Chương 36: Mang nàng đi mua y phục

"Có đau hay không?" Đầu ngón tay Lạc Ngọc Ly nhu nhu vết thương trên mắt cá chân Băng Nhi, nhàn nhạt hỏi.
"Có chút đau." Giọng nói trong veo uyển chuyển, mang theo vẻ quyến rũ như nước, chọc lòng người.


Con ngươi Lạc Ngọc Ly trầm xuống, bỗng nhiên vươn tay ôm thân hình nàng vào lòng, cúi mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Băng Nhi.
Cánh tay tuyết trắng của Băng Nhi ôm lấy cổ Lạc Ngọc Ly, giờ phút này gần gũi làm cho nàng có cảm giác choáng váng hoa mắt. Nàng thế mà ngồi trong lòng đại ca.


Nhìn dung nhan tuấn mỹ như băng tuyết, bản thân giống như nữ tử được người yêu cưng chiều, rúc vào lòng người yêu. Cảm giác được ngón tay thon dài hữu lực của nam nhân mơn rớn, đầu ngón tay lạnh lẽo, bàn tay hắn vuốt ve trên cổ nàng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng. Tay lướt nhẹ trên đôi môi hồng nhuận, cái mũi cao thẳng, cái trán trơn bóng….. Băng Nhi không tự giác nhắm mắt lại, bộ dáng mềm mại dựa vào trong ngực Lạc Ngọc Ly, lông mi cảm giác được ngón tay hắn mang đến từng trận run rẩy.


Ngón tay nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt tuyết trắng của nàng, ánh mắt rơi trên gương mặt nàng, nhìn chăn chú vào từng biểu cảm biến hóa rất nhỏ của nàng.


Không thể không nói biểu cảm của thiếu nữ cực kỳ mê người, thậm chí còn có một loại xinh đẹp khôn kể. Trong mắt Lạc Ngọc Ly tràn đầy thâm thúy u tối, ngón tay chậm rãi trợt xuống, theo thắt lưng dần dần chạm vào hướng đùi của nàng, dùng cách điều khiển độc đáo của hắn vuốt ve da thịt của nàng, lực đạo của hắn nắm chắc rất tốt. Băng Nhi cảm nhận được đầu ngón tay của Lạc Ngọc Ly xẹt qua trên thân thể nàng, thân thể giống như bị hắn châm lên cảm giác tê dại.


Đầu ngón tay Lạc Ngọc Ly xẹt qua huyệt ngủ của Băng Nhi. Hai gò má thiếu nữ đỏ như son, đôi mắt đang say sưa, nằm sấp trong lòng nam tử, thở hào hển. Độ ấm trong phòng lên cao, mồ hôi theo trán chảy xuống, lại mang theo dáng vẻ phong tình động lòng người không nói nên lời.


available on google playdownload on app store


Bộ dáng khả ái nhu thuận của nàng làm cho ánh mắt Lạc Ngọc Ly dần dần nhu hòa. Hắn biết trong lòng nàng cực kỳ phản nghịch, chỉ riêng ở trước mặt hắn mới trở nên ngoan ngoãn.


Tùy theo, tay của hắn như nhạc công gảy dây đàn, nhẹ nhàng tấu ra một khúc nhạc tuyệt vời trên người nàng, càng giống như một bài hát ru tuyệt mỹ.
Làm cho thiếu nữ từ thẹn thùng dần dần trở nên thả lỏng, lại cảm giác được một loại thoải mái khôn kể, dần dần, dần dần thiếp đi.


Mờ mờ ảo ảo, Băng Nhi chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo chậm rãi dán tại trên môi mình, theo bản năng muốn tránh né, lại giống như bị khẽ cắn chặt.
Đầu tiên, đối phương nhẹ nhàng ʍút̼ hôn, khẽ đụng chạm, cánh môi cảm nhận được mềm mại tốt đẹp cùng tươi mát.


Trên làn môi mềm mại của nàng trằn trọc ʍút̼ hôn, tiếp theo hình như có thứ gì đó mềm mại tiến vào trong miệng nàng, từ từ thăm dò, nhấm nháp. Băng Nhi nhịn không được thân thể nhẹ run rẩy, hai má đã sớm ửng hồng, mà chỗ dưới bụng của nàng cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn nóng rực , nhịn không được phát ra tiếng ngâm “ưm”. Âm thanh giống như oán giận lại giống như đang nỉ non làm nũng. Nam tử nghe thấy toàn thân chấn động hỗn độn.


