Chương 27: Sư huynh cùng sư đệ

Sơn Trang Dung gia trong vòng một trăm dặm, tiên sơn vây quanh, trời quang mây tạnh, nhẹ nhàng mù mịt, giống như là thế ngoại đào viên chốn bồng lai.
Ánh trăng lành lạnh, hồ nước trong núi phản chiếu bóng ánh trăng, lá cây chung quanh bay lả tả rơi xuống đất.


Băng Nhi chậm rãi đi vòng quanh hồ, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt nước trong như gương, lại nhìn thế núi bốn phía phập phồng. Những ngọn núi ở Dung gia đích thực là cực kỳ kỳ lạ. Kế núi gần sông, tựa như tiềm long vĩ đại bên cạnh, dựa theo chú giải trong sách phong thủy, nơi đây có chút khí tượng long mạch.


Hơn nữa phong cảnh nơi này thật đẹp, núi xanh nước trong, suối trôi thác đổ, làm Băng Nhi cảm thấy tốt đẹp, tự nhiên.


Chỉ là Băng Nhi không ngờ cái gọi là qua ải chính là phải trèo lên ngọn núi cao trước mắt, có thể men theo đường mòn tới đỉnh núi. Nghe nói, chỉ có mười người đầu tiên lên được tới đỉnh mới nhận được thù lao phong phú, cho nên mọi người không khỏi phía sau tiếp bước phía trước vội vã chạy lên núi. Nhưng Băng Nhi thủy chung không vội vã đi trước một bước.


Đột nhiên, chỉ thấy một con chim bồ câu trắng xẹt qua từ trên đỉnh đầu, cũng bay về phía chỗ sâu trong sơn cốc.
Băng Nhi liếc mắt nhìn còn chim nhỏ, cảm thấy có chút quen mắt. Không biết vì sao lại cảm thấy tâm thần có chút không yên.


Người nghiên cứu huyền thuật âm dương cực kỳ chú trọng trực giác. Vì thế, nàng tùy tiện lấy ra ba đồng tiền bắt đầu khởi quẻ. Nhìn quẻ tượng, Băng Nhi nhíu mày nói: “Nước sôi lửa bỏng, là quẻ hung. Xem ra có người muốn có ý đồ đối với ta.”


available on google playdownload on app store


Mặc dù học bói toán không bao lâu, nhưng Băng Nhi thà tin là có còn hơn là không. Nàng cứ chậm chậm đi lên núi, trong tay lại đang nhanh chóng kết thành ấn, bước chân hạ xuống. Dưới ánh trăng, trong rừng truyền đến âm thanh của cây cối lay động, Băng Nhi dụng tâm lắng nghe, lẩm bẩm nói: “Một….Hai….Ba người.”


Ba người này nếu là người giang hồ nàng cũng không e ngại, nhưng bọn họ đều là cao thủ, chỉ sợ nàng phải trải qua một phen trắc trở.
Vì vậy, Băng Nhi lựa chọn dùng trí, mà không phải dùng sức lực.


Tung người nhảy một cái, y phục màu xanh tung bay trong màn đêm, thiếu nữ tựa như một luồng ánh sáng, thoắt một cá ẩn mình vào rừng cây âm u.
Bóng dáng của Băng Nhi nhanh như sấm sét, tao nhã mà uyển chuyển, làm cho kẻ nhìn lén trên lầu các xa xa nơi nào đó gợi một nụ cười tà mị trên môi.


Một lát sau, từ phía sau đường mòn, ba nam tử xuất hiện. Trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, liếc mắt một cái liền nhìn ra họ không phải là loại người lương thiện gì, mày gian, mắt chuột, bộ dáng đáng khinh đánh giá bốn phía.


"Kỳ lạ, vừa rồi không phải tên tiểu tử đó đã lên đây hay sao? Như thế nào đột nhiên không thấy nữa?"
"Có phải nhìn lầm rồi hay không? Người đi về phía lối rẽ này, chẳng lẽ nơi này có gì kỳ quái hay sao?”


"Mới vừa rồi ta thấy thiếu niên kia khí độ bất phàm, hình như là được đại nhân vật mời đến, trên người nhất định có rất nhiều đồ vật đáng giá.”


"Không tồi, chúng ta đen ăn đen, trước tiên phải hiểu rõ đối phương. Người vừa rồi chỉ có mười mấy đồng tiền, quả thật là chê cười mà.”
"Thật TMD phiền toái! Tiểu tử, mau ra đây!" Nói xong, bước chân ba người đi về ba phía khác nhau tìm kiếm.


