Chương 23
--[ Người chơi muốn đổi điểm sang tiền mặt để dùng trong thế giới, xin vui lòng xác nhận.]
[100 điểm đổi được 10 triệu. Điểm đã được trừ vào tài khoản. Số điểm hiện tại của người chơi: 6500 điểm.]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
“......
Tối hôm qua, phóng viên ở Câu lạc bộ X vô tình nhìn thấy đạo diễn lừng danh Bùi Tước. Anh thân mật giúp đỡ Ngô Khiết Tào đã say khướt. Thoạt nhìnhai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Mọi người đều biết, từtrước tới giờ, đạo diễn Bùi là người đàn ông độc thân hoàng kim đượchàng ngàn hàng vạn phụ nữ công nhận. Anh cũng có tiếng là giữ mình trong sạch, không có scandal tình ái. Thế mà lúc này, anh lại ở một câu lạcbộ đêm có hành động thân thiết với một ngôi sao nhỏ trong làng Giải trí, điều này không thể không khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Không biết đó chỉ là gặp dịp thì chơi, hay đúng là tình yêu đích thực?
Tòa soạn báo sẽ liên tục cập nhật thông tin mới nhất cho các độc giả.
Vì đề phòng công chúng chưa biết rõ Ngô Khiết Tào là ai, tòa soạn báo cũng giúp cho độc giả hiểu biết rõ hơn về nữ nhân vật chính trong sự kiệnlần này.
Bên dưới là thông tin cá nhân của Ngô Khiết Tào: Ngô Khiết Tào, nữ, đã vào nghề được ba năm......”
Trong phòng hóa trang của Cổ Băng, bàn tay cô run run, cố gắng tỏ ra bình thản gấp tờ báo lại.
Những lúc rảnh rỗi không phải làm việc, Cổ Băng có sở thích đọc báo để giảitỏa căng thẳng. Tuy nhiên lúc này đây, dòng tiêu đề nổi bật trên nền báo màu xám khiến cho cô không thể đọc nổi thêm một dòng nào nữa.
Ngẩng đầu lên, nữ nhân vật chính trong bài báo -- Ngô Khiết Tào còn đang hưng trí bừng bừng cầm di động nhắn tin liên tục, ngón tay cái linh hoạt ấnkhông ngừng lên màn hình điện thoại.
“Cậu đang nhắn tin với ai vậy?”
Ngô Khiết vẫn cúi đầu, chỉ nói: “Cậu đoán xem ~ Cổ đại minh tinh.”
Thật ngạc nhiên, Cổ Băng không giống như bình thường đùa giỡn lại Ngô Khiết Tào.
Nhận ra Cổ Băng trầm mặc bất thường, rốt cục Ngô Khiết Tào cũng thoát khỏitrò chơi, ném di động sang một bên, hai mắt cô mở to, nhìn Cổ Băng hỏi:“Cậu sao thế?”
“Cậu......” Cổ Băng thử thăm dò: “Sao tối hôm qua cậu lại không nhận điện thoại của mình? Cậu ở cùng với ai à?”
Ngô Khiết Tào dường như bị nghi vấn của Cổ Băng làm cho khó xử, cô cười haha hai tiếng. Hiển nhiên, Cổ Băng thấy rõ sự mất tự nhiên trong hànhđộng của cô.
“Có ở cùng với ai đâu. Mình, mình uống rượu say ấy mà.”
Ngô Khiết Tào đang nói dối.
Cổ Băng cùng Ngô Khiết Tào lớn lên từ nhỏ, đối với một số thói quen củaNgô Khiết Tào, cô còn hiểu rõ hơn cả chính mình. Ví dụ như, mỗi lần NgôKhiết Tào chột dạ đều lơ đãng giơ tay lên vuốt vuốt sống mũi.
Mà ngay tại lúc này, Ngô Khiết Tào cũng đang làm như vậy.
“Cậu đang nói dối.”
“Mình không có...... Thôi được rồi, mình ở cùng với Bùi Tước.”
Ngô Khiết Tào cũng chẳng muốn giấu giếm nữa, nói thẳng ra sự thật.
Cổ Băng chợt nhớ đến dòng tiêu đề bắt mắt trên mặt báo kia, mà ngay bêncạnh lại là hình ảnh Bùi Tước ôm Ngô Khiết Tào, hai người gần như dánsát vào nhau.
“Vì sao?”
Ngô Khiết Tào nhẹ nhàng bâng quơ:“Còn phải vì sao nữa à? Thì bình thường thôi, gặp nhau uống chút rượu,mà cũng đâu phải chỉ có hai người bọn mình đâu.”
Ngược lại với sự thản nhiên của Ngô Khiết Tào, từ trong sâu thẳm, Cổ Băng lại cảm thấymột sự bất lực khi bị phản bội: “Ngô, Khiết, Tào!”
