oà lên nói:
- Tội con đáng ch.ết thực, không ngờ cái kim nó tự động bật ra.
Kính Thành nghe thấy con gái nói như vậy kinh ngạc vô cùng vội hỏi lại:
- Con nói gì thế ? Cái kim tự bật ra ư ?
Tú Lan gật đầu vừa khóc vừa đáp:
- Sáng nay con vẫn thấy nó nhắm mắt ngủ say, nên không dám gọi nó, cứ ngồi cạnh trông nom, bỗng nghe thấy tiếng hô hấp, con mở to mắt nhìn thấy ngực Nguyên nhi phập phồng tiếp theo đó cái kim này tự động bật ra. Và còn thấy nó há mồm thở hơi nên vội chạy đi mời cha vào ngay.
Nhân Y không do dự gì hết giơ tay ra thăm mạch của Nguyên Thông thử xem, kinh ngạc đến nỗi ông ta há mồm hồi lâu không nói được nửa lời.
Nhất Chi thấy vội hỏi:
- Cái gì thế hả Bốc huynh ?
Kính Thành vẫn không trả lời cứ yên lặng như trước, Nhất Chi, Đắc Mộng và Tú Lan, ba người hồi hộp vô cùng.
Đang lúc ấy Cống Bắc ở ngoài cửa phòng lớn tiếng hỏi:
- Các người làm gì thế ?
Vì tiếng hỏi rất lớn, Nhân Y giật mình đánh thót một cái như người nằm mê mới thức tỉnh vậy, ông ta lộ vẻ kinh ngạc giơ hai tay xua đuổi mọi người ra khỏi phòng., ngay cả Tú Lan cũng không cho ở lại, rồi khẽ nói:
- Ta có chuyện muốn nói, xin mời quí vị ra ngoài thảo đường. Bây giờ Nguyên Nhi nó đang vận dụng nội công quí vị đừng quấy nhiễu nó.
Mọi người ra thảo đường, chưa kịp ngồi xuống, Tú Lan đã vội hỏi:
- Thưa cha, Nguyên nhi còn hy vọng sống sót hay sao ?
Nhân Y cười “ha hả”, thái độ thất thường càng làm cho mọi người lo âu.
Cống Bắc không nhịn được liền lớn tiếng quát hỏi:
- Kính Thành, huynh làm gì thế ? Điên rồi hay sao ?
Nhân Y nín cười nghiêm nét mặt đáp:
- Nguyên nhi đã thoát ch.ết rồi.