Chương 62-1: Nàng xưa đâu bằng nay (1)

Lúc trước Băng Nhi cúi đầu quét rác, Trần Phong cũng không nhìn thấy rõ ràng dung mạo của thiếu nữ trước mắt.
Giờ phút này nhìn lại, giống như là một loại xinh đẹp thanh thuần thoát tục, làm cho trước mắt người ta sáng ngời.


Nhưng mà Trần gia mỹ nữ vô số, hắn lại là thiếu gia Trần gia, sớm bị những mỹ nữ Trần gia dưỡng ra ánh mắt yêu cầu cao, thấy nữ nhân muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, giỏi ca múa, tài năng hơn người được xưng tụng là tuyệt đại phong hoa mỹ nhân. Cho nên thiếu nữ trước mắt này chỉ có thể nói là tốt mã dẻ cùi mà thôi. Nhưng mà, gia chủ đã giao phó muốn hắn có quan hệ tốt với Băng Nhi, hắn cũng chỉ có thể làm theo, đương nhiên cũng vì có mục đích khác.


Đáng tiếc phụ thân của hắn là một người vô dụng, tuy rằng hắn là trưởng tử, lại không được bao nhiêu chỗ tốt ở trong tộc.


Nếu không có gia chủ chiếu cố, hắn liền không có đường ra. Cho nên mọi chuyện hắn cần phải nghe theo an bày của người trong tộc, mọi chuyện đều mặc người khác sắp xếp, làm cho trong lòng hắn cực kỳ không cam lòng.


Ánh mắt Trần Phong tối tăm, nhìn thấy bản thân sớm hay muộn cũng giống như tỷ tỷ của hắn, trở thành người tài trên Kim Lân Bảng. Bất luận là dựa vào nỗ lực của bản thân, hay là dựa vào trợ lực từ những người khác, hắn đều không tiếc trả đại giới. Cho nên một người nam nhân muốn cưới thê tử, cũng cần phải cưới người có thể mang lại lợi ích cho bản thân, loại nữ nhân có thể nâng cao địa vị của mình lên.


Về phần loại nữ tử tầm thường không hề có địa vị, căn bản là không xứng đứng ở bên cạnh hắn.
Nào biết nhìn thấy bộ dáng nàng thân mật khăng khít cùng một đám thiếu niên, chủ nghĩa đại nam tử của hắn lại quấy phá, tương đối không thoải mái.


available on google playdownload on app store


Vì vậy, Trần Phong không nhịn được đứng ra, lớn tiếng gọi: "Lạc Băng Nhi ——"
Nghe được có người gọi mình, Băng Nhi nâng mắt lên nhìn về phía người nọ, thầm nghĩ sao lại là hắn?


Trần Phong đứng chắp tay, đôi mắt đen như mặc ngọc lạnh lùng nhìn Băng Nhi, nói: “Ngươi là một nữ tử, sao lại không biết giữ mình trong sạch. Mới vừa bị người khác từ hôn, liền cùng một đám nam tử thân cận, nói năng tùy tiện, chẳng lẽ không sợ người ta bàn thán hay sao?”


Hắn không nói hai lời, vừa mở miệng liền chỉ trích.
Băng Nhi nhăn mày, thanh thanh lãnh lãnh hỏi: “Ngươi là người phương nào? Ta không biết ngươi.”
"Đúng vậy! Ngươi là người nào? Lại chen vào chuyện người khác cái gì?” Khanh Tuấn không vui nhìn nam tử tuấn mỹ này.


"Như thế nào không liên quan tới ta? Chỉ bằng ta là vị hôn phu Trần gia của nàng.” Trần Phong lạnh lùng nói.