Giọng nói cựclớn, cho dù đây có là phòng hóa trang cách biệt không ai được phép quấyrầy thì Ngô Khiết Tào vẫn hoài nghi không biết âm thanh có xuyên quacánh cửa mà dội vào tai người bên ngoài hay không.
Cô cúi đầu nhún vai: “Cổ đại nữ thần à, cậu không thể tin mình một lần được sao?”
Cổ Băng vơ lấy tờ báo, ‘Xoạt’ một tiếng đập xuống trước mặt Ngô Khiết Tào, có thể thấy cô dùng sức vô cùng lớn.
Cổ Băng lên tiếng chất vấn: “Cậu bảo mình phải tin cậu như thế nào đây?”
Ngô Khiết Tào nghi hoặc cầm tờ báo lên, miệng vẫn chưa chịu yếu thế: “Cậu làm gì vậy hả? Mình......”
Vốn còn đang định phản bác mấy câu, mắt nhìn thấy “chứng cớ” trên tờ báo, Ngô Khiết Tào lập tức im bặt.
“Được rồi, mình nói.”
Ngô Khiết Tào cất điện thoại di động vào trong túi xách.
“Ngày hôm qua mình thực sự không ngờ sẽ gặp phải Bùi Tước. Lúc được gọi đếnmình hoàn toàn không biết anh ấy cũng ở đó. Cổ đại minh tinh, chuyện này cậu phải tin mình.”
“Ba hoa!”
“Được rồi, được rồi, sự thật chính là...... Cậu có biết hôm nay là ngày thử vai cho nữ chính Lỗ Khởi Vân không?”
Cổ Băng gật đầu: “Biết, mình sẽ đi.”
“Mình cũng muốn đi.”
Cổ Băng mở to mắt: “Cậu cũng muốn đi?”
“Sao phải kêu lớn như vậy? Có phải cậu cảm thấy mình không đủ tư cách hay không?”
Chạm phải bi thương trong mắt Ngô Khiết Tào, lúc này Cổ Băng mới ý thức được hành động vô ý của mình.
Câu hỏi ngược lại đó rõ ràng có ý khinh thường Ngô Khiết Tào.
Nhưng Cổ Băng tin tưởng bạn thân của mình sẽ bỏ qua cho hành động này “vôtâm” này, cô hỏi: “Hai chuyện đó thì liên quan gì đến nhau?”
“Sao lại không liên quan? Liên quan rất lớn là đằng khác, Anderson nói mìnhchỉ cần đi...... tiếp rượu một lần là có thể giành được cơ hội thử vai.Cho nên mình đồng ý.”
“Bởi vậy hôm qua cậu mới đi uống rượu, mà Bùi Tước là người đưa cậu về?”
“Ừ.”
Sau khi Ngô Khiết Tào trả lời, Cổ Băng cũng tạm thời đè xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, giả bộ tự nhiên nhún vai.
Khi đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi, đột nhiên Cổ Băng lại bắt được vấn đề mấu chốt.
Cô bước về phía trước, khẽ nghiêng người: “Cậu nói, cậu đồng ý đi tiếp rượu?”
“...... Ừ.”
“Ngô Khiết Tào, sao cậu có thể làm như vậy? Thân là nghệ sĩ, chúng ta......”
Ngô Khiết Tào giơ tay lên, cắt đứt bài thuyết giảng của Cổ Băng. Cô cầm túi xách, chỉ chỉ vào cái túi plastic đặt trên bàn, nói: “Mình đi đây, chân gà mang đến cho cậu kia kìa, muốn ăn thì ăn một chút đi.”
Cô quay lưng đi thẳng, không nhìn thấy vẻ mặt của Cổ Băng ở phía sau.
Vừa ra khỏi phòng hóa trang, Ngô Khiết Tào liền sảng khoái tinh thần nhắm mắt lại, duỗi lưng một cái.
“Rắc... rắc....” Tiếng xương cốt vang lên thật thoải mái, cả người cũng thấy nhẹ nhõm.
Nghiêng đầu, Bùi Tước nhướng mày, chỉ đợi Ngô Khiết Tào nhìn về phía mình là lập tức nở một nụ cười đậm chất du côn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Hành lang của Đài truyền hình luôn không dứt những tiếng bước chân vội vã.
Công việc quá mức bận rộn, gánh nặng trên vai tất cả mọi người khiến bọn họ phải ra sức cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Cứ như vậy, Ngô Khiết Tào và Bùi Tước yên lặng ngồi trên băng ghế lạitrông có vẻ khá khác người. Nhưng dù có khác người, dù cho hai người còn được đăng lên mặt báo cùng nhau, thì những người khác cũng không cóthời gian đâu mà để ý; trừ khi bọn họ rảnh rỗi đến phát khùng hay bỗngdưng muốn “chế thuốc” tạo cảm tình mà thôi.
Dù sao ở trong làng Giải trí hỗn loạn này, thật thật giả giả ai mà biết được?
Bởi vậy, hai người thản nhiên ngồi đó mà không bị bất kỳ người nào tới quấy rầy.
