Chương 6: Nàng có vị hôn phu
"Ca, huynh lại vũ nhục ta như thế, huynh thật sự là rất quá đáng rồi!"
Băng Nhi cắn cắn môi, ngước mặt, thậm chí cố gắng ưỡng cao ngực, đáng tiếc y phục của cô rộng rãi, thùng thình, nhìn không ra một chút đồi núi khe nước hay đường cong cơ thể nào cả. Băng Nhi híp mắt, cái mũi cũng nhíu lại. Nào ai biết được bộ dáng lúc nàng tức giận, cái mũi nhăn lại, bộ dáng kia có bao nhiêu đáng yêu mê người.
Lúc này, Lạc Ngọc Ly hơi ngẩn ra, nhịp tim đập chậm nửa nhịp.
Hắn giống như nhìn thấy một bóng dáng xa lạ, trong thoáng chốc khuôn mặt giận dữ cùng nét vui vẻ vừa vặn hợp lại.
Trong mắt toát ra một tia thâm trầm không dễ phát giác, trong lòng gợn sóng, không khỏi nhớ tới chuyện cũ……
Trong đêm giông tố hai năm trước, đó cũng là lần đầu tiên Lạc Ngọc Ly nhìn thấy Băng Nhi, khi đó nàng chỉ mới mười ba tuổi.
Lúc đó, thiếu nữ lại ngoài ý muốn ngã xuống song. Lúc bấy giờ nước sông âm hàn lạnh thấu xương, mất rất lâu mới cứu được nàng lên, suýt nữa thì mất mạng.
Sau lần đó, nàng vẫn là thiếu nữ kia nhưng lại có chút khác biệt so với tưởng tượng của hắn.
Giữa lông mày vẫn như cũ thanh tú, khi cười rộ lên hai tròng mắt vẫn lộng lẫy như những vì sao, tính tình trong sáng tự tin, nụ cười rực rỡ, mặt mày sáng sủa, tươi mát, chưa bao giờ uốn éo kiểu cách, có khi có chút giảo hoạt. Nhưng vốn không giống với tính tình đúng mực, trực lai trực vãng, không có tâm cơ, dễ dàng đắc tội với người khác như người phụ nhân nhắc tới trng thư.
Nhìn bộ dáng thiếu nữ trước mặt, Lạc Ngọc Ly chậm rãi thở dài. Không thể không thừa nhận Băng Nhi thật sự rất đáng yêu, thật sự làm cho người ta yêu thích.
Nhưng mà, thiếu nữ trước mắt này mới vừa cập kê, vậy mà lại tự ý cất giấu Cung Xuân Đồ, thậm chí còn gạt hắn lén trốn ra ngoài.
Đối với lần này Lạc Ngọc Ly rất là mất hứng, đường cong bên môi nhếch lên, kiềm lại tâm tình không vui, giọng nói lạnh như băng chuyển đề tài “Băng Nhi, ngày mai Lạc gia tổ chức hội thưởng hoa, muội cùng ta đi xem.”
Băng Nhi vô cùng ngạc nhiên “Chúng ta cùng nhau đi hội thưởng hoa?”
"Không sai."
"Vì sao chúng ta phải đi?” Trong ánh mắt Băng Nhi tản ra dáng vẻ vô cùng kỳ quái!
Nói trắng ra, hội thưởng hoa chính là đại hội thân cận, cũng là một trong những thủ đoạn lung lạc các gia tộc khác của Lạc gia. Ngày ấy, quý tộc nam nữ Kinh Thành đều có thể tham gia. Lạc gia nhất định sẽ mời người thế gia quý tộc ngoài Kinh Thành. Hơn nữa, trưởng tử dòng chính nữ của Lạc gia, thứ tử, thứ nữ đều sẽ tham gia. Cuối cùng lại dựa theo ý đồ của gia tộc mà liên thân, mục đích làm cho thế lực của Lạc gia ở các nơi trở nên vững mạnh. Nhưng loại thân phận tư sinh* hèn mọn giống như bọn họ, phần lớn chỉ có thể nhìn xem náo nhiệt mà thôi.
*Con riêng
Huống chi, Lạc Ngọc Ly chưa bao giờ có hứng thú đối với hội thưởng hoa, bây giờ bỗng nhiên lại đề xuất, thật sự có chút kỳ quái. Băng Nhi bưng chén nước đối phương mang tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhất thời nghĩ không ra dụng ý của Lạc Ngọc Ly.
Lạc Ngọc Ly bình tĩnh nói: “Băng Nhi, vị hôn phu của muội….. có khả năng ngày mai sẽ đến……”
"Khụ ——" Băng Nhi bị sặc thiếu chút nữa bị nghẹn ngụm nước ở cổ họng.
Nàng lớn tiếng ho khan, hít thở không khí, không thể tin nhìn Lạc Ngọc Ly “Khi nào thì ta có……. Một vị hôn phu vậy?”