Hai môi chạm vào nhau, giống như yên hoa nở rộ, khiến tâm thần người ta mê huyễn, không kiềm chế được.
Đôi môi dần dần bắt đầu khẽ tê dại, giữa răng môi là tiếng hô hấp dồn dập, triền miên không dứt. Loại triền miên vô cùng thân mật này quả thực làm cho Lạc Ngọc Ly lưu luyến.


Nụ hôn sâu vừa dứt, Lạc Ngọc Ly sờ sờ môi, phát ra một tiếng thở dài chưa thỏa mãn.
Ngay sau đó ánh mắt nhu hòa, bên môi gợi lên một nụ cười yếu ớt tao nhã giống như hồ ly.


Đêm, ánh trăng sáng vằng vặc, vầng sáng xuyên thấu qua chiếc màn trắng nhạt chiếu vào, nhuộm một tầng vàng nhạt trên bạch y của nam tử. Lạc Ngọc Ly vươn tay mơn trớn vài sợi tóc rơi trên trán Băng Nhi, dung nhan như thi như họa lộ ra thần sắc thâm trầm.


Nam tử vươn tay sờ sờ ngọc bội trong ngực, đầu ngón tay rất nhanh truyền đến cảm giác mát lạnh của ngọc bội.
Lạc Ngọc Ly nheo mắt, ánh mắt nặng nề. Thầm nghĩ tuy rằng bản thân không phải một trong năm vị hôn phu của Băng Nhi, nhưng khối ngọc bội này là do nam tử Tiêu gia trước kia vứt bỏ.


"Không thể tưởng được….. khối ngọc bội này thế mà lại ở trong tay ta, có là là thiên ý, hoặc là ở nơi u minh đã sắp đặt sẵn.” Trong mắt Lạc Ngọc Ly thoáng qua tia sáng thâm thúy, khóe miệng hơi nhếch lên, hiển lộ rõ ràng tâm tình của hắn rất tốt, chỉ thì thào nói: “Đây là do chính ngươi tự chọn lựa buông tha, như vậy hy vọng gươi vĩnh viễn không phải hối hận.”


. . . . . .
Ngày kế, dưới ánh bình minh, Băng Nhi mở mắt ra, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Xem ra đêm qua thật không thể bỏ qua công lao của đại ca. Nhưng nghĩ đến cái ôm ấm áp của Lạc Ngọc Ly, làm nàng nhất thời hoảng hốt.


Lúc Băng Nhi đi đến trước gương, phát hiện những vết bầm tím trên người đã biến mất, lại ngoài ý muốn nhìn thấy môi có chút sưng đỏ.


Càng làm cho nàng ngoài ý muốn là, trước bàn bên ngoài thế mà đã dọn sẵn cháo trắng rau dưa. Băng Nhi ngửi ngửi khen: “Thơm quá! Vừa nghe liền biết là cháo do đích thân đại ca nấu.”
Lạc Ngọc Ly đã ở trước bàn chờ nàng, thản nhiên nói: “Sau khi ngủ dậy cảm giác như thế nào?”


Băng Nhi tự nhiên thanh thản ngồi xuống phía đối diện Lạc Ngọc Ly, chống lại cặp mắt đen láy trong sáng như băng ngọc, cúi đầu nói: “Tốt lắm, thân thể cũng không còn đau, nhưng môi hình như là bị côn trùng cắn, có chút sưng, còn có chút tê dại, không biết có thể dùng thuốc hay không?”


Ánh mắt Lạc Ngọc Ly quét qua môi của nàng, cầm lấy ly trà trước mặt, con ngươi trong suốt thoáng qua một loại cảm giác khác lạ, mặt lại không biểu cảm nói: “Hôm nay ta mang muội đi chọn mấy bộ y phục cùng trang sức.”
Băng Nhi cho rằng bản thân nghe lầm, kinh ngạc nói: “Mua y phục, trang sức?”


Lạc Ngọc Ly nhấp một ngụm trà, nâng con ngươi lên, nói: “Muội đã cập kê, phải học ăn diện trang điểm cho bản thân một chút.”