Lại thêm một vị hôn phu? Hơn nữa còn là người Trần gia? Băng Nhi giật giật khóe miệng. Trước tiên là không nói gì nhìn trời, chuẩn bị một lát, liền dùng Thiên Nhãn nhìn lại. Đáng tiếc nàng nhìn không thấu lai lịch Trần Phong. Xem ra nam nhân này cũng có chút võ công trụ cột cùng thực lực, đáng tiếc thân thể của nàng từ nhỏ không được tập võ, nội lực thấp, mà nội lực hùng hậu cũng không phải trong vòng ba năm năm là có thể có được. May mà nàng được bù lại ở phương diện khác, chính là huyền thuật cùng Tiêu Dao Vũ.


Băng Nhi dĩnhiên không tin Trần gia xuất hiện một vị hôn phu có lòng tốt, vị hôn phu này đến đương nhiên đã có chuẩn bị.


Trần gia cũng không phải đèn đã cạn dầu, nam tử này thứ nhất đương nhiên là vì muốn lôi kéo quan hệ cùng nàng; thứ hai càng vì hắn nhớ thương kim loại tinh luyện của nàng. Trong lòng Băng Nhi cực kỳ rõ ràng.
"Ngươi biết hắn à?” Dật công tử đột nhiên hỏi.


"Không biết.” Băng Nhi nhếch môi một cái, giọng nói mát lành lạnh như làn gió mùa hè thổi qua trong lòng mọi người.
"Các hạ không cần tự mình đa tình, người ta cũng không nhận ra ngươi, vẫn là nhanh chút trở về đi.” Khanh Tuấn khinh thường nói.


"Các ngươi. . . . . . Đám tiểu bối không hiểu biết.” Sắc mặt Trần Phong âm u.
"Được rồi, chúng ta đi học đi! Không cần để ý tới tên mặt trắng nhỏ này."


Thở ra, sắc mặt Trần Phong biến xanh, chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng. Buồn cười, thật sự là buồn cười. Nữ nhân này cư nhiên không nhìn lại bản thân, thật sự là quá vô lễ rồi. Ở thế ngoại đào nguyên, những nữ tử khác có người nào không liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm một chút. Đã như vậy, hắn cũng không có hứng thú dây dưa cùng nàng, vẻ mặt giận dữ trở về phòng của mình.


"Thiếu gia như thế nào?” Một gã sai vặt xấu xí hỏi.
"Nữ nhân kia thật sự là không thể nói lý, không thể nói lý!" Giữa lông mày của Trần Phong thoáng qua một tia xem thường, liên tục nói hai lần “không thể nói lý.”


"Thiếu gia, nàng ta là một nữ tử bị từ hôn, tính tình đương nhiên không giống với người khác.” Gã sai vặt khuyên bảo hắn.
"Nữ nhân kia biết được ta là vị hôn phu của nàng, cư nhiên không để ý tới ta." Chẳng lẽ nàng không phải nên cực kỳ vui mừng hay sao? Rõ ràng là một nữ nhân không ai muốn.


"Nói không chừng nàng ta đang lạt mềm buộc chặt, loại người như thiếu gia như vậy có ai mà không thích?”


Trần Phong ngẩn ra, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, cảm thấy có chút đạo lý. Nữ nhân này khẳng định là đang lạt mềm buộc chặt. Hắn từ trước đến nay phong thái cao nhã, những thứ này đều là học theo tác phong nhanh nhẹn của đại ca, không có lý do gì nữ nhân không thích hắn. Vì thế, chậm rãi nói: “Ta mặc kệ nàng ta có phải là đang lạt mềm buộc chặt hay không. Ta chỉ muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ một chút, từ đầu đã không muốn để ý đến loại nữ tử này.”


Gã sai vặt cười lạnh. Hắn biết thiếu gia luôn thiếu kiên nhẫn, nên gia chủ mới phải sai hắn đi theo bên cạnh.


Nào biết khuôn mặt Trần Phong khinh thường, đánh tiếp một chủ ý khác, nói với gã sai vặt bên cạnh “Kim loại tinh luyện là thứ thúc thúc muốn có nhất, không bằng chúng ta tùy cơ ứng biến, lấy đi cây trâm kia. Chẳng sợ không lấy được, thì dùng kế sách trộm đi cũng tốt.”