Bỗng nhiên, một tia sáng xẹt qua lòng bàn chân của một người, thân hình người này thoáng nghiêng về phía sau, giống như bị roi quất ngựa cản đổ. Sau đó bị túm đến chỗ sâu một đầu khác trên đường mòn. Tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến của nam tử.


"Không ổn, mau rút lui!" Hai người còn lại phục hồi tinh thần, quay ngược đầu chạy trốn.


Nào biết được hai người còn chưa nhìn rõ con đường chung quanh, dưới chân đã xẹt qua một tia sáng, thoáng chốc bị túm vào một chỗ tối đen. Tiếp theo biến mất trong bóng đêm mờ mịt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng kêu hét thảm thiết liên tục của ba nam tử.


Sau đó, Băng Nhi bước ra từ trong bóng tối. Nàng chậm rãi đến gần một cái hố sâu, chung quanh đá vụn đầy đất, là một cái hố bẫy thú hoang.


Ánh mắt Băng Nhi lại đảo qua bốn phía, bên môi cười lạnh. Thật ra lúc nàng quan sát phong thủy đã phát hiện ra nơi đây có rất nhiầu cạm bẫy bỏ hoang, đối với người giỏi trận pháp như nàng mà nói, căn bản giống như không có tác dụng. Lần này dứt khoát lợi dụng một chút, thiết kết trận pháp chú thuật, so với trận pháp đối phó với Bạch Mị Nhi lúc trước tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, dùng sợi dây vô hình kéo mọi người vào bẫy rập.


Phía dưới truyền đến tiếng nam tử mắng chửi: “Mẹ nó, ai đào cái hố sâu như vậy? Vậy mà lại lập cạm bẫy trong núi, quả thực là quá thiếu đạo đức rồi.”
"Phía trên có người hay không! Nhanh kéo chúng ta lên."
"Cứu mạng! Người đâu mau tới!"


Đột nhiên, phía trên truyền tới tiếng cười trào phúng “Đừng kêu nữa, xung quanh đây không có ai cả, dù các ngươi có la rách cổ họng cũng vô dụng.”


Ba người ngẩn ra, cẩn thận ngước mắt nhìn, phát hiện phía trên là một thiếu niên mặc y phục màu xanh, gió thổi y phục bay phấp phới như mây bay, nhẹ nhàng mà thoải mái. Thiếu niên này thế mà lại là tên tiểu tử bọn họ theo dõi.


"Này, mau kéo chúng ta lên! Bằng không sẽ cho người chịu không nổi.” Một người trong đó lập tức uy hϊế͙p͙.
"Các ngươi ở dưới, ta ở trên, làm thế nào khiến ta không chịu nổi đây?” Băng Nhi nhíu mày cười nói.
"Ngươi. . . . . . Ngươi chờ đó!. . . . . ."


Băng Nhi đứng bên cạnh miệng hố sâu, bên môi gợi lên một nụ cười trào phúng “Mấy người các ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định. Đàng hoàng tử tế ngốc ở dưới đi. Nếu sợ tịch mịch, ta có thể tìm vài bằng hữu đến chơi cùng.”


Chỉ thấy Băng Nhi lấy ra một con rắn dài cùng một con bò cạp từ cái hộp trong tay áo, ném xuống phía ba nam tử bên dưới, thoáng chốc từ dưới hố lại truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết.
Băng Nhi nhẹ nhàng phũi tro bụi trên hai tay, khinh thường nói: “Chỉ là rắn rết cũng sợ, thật sự là một đám vô dụng.”


Trên gác cao, hồng y yêu nghiệt cầm đồ vật màu đen kỳ quái nhìn về phía núi, bên môi gợi lên một nụ cười khẽ, nhịn không được nói: “Tiểu tử này thật là thú vị, còn biết cách lợi dụng cạm bẫy trên Liên Sơn, những người vừa rồi đều bị rớt vào trong bẫy rập, đây chính là một loại huyền thuật mà. Nhưng tiểu tử này lại nghĩ ra biện pháp kỳ lạ như vậy đối phó với tặc nhân, quả nhiên là có chút ý tứ.”


Tuyết Oanh nghe lời này, ánh mắt trở nên có chút âm trầm, đồ vật kỳ lạ màu đen đồng dạng trong tay gần như bị nàng hung hăng bóp nát.
"Ta nói mỹ nhân, cô nương đừng dùng sức, vật này dù có tiền cũng không mua được đâu.”