"Nhưng y phục bên ngoài rất đắt, không bằng tùy tiện mua hai bộ là được.” Đôi mi thanh tú của Băng Nhi khẽ chớp một cái. Nhớ tới bản thân ở Lạc gia gần như là không có bộ y phục đẹp đẽ quý giá nào, càng đừng nói tới trang sức xinh đẹp. Nhưng đề nghị của đại ca cũng thật là ngoài dự liệu.


Lạc Ngọc Ly nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh nhạt “Muội cứ đi rồi tùy ý chọn lựa, chọn thứ muội thích nhất, xem như là lễ vật cập kê ta tặng muội.”
Tròng mắt Băng Nhi sáng rực, “Nếu đã là lễ vật của đại ca, ta sẽ không khách khí.”


Khóe môi Lạc Ngọc Ly trong ánh sáng mặt trời gợi lên một đường cong nhỏ, ánh mắt hiếm khi trở nên dịu dàng. Hắn dù sao cũng là nam tử, hai năm qua rất nhiều phương diện vẫn còn sơ sót. Hắn muốn nàng trở nên càng xinh đẹp, nhưng điều kiện tiên quyết là….. chỉ vì một mình hắn mà trang điểm thành mỹ lệ thướt tha động lòng người.


Sau giữa trưa, Băng Nhi đi theo Lạc Ngọc Ly đến một cửa hàng thợ may cho nữ tử quý tộc trong thành Yên Kinh. Nàng là lần đầu tiên đến loại địa phương này, không ngờ một cửa hàng thợ may lại có đến tám tầng lầu, trang hoàng xa hoa, hơn nữa nơi đây còn không phải là cửa hàng tốt nhất Yên Kinh. Nhưng vẫn nhìn thấy các loại xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng bên ngoài, bất luận là tiểu thư khuê các hay là thứ nữ hào môn đề đến đây dạo.


"Ca, huynh xác định muốn dẫn ta đến đây mua y phục?” Băng Nhi lặng lẽ lôi ké tay áo Lạc Ngọc Ly, những thứ kia thật sự là đắt đến dọa người.


"Không sao, những năm này trong tay ta vẫn có để dành, nếu có gì muội xem thấy thích thì liền mua, ta ở chỗ này chờ muội.” Lạc Ngọc Ly tao nhã ngồi trước bàn. Nơi đây không tiếp đãi khách nam, chúng nam tử đều ngồi bên ngoài uống trà chờ đợi.


"Vậy. . . . . . Ta chọn một bộ là được rồi.” Lần đầu Băng Nhi đến loại địa phương này, cung không có ý định lỗ mãng, chỉ đi vào trong sảnh chậm rãi tuyển chọn.


Tiếng cười của nữ tử từ nơi không xa truyền đến, bốn phía đều là nữ tử quý tộc, bên cạnh đều là bọn thị nữ quần áo tơ lụa hoa lệ vây quanh.
Vậy mà, y phục Băng Nhi trong mắt người hầu cũng không bằng, thậm chí có thể nói là khó coi.


Chưởng quầy ở lầu một thậm chí nhìn cũng không liếc mắt nhìn Băng Nhi một cái, bọn tiểu nhị cũng không có sắc mặt tốt gì với nàng.
"Bộ váy áo này giá bao nhiêu?” Băng Nhi chỉ vào một bộ váy nhìn như phổ thông hỏi.


"20 xâu, nhưng ngươi không nên dùng tay sờ y phục trong tiệm của chúng ta.” Người làm tức giận nói, y phục này là mặt hàng giá trị nhất trong tiệm.


Băng Nhi không biết quy củ này, chỉ hút một miệng lãnh khí. Đây chính là tiền tiêu vặt mười tháng của nàng. Tuy rằng ngày đó nàng được trưởng công chúa cùng Dung phủ cho một ít tiền thù lao, nhưng nàng phòng ngừa chu đáo, cũng không có thói quen tiêu tiền như nước.


Phía bên kia, một tên người hầu sau khi nhìn thấy trong tay Lạc Ngọc Ly lóe lên một khối lệnh bài, khuôn mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, vội vàng ổn định thần sắc tiến lên phía trước nói: “Xin hỏi công tử có chuyện gì cần ta giúp?”