Lạc Ngọc Ly nhếch đôi mày xinh đẹp “Ta cũng không thể tưởng được, nhưng mà, đây là một trong những việc ghi trong di thư của mẫu thân.”
Băng Nhi nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đối phương, nàng biết từ trước đến nay Lạc Ngọc Ly là nhất ngôn cửu đỉnh, việc này không phải giả.
Thật không ngờ bản thân tự nhiên xuất hiện một vị hôn phu trên trời rơi xuống. Rối loạn, tất cả đều loạn hết rồi!
Chẳng biết tại sao, khi Băng Nhi nghe được ba chữ “vị hôn phu” này, cảm thấy có chút buồn rầu, trong lòng nàng dường như có chút tang thương, bất tri bất giác đưa tay vuốt ve ngực. Đầu ngón tay lạnh như băng nắm lấy vạt áo trước ngực, trong đầu thoáng qua một bóng dáng cao thẳng, ngọc thụ lâm phong
Lòng nàng thoáng qua tia hoảng hốt, bừng tỉnh lâm vào một ảo cảnh kỳ quái. Trước mặt xuất hiện những hình ảnh chưa từng thấy qua, trong lòng cũng trào ra một nỗi chua sót khôn kể.
Trong mắt xuất hiện sương mù nồng đậm, xuyên thấu qua màng sương mờ, nàng nhìn chằm chằm bóng dáng màu xanh kia, giống như thật lâu trước kia đã từng gặp qua.
Giật mình tỉnh mộng, giống như kiếp trước, xác thực đã cách một thế hệ. Giống như thực lại không phải thực, giống như mơ lại không phải mơ.
Chốc lát, Băng Nhi đẩy những hình ảnh vô căn cứ ra khỏi đầu, theo màng sương mù trong ảo cảnh thức tỉnh.
Nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương. Nàng điểm điểm ấn đường, tâm hồn lại trở về giống như hồ nước trong suốt.
Băng Nhi thầm nghĩ trong đầu về cái bóng dáng mơ hồ kia, người nọ, rốt cuộc là ai?
Lạc Ngọc Ly đã phát giác Băng Nhi có điểm khác thường, nhíu nhíu mày, vươn tay sờ trán nàng.
Bỗng nhiên, Băng Nhi nâng con ngươi màu hổ phách lên, thấp giọng kháng nghị nói: “Ca, ta không muốn thành thân.”
Lạc Ngọc Ly hơi ngẩn ra, lại ra vẻ tự nhiên mà lên tiếng “Nữ tử dù thế nào cũng phải lập gia đình.”
"Ta chính là không gả, ta……… Ta muốn mãi mãi ở cùng với huynh.”
Lạc Ngọc Ly hơi ngừng lại, nói: “Giữa chúng ta chính là huynh muội, làm sao có thể mãi mãi ở cùng nhau?”
Trong mắt Băng Nhi xẹt qua một tia không vui, bĩu môi hồng nhuận nói: “Ca, có phải huynh cảm thấy phiền chán ta rồi không?”
"Vì sao ta lại phiền chán muội?” Lạc Ngọc Ly nhẹ nhàng nâng mày.
"Chẳng lẽ đại ca thật sự có thể để ta thành thân? Chờ mong ta gả cho nam nhân khác, huynh liền bỏ ra gói đồ có phải hay không?” Băng Nhi tức giận cong môi, cặp mắt cũng trợn lên, bộ dáng vô cùng đáng yêu “Nếu ta thành thân, huynh sẽ rất khó có thể nhìn thấy ta, huynh thật sự chịu được sao?”
Thấy thế, đôi con ngươi lạnh như băng của Lạc Ngọc Ly chuyển thành dịu dàng như nước, tia sáng trong mắt lưu chuyển, toát ra gợn sóng tuyệt mỹ.
Hắn vươn tay, hai mắt cụp xuống, nâng tay lên đưa về phía thiếu nữ, lúc bàn tay chạm phải tóc của nàng, bàn tay cùng da thịt trên trán kề nhau, cảm giác ấm áp vô cùng rõ ràng. Nhịp tim Băng Nhi giống như chậm rãi giảm bớt.
Lạc Ngọc Ly dịu dàng nói: "Ta đương nhiên luyến tiếc muội!"
Ngày thường Băng Nhi quen nhìn bộ dáng lạnh lùng của Lạc Ngọc Ly, hiện tại bỗng nhiên nhìn thấy bộ dáng ôn nhu của hắn, giống như nét bút vẽ ra một đường ôn nhu nhàn nhạt, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ánh mắt thoát ra vẻ không thể tin được, thân mình nhoáng cái nghiêng về phía sau, không cẩn thận chạm vào chỗ đau trên mông, lập tức nhịn không được kêu đau một tiếng.