"Công tử luyến tiếc sao?” Tuyết Oanh cười lạnh một tiếng, nhưng nàng tin tưởng Băng Nhi rất nhanh liền không cười nổi rồi.
. . . . . .
Ngoài Dung phủ, một chiếc xe ngựa nhìn như giản dị không hoa mĩ tiến vào, gã sai vặt trước cửa nhìn thấy liền lập tức cung kính ra đón.


"Lão gia đã trở lại!" Lão quản gia vội vàng ra nghênh đón, thắt lưng của ông gần như cong thành chín mươi độ.


Trong xe ngựa, một vị trưởng lão bước xuống, hơi hơi vuốt cằm, lớn tiếng phân phó: “Dung phủ có hai vị khách quý theo sau đến, ngươi nhanh chóng mở rộng cửa nghênh đón, à, không! Mau mở cửa lớn nghênh đón! Mở cửa lớn!”


Lão quản gia không khỏi thất kinh. Ngày thường dù là hoàng thân quốc thích đến cũng chỉ mở cửa giữa nghênh đón, vì sao lần này lại mở rộng cửa lớn nghênh đón?
Đợi khoảng một nén nhang, một chiếc xe ngựa từ dưới chân núi chạy tới, lão quản gia đứng một bên, nhìn không chớp mắt.


Chỉ thấy trên xe ngựa, hai nam tử trẻ tuổi một trước một sau bước xuống. Một thân bạch y thêu hoa văn màu tím, hai nam tử đều có khí chất bất phàm, đều làm cho người trước mắt không khỏi nhìn đến mê mẩn. Dù đã quen nhìn đại thiếu gia tuyệt sác yêu mị, nhưng khi nhìn đến hai nam tử này, lão quản gia cũng phải hít một ngụm lãnh khí. Ông cảm thấy đây mới là người có khí chất nho nhã nhẹ nhàng của quân tử, dáng người như ngọc được mài dũa, phong độ bất phàm, đại công tử nhà mình thật sự chỉ là một nam nhân không biết điều.


Bên trái, một bạch y công tử lẳng lặng đứng thẳng người bên cạnh xe ngựa, ánh mắt bị hiểm nhìn bốn phía quanh Dung phủ. Con ngươi hắn sâu thẳm không thấy đáy, tối đen như u đàm, lại óng ánh trong suốt như tuyết, gần như muốn hấp dẫn hồn phách người khác vào bên trong.


Giờ phút này phía bên phải, một nam tử thanh tú tao nhã đi qua, phong cách y phục có chút tương tự bạch y công tử, chỉ là trên đầu mang thêm một chiếc mũ, khuôn mặt so với bạch y công tử thiếu đi ba phần anh khí tiêu sái, lại nhiều hơn hai phần nho nhã, trên người sạch sẽ không chút nào mang hơi thở người trong giang hồ, vừa nhìn liền biết là sĩ tử phong nhã, tri thức uyên bác. Nói trắng ra, bạch y công tử tiêu sái như gió xuân, còn hắn ôn như như nước xuân.


Ánh mắt của hắn dịu dàng mỉm cười hỏi: "Tử Hi, ta vừa mới tới liền kêu đệ đến Dung phủ cùng ta, đệ vất vả rồi!”


"Nhị sư huynh đã đến đây, ta tự nhiên muốn tương bồi. Trong môn, quan hệ của ta và huynh luôn luôn tốt nhất, huống chi Tử Hi còn có rất nhiều việc cần dựa vào huynh.” Bạch y nam tử nở nụ cười với hắn, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều cực kỳ tao nhã.


"Đệ yên tâm, chuyện bên ngoài của đệ, ta sẽ thay đệ gạt Đại sư huynh.” Nhị sư huynh mỉm cười.
"Vậy thì đa tạ." Bạch y nam tử khoanh tay đứng, ánh mắt mỉm cười.
"Tốt lắm, lần này ta tới Dung phủ thay lão phu nhân xem bệnh, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, chuyện này nọ liền giao cho Tử Hi rồi.”


Bạch y công tử khẽ ừ, cười nói: "Nhị sư huynh yên tâm, tất cả có ta!"
Nhị sư huynh đi vài bước đột nhiên dừng chân xoay người lại, nhàn nhạt tò mò hỏi: “Đúng rồi Tử Hi, muội muội của đệ ta còn chưa gặp qua, nàng….. thật sự rất tốt?”


Từ ánh mắt bạch y công tử toát ra một tia ôn nhu cưng chiều, khẽ ừ: “Nàng cực kỳ tốt!”






Truyện liên quan