Gã sai vặt gật đầu một cái, cảm thấy Trần Phong còn không phải đã hết thuốc chữa. “Không sai, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Thật ra tiểu nhân vừa rồi tr.a xét ra, gần đây người Lạc gia cũng đến chỗ này. Tiểu nhân thấy thiếu gia có thể đến nói chuyện với người của Lạc gia một chút. Biết người biết ta, sau đó tiếp tục đi theo nữ nhân kia, chúng ta tìm cơ hội tốt xuống tay.”


"Tốt, cứ dựa theo lời ngươi nói mà làm.” Trần Phong đã không còn kiên nhẫn.
Ánh mắt gã sai vặt chợt lóe. Thật ra hắn không phải là gã sai vặt, mà là một mưu sĩ gia chủ Trần gia an bày ở trong này.


Vì vậy, tiếp theo Trần Phong vẫn như cũ đi theo Băng Nhi, cách nàng không xa không gần. Từ trước đến nay bộ dạng của hắn đều làm nữ tử hứng thú. Trần Phong trước giờ cảm thấy bản thân không tồi, sao biết khi nhìn đến đệ tử thế hệ thứ mười ba của thế ngoại đào viên, mới biết cái gì gọi là không phải vật trong ao.


Những đệ tử mới nhập học, mọi người vừa tới ngày đầu tiên, đương nhiên muốn Nguyệt Nghiêm, Nhan Ngọc, Tiêu Lang, ba vị quan trọng xuất mã.


Nguyệt Nghiêm uy nghiêm, khí thế bức người, làm cho chúng đệ tử cảm giác được giáo dục của thế ngoại đào nguyên nghiêm khắc. Khuôn mặt chưởng môn nhân lạnh lùng vô tình, tuyệt đối không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Tân đệ tử dưới sự dạy dỗ của hắn, người người đều vô cùng thành thật, cũng không có cảm giác tâm cao khí ngạo, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.


Mà Nhan Ngọc lại ôn nhu ấm áp. Sau khi mọi người bị đã kích, sẽ cảm nhận được một trận xuân thủy dào dạt sức sống. Hắn luôn cười khanh khách, đối xử với mỗi người đều bình đẳng, rất có phong phạm Nho gia, giống như Nhan Hồi năm đó trên đời, thật sự làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.


Rất nhiều nữ tử dưới cái nhìn chăm chú của Nhan Ngọc, trái tim thiếu nữ gần như hóa thành nước.


Cuối cùng, một mỹ nam tử thanh nhã tuyệt sắc đi tới. Hắn có tác phong nhanh nhẹn, khí chất tao nhã cao quý, đường cong bên mặt dịu dàng tuyệt đẹp, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí khái danh sĩ. Mà hắn xuất hiện sau Nguyệt Nghiêm cùng Nhan Ngọc, giống như gió xuân mang theo cái se lạnh của mùa đông, lại mang theo tia ấm áp nhu hòa. Bên trong lời nói đều hiển lộ rõ ràng trung dung chi đạo, làm cho chúng đệ tử đều thấy ba vị sư công là long phượng trong loài người, sự xuất hiện của ba người thật sự là một sự phối hợp hoàn mỹ.


Mặc dù đám nam tử đều khát vọng trở thanh đệ tử của Tiêu Lang, học tập binh pháp, nhưng Tiêu Lang lại không thu đồ đệ.


Hắn đứng chắp tay, đôi môi tà mị nâng lên, tao nhã cười. “Lần này ta cảm thấy mọi người cực kỳ vui mừng, nhưng mà, mười ba đệ tử trong thế ngoại đào viên hiện tại ngoài ba người chúng ta, còn có một nữ tử, nhưng nàng không tiện xuất hiện, nhưng xin chư vị hãy nhớ kỹ.” 