Lạc Ngọc Ly lại nâng lên con ngươi thanh lãnh, ánh mắt lại khôi phục như bình thường, lạnh nhạt nói: “Đã như thế còn không chịu nằm xuống?”
"Đã biết.” Trong lòng Băng Nhi âm thầm kêu khổ, đành phải đàng hoàng tử thế nằm xuống.
Lạc Ngọc Ly phất ống tay áo, đứng dậy muốn rời khỏi, nào biết Băng Nhi lại túm chặt góc áo của hắn.
"Lại có chuyện gì?" Lạc Ngọc Ly hơi dừng lại bước chân, ánh mắt liếc nhìn nàng, hỏi.
"Đại ca, khó có được cơ hội huynh trở về, có thể ở lại bên cạnh ta nhiều thêm một chút hay không? Ta thật sự rất nhớ huynh!”
Nhìn bộ dáng làm nũng của nàng, trong lòng Lạc Ngọc Ly không hiểu sao mềm nhũn, nói: “Được.”
Băng Nhi nhìn Lạc Ngọc Ly ngồi ở bên cạnh, đôi mắt đen lúng liếng gian gian liếc nhìn hắn một cái, tiến đến trước mặt hắn, dùng đầu cọ cọ trên đùi hắn. Vẻ mặt giống như con mèo con nhu thuận, thấy Lạc Ngọc Ly không phản đối liền chậm rãi gối đầu trên đùi hắn.
Lúc này trên người Lạc Ngọc Ly phảng phất hơi thở tươi mát dễ ngửi, nhạt đến mức dường như không thể nghe thấy. Băng Nhi cũng nói không nên lời, nàng rất yêu thích mùi vị thanh nhã này, hơi thở trên người hắn rất nhạt rất mỏng, lại làm cho nàng phi thường an tâm. Mỗi khi nàng ngửi thấy hương vị này trên người Lạc Ngọc Ly, ban đêm sẽ không bao giờ nằm ác mộng.
Cặp mắt của Băng Nhi híp thành hình mặt trăng khuyết, dứt khoát được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói: “Ca, không bằng đêm nay ở lại cùng với ta luôn có được hay không?”
Lạc Ngọc Ly lập tức nghiêng mắt đi, ánh mắt như tuyết, vươn tay chọt một cái trên trán Băng Nhi “Muội đã cập kê rồi, không được hồ nháo!”
Băng Nhi vểnh môi nói: “Huynh chỉ biết nam nữ thụ thụ bất thân. Hai năm trước lúc ta sinh bệnh không phải cả đêm huynh vẫn ở cùng ta hay sao? Huynh lại có thể nhẫn tâm nhìn thấy ta luôn luôn gặp ác mộng hay sao?”
"Đến bây giờ muội vẫn còn thấy ác mộng?” Chân mày Lạc Ngọc Ly nhíu chặt, ánh mắt phất phới hàn tuyết.”
Hắn biết rõ từ sau khi Băng Nhi rơi xuống nước, mỗi đêm đều nằm thấy một ít ác mộng kỳ quái, còn thường xuyên cần dùng dược an thần để giúp ngủ ngon. Nhưng dược vật dù sao cũng bất lợi đối với cơ thể, huống chi trên đời này tâm bệnh thì phải trị bằng tâm dược. Hắn đối với loại bệnh trạng này không có cách nào chữa trị. Nhưng nàng cũng sẽ lớn lên, mà hắn cũng có việc riêng của bản thân, ban đêm bồi bên cạnh nàng cũng không phải là cách lâu dài.
"Đúng vậy. Ca, ta vẫn luôn nằm thấy ác mộng.”
Thiếu nữ xấu hổ cười một tiếng, con ngươi chuyển động, lại đưa ra một yêu cầu càng lớn mật “Ca, giường của ta rất lớn, không bằng huynh nằm cùng ta đi!”
Nghe vậy, Lạc Ngọc Ly vẫn không nhúc nhích, ãnh mắt không khỏi tà ác liếc nàng một cái, con ngươi rực rỡ chuyển động, làm cho người ta đoán không ra trong lòng hắn đang nghĩ gì. Cả người lại để lộ ra một loại quỷ dị, bầu kông khí cổ quái nhất thời ngưng kết thành một đoàn, làm cho không người nào có thể hô hấp.
Nhưng thấy Băng Nhi vụng trộm le lưỡi một cái, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, thế mới biết là nàng đang gạt người.
Nhìn thấy bên cạnh đại ca vậy mà cũng sinh ra không khí bất chính, Băng Nhi cười cười, miệng cười yên lặng giống như một đóa tuyết liên trắng xinh đẹp, nhìn qua giống như một búp bê sứ tinh xảo. Trong lòng nàng thầm nghĩ, đôi khi đùa giỡn với vị đại ca “quân tử thanh cao” này của mình cũng thật là một việc thú vị.