Cũng không biết đang nghĩ cái gì, Bùi Tước mở miệng hỏi: “Em cảm thấy bức ảnh trên báo hôm nay thế nào?”
Không phối hợp với sự trêu đùa của Bùi Tước, Ngô Khiết Tào lạnh lùng nhìnanh: “Anh gọi em ra đây chỉ để nói câu này thôi hả? Em bận lắm đấy.”
Mắt thấy Ngô Khiết Tào đứng dậy muốn rời đi, Bùi Tước lập tức ra đòn sátthủ: “Bộ dạng tỉnh táo của em chẳng đáng yêu chút nào, may mà trong diđộng của anh vẫn còn mấy tấm hình chụp tối ngày hôm qua. Nếu không saunày về già muốn tìm một ít kỷ niệm buồn cười lại không biết tìm ở đâu.Hơn nữa, em có gì mà bận rộn? Không phải chỉ đến chào hỏi mọi người thôi sao?”
Ngô Khiết Tào cứng ngắc lùi lại, bước sang ngang, ngồi xuống cách Bùi Tước một cái ghế.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Có chuyện gì thì nói mau.”
“Em còn nhớ những gì đã nói hôm qua không?”
“Không nhớ rõ.”
“Sao có thể?!”
Thấy Bùi Tước khoa trương nói to, Ngô Khiết Tào bĩu môi: “Không nhớ chính là không nhớ, còn sao gì nữa?”
Nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của cô, Bùi Tước nghiên cứu thật lâucũng không tìm được bất cứ một dấu hiệu nói dối nào. Không hiểu tại sao, anh lại cảm thấy khó chịu.
“Sao trí nhớ của em lại kém như vậy?”
“Em trai, lễ phép một chút cho chị! Ngày đó là ai cứ kêu ‘chị vợ, chị vợ’ mãi không ngừng hả?”
Bùi Tước nghiêng đầu, không trả lời.
Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc.
Nhân viên đài truyền hình cùng các nghệ sĩ lớn nhỏ đi qua đi lại không dứt, bước chân vội vàng như thường lệ.
Thật lâu sau, mười ngón tay của Bùi Tước đan vào nhau, thử hỏi: “Em thấy Cổ Băng như thế nào?”
"Ai da, đạo diễn Bùi học được chiêu này từ khi nào vậy? Thế nào gọi là“thấy”? Nói bóng nói gió sao? Anh muốn ly gián tình cảm giữa bạn gái vàbạn thân của cô ấy à? Đạo diễn Bùi này, anh đang có âm mưu gì thế?”
Thấy Ngô Khiết Tào có thể thoải mái trêu đùa, Bùi Tước cũng bắt đầu hànhđộng lớn mật hơn, anh đập vào ót Ngô Khiết Tào một cái: “Ăn nói cho đứng đắn, em cảm thấy Cổ Băng như thế nào?”
“...... Còn cảm thấy thếnào nữa? Là nữ thần tiếng tăm lừng lẫy, là bạn gái bí mật của anh - đạiđạo diễn Bùi Tước, là thiên chi kiêu nữ, là “ngọc nữ” trong giới nghệsĩ, được chưa?”
Ngô Khiết Tào từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì nụ cười, nếu là người khác không biết nội tình thì có lẽ đã cho rằng côthực sự đơn thuần nghĩ như vậy.
Nhưng vấn đề là Bùi Tước đã có cơ hội nghe được những lời thật lòng của cô...... Nó chứa cảm xúc tráingược hoàn toàn so với lúc này. Bởi vậy anh có thể dễ dàng nhận ra lỗhổng trong câu trả lời hoàn mỹ kia.
“Phải không?” Bùi Tước bình tĩnh vạch trần: “Sao em không thêm vào một câu nữa...... Cô ấy còn là bạn thân của em?”
Trên đời này, có vài người luôn luôn không biết hai chữ “thức thời” viết như thế nào. Chẳng nói đâu xa, Bùi Tước đây là một ví dụ điển hình. Anh cóthể không lưu tình chút nào mà vạch ra lỗ hổng bên trong lời nói củangười khác. Cũng chính vì điều này mà anh mới trở thành một đạo diễn nổi tiếng.
Tuy vậy, anh lại không thể trở thành một người đàn ông tốt.
Ngô Khiết Tào cười lạnh: “Hôm nay anh tìm em là muốn gì?”
“Nếu chỉ vì nghi ngờ tình bạn giữa em và Băng Băng thì quả thực anh quá nhàm chán.”
“Anh không cần tiếp tục dùng thái độ như sứ giả của chính nghĩa để nóichuyện với em như thế nữa. Bùi Tước, phẩm hạnh của anh như thế nào không phải không có người biết. Hai chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em cóthể không biết được sao?”
“Cho dù là cảm thấy bất công thay choCổ Băng...... thì vấn đề cũng xuất phát từ cô ấy. Cô ấy cũng vừa mớichất vấn em về chuyện của hai chúng ta. Cổ