Băng Nhi hơi ngẩn ra, không ngờ Tiêu Lang lại cho mọi người biết trong mười ba đệ tử còn có một nữ đệ tử, lại cố tình không nói cho mọi người biết là ai. Đương nhiên cô cũng không muốn lập tức công bố thân phận của mình. Bởi vì, nàng hẳn là cùng Lạc Ngọc Ly không cùng bối phận, như vậy hai người liền không thích hợp ở chung. Nhưng mà nàng tin tưởng chuyện này đại ca sẽ đích thân giải quyết.


Nhưng mà, đám nam tử không khỏi châu đầu ghé tai, ào ào nghị luận. Không ngờ còn có một nữ đệ tử, không biết là gia nhân tuyệt sắc cỡ nào.
Tầm thần của Trần Phong cũng không khỏi hướng về, đại khái loại nữ nhân này mới chính là mỹ nhân, đáng tiếc hắn không có duyên gặp được.


Lúc này có một đệ tử như có điều đăm chiêu nó: “Ba vị sư công đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên Kim Lân Bảng, vị mỹ nữ này không biết đạt thứ hạng này trên Kim Lân Bảng?”
"Nhất định là top 10, như vậy về sau chúng ta khắc biết.”


Nhưng mà, Băng Nhi yên lặng ngồi ở phía cuối cùng, thu liễm hơi thở, không có người chú ý. Tiêu Lang như cười như không nhìn nàng một cái, chậm rãi nhếch môi.
Phía dưới một đám nữ tử lập tức kêu lên: “Ngươi xem, Tam sư công vừa rồi mới nhìn ta.”


"Nói bậy, rõ ràng là đang nhìn ta, hơn nữa người còn cười với ta.”
"Như thế nào lại nhìn ngươi? Rõ ràng là nhìn ta.” Vài nữ tử nhịn không được xảy ra tranh chấp.


"Các ngươi là nữ tử nên dè dặt một chút, không cần bị vẻ ngoài của nam nhân lừa gạt.” Mấy nam tử bên cạnh có chút bất mãn.


Đám nữ đệ tử lập tức cùng chung mối thù, trợn mắt nhìn nam tử kia. Sau khi nhìn thấy Tiêu Lang, trái tim các nàng đều bị hắn mê hoặc. Trả lời lại một cách mỉa mai, nói: “Dung mạo Tam sư công tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, bộ dáng cũng là số một số hai. Là nhân vật kiệt xuất trên Kim Lân Bảng, bên trong đều là các mỹ nhân quốc sắc thiên hương, chính là không có Mỹ Nam Bảng, nếu không Tam sư công nhất định đứng thứ nhất. Nhưng mà, vị trí của Tam sư công trên Kim Lân Bảng vốn đã rất cao, các ngươi căn bản chính là đố kỵ, có bản lĩnh liền tự mình vượt qua Tam sư công đi.”


Đám nam tử lập tức ngậm miệng. Bọn họ không dám phản bác, huống chi bọn họ còn muốn nghe Tiêu Lang giảng binh pháp.


Hôm nay, thế ngoại đào nguyên không có sư phó chuyên môn cố định, các tiên sinh đều bận rộn, cơ hội được nghe một trong mười ba đệ tử giảng bài càng khó. Nhưng một đường khóa học có không ít người, nhất là khóa học của Tiêu Lang, tất cả mọi người đều hy vọng nghe Tiêu Lang giảng.


Sau giữa trưa, lúc Băng Nhi theo lão quái vật chạy ra ngoài, lại nhìn thấy Tiêu Lang đang nhìn nàng cười.
"Tam sư huynh” Hiện tại, mỗi lần Băng Nhi nhìn thấy hắn đều kính nhi viễn chi, may mắn Tiêu Lang không còn quá dính lấy nàng, làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.


"Chuyện hôm nay ta nhớ là muội đã nghe thấy.” Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Lang dịu dàng tao nhã, thản nhiên nói: “Tuy rằng muội đã trở thành một trong mười ba đệ tử của thế ngoại đào viên, nhưng ta cũng không có công khai, bởi vì sau khi công khai, đối với thanh danh hiện tại của muội thật sự không tốt.”