Lạc Ngọc Ly bĩu môi một cái, cúi đầu nói mấy câu bên tai hắn. Người hầu lập tức gật gật đầu, cung kính đi về phía Băng Nhi.


Chung quanh, đám người làm khác cắn hạt dưa, kỳ quái mà nói: “Tiểu tử này hôm nay bị hồ đồ rồi phải không? Thế nhưng lại chạy tới chạy lui chờ nữ tử nghèo mạt kia, thật không rõ hắn nổi điên làm cái gì?”


Tên còn lại bĩu môi nói: "Thật sự là đồ ngu! Chỉ có tiếp đãi nữ tử quý tộc mới được chia hoa hồng nhiều không phải sao?”
Đang nói, từ bên ngoài đi vào một đám nữ tử, trong phòng thủy tinh càng chiếu lên da thịt trong suốt của các nàng, đẹp không sao tả xiết.


Trong đó có một nữ tử khoác áo choàng tơ tằm, giống như chúng tinh phủng nguyệt đi tới. Dáng người nàng thon dài, tuy rằng phong tình không bì kịp Tuyết Oanh, nhưng cũng có chín phần tư sắc.


"Các ngươi mau nhìn, đó không phải là đại tiểu thư Lạc gia hay sao?” Đám người làm nhìn trộm nhìn lại, trước mắt không khỏi sáng ngời.
“Chào Lạc tiểu thư, ngài thích cái gì, tiểu nhân cùng ngài đi xem.” Kế tiếp, mọi người vội vàng chạy tới cửa nghênh đón, giống như nghênh đón thiên thần.


"Các ngươi, nhanh đi lấy những bộ y phục đẹp nhất ra cho Lạc Mẫn tiểu thư lựa chọn!” Tâm tình chưởng quầy đã kích động dâng trào.
Thấy thế, chung quanh lập tức có mấy người tò mò hỏi: “Nữ nhân kia là ai?”
"Ngươi ngay cả nàng cũng không có nghe nói qua sao? Thật sự là hiểu biết nông cạn!”


"Đúng! Hiện nay mặc dù có một trăm danh bài trên Kim Lân Bảng, nhưng từ khi Tuyết Oanh bị hủy tư cách, những nữ tử phía sau nàng thứ tự đều được nâng lên một bậc. Nàng kia vốn là Lạc Mẫn đứng thứ mười một, hiện tại đã là thứ mười. Phải biết rằng muốn vào mười ba vị trí kia, đều là mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy, huống chi nàng ta có thể đứng thứ mười một, hiện tại giá trị con người được nâng lên gấp mấy trăm lần rồi.”


"Đúng vậy, Lạc Mẫn là dòng chính nữ Lạc gia, phong hoa tuyệt đại, hơn nữa tài hoa hơn người, lòng dạ cũng rất tốt, được người yêu thích.”


Khi đang nói chuyện, chỉ thấy Lạc Mẫn nhìn không chớp mắt, mặc thử các loại váy áo đủ loại phong tình trong tiệm. Váy tám mảnh hàng thêu Hồ Nam của Triệu quốc, váy dài tơ lụa của Hàn quốc, váy kỵ xạ của Sở quốc. Đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng, chỉ cần là là loại giá trị xa xỉ trong tiệm nàng liền thử qua không ít. Mà dáng vẻ phong tình thay đổi của nàng làm cho mọi người phía ngoài sợ hãi than không thôi.


"Tuyệt sắc! Chỉ cần nàng mặc vào y phục của cửa tiệm, liền trở thành chiêu bài sống.”
"Thật không hỗ là mỹ nhân đứng thứ mười trên Kim Lân Bảng, hơn nữa còn là tiểu thư khuê các.”


"Các ngươi nhanh đi, mang trấn phương chi bảo ra cho Lạc Mẫn tiểu thư mặc thử!” Giọng nói kích động của chưởng quầy đã phát run. Hắn tin tưởng việc làm ăn trong tiệm nhờ nữ tử này mà chắc chắn tăng cao ba phần.


Lúc này, Băng Nhi đã bị người hầu đưa đến bên trong tầng tám, hai người cũng không biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì.
Người làm kia cười nói: “Tiểu thư, trong tiệm ta có một bộ y phục, nhất định cực kỳ thích hợp với tiểu thư, ta mang đến cho ngài xem.”






Truyện liên quan