"Thanh danh?” Băng Nhi ngước mắt, con ngươi chợt lóe, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.
Nho gia chú ý lục đức lục nghệ. Nếu nàng không làm được, như vậy sẽ bị người khác nắm cán, tất nhiên sẽ bị người đời lên án.


Lúc này, Tiêu Lang không công khai thân phận của nàng, mới là chân chính bảo hộ nàng.


Vẻ mặt Tiêu Lang càng nhìn càng tiêu sái không kềm chế được, chậm rãi nói: “Nho gia chú ý trung dung chi đạo. Có một số việc tự bản thân muội có thể nghĩ biện pháp, đừng quá kích. Năm đó ta cũng như muội, đắc tội không ít người, nhưng hiện tại không ai chất vấn ta có đủ tư cách làm một trong mười ba đệ tử của Nho gia. Cho nên bản thâ muội phải kiên cường, để cho đối phương đặt cán dao vào trong tay muội, muội nắm mạch máu của bọn họ trong tay, một ngày nào đó muội có thể đi đến vị trí của ta.”


Băng Nhi híp một mắt, sóng mắt bình tĩnh như hồ nước. Nàng cũng không biết trên người Tiêu Lang đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo như lời nói tâm huyết rút ra từ bản thân hắn, liền cúi đầu nói: “Cảm ơn sư huynh, ta hiểu rồi.”


Mắt Tiêu Lang khép hờ, trong mắt mang theo một tia ái muội không rõ, như dòng nước động.
Khi Băng Nhi trở lại phòng, từ trong nhà chuyển ra hai cái chậu, bên trong trồng hai loại dược liệu quý giá lấy ra từ hang rắn.


Sau đó nàng lấy ra cái bình chứa chất lỏng làm cho người ta nhanh già đi, đổ một chậu nước, sau đó rót một ít lên trên mặt. Như thế duy trì bảy ngày sau, cây dược liệu kia đã lớn hơn nhiều, không ngờ chất lỏng này cũng có thể làm cho thực vật tăng trưởng nhanh.


Rất nhiều đại phu chế dược liệu đều biết, dược vật đối với linh chi cùng nhân sâm là càng lâu năm càng tốt, cho nên nàng muốn thử xem chỗ nước thuốc này có hữu dụng hay không.
Không ngờ cư nhiên thật có hiệu quả, ngày thứ hai, thảo dược quả nhiên lớn lên một vòng.


Đáng tiếc tám trăm lượng mua được một bình nước thuốc mới miễn cưỡng dưỡng ra thảo dược trăm năm, giá trị tuy rằng tăng lên gấp mười lần, nhưng đáng tiếc vẫn quá ít.


Đương nhiên nước thuốc này nếu để cho người dùng, chỉ sợ là chớp mắt một cái dung mạo biến thành già nua, tóc đen biến thành tóc bạc. Nếu như bôi lên bên ngoài vết thương, miệng vết thương sẽ khôi phục cực kỳ nhanh. Đây cũng là phát hiện gần đây nhất của Băng Nhi, cho nên nàng cố ý giữ lại một ít nước thuốc, tuy có rất nhiều tác dụng, nhưng nàng còn chưa nghĩ tới dùng nó hại người, thật sự là quá vũ nhục nó.


Dù sao, cách trừng trị người ác có rất nhiều, bình nước thuốc này còn có chỗ dùng quan trọng khác.
Có cái này, Băng Nhi có thể trồng dược liệu trong sân, cực kỳ tiện lợi. Đáng tiếc nước thuốc hữu hạn, hiện tại nàng rất muốn đi đến cấm địa Tần quốc một chuyến.


Nếu là nàng đoán không sai, chỗ cấm địa kia chính xác là một mảnh đất vô giá.
Băng Nhi vừa mới giơ tay xoa xoa bụi trên mặt, chợt nghe thấy tiếng Khanh Tuấn từ bên ngoài truyền vào: “Băng Nhi, chúng ta xuống tửu lâu dưới núi dùng cơm, được không?”
. . . . . .






Truyện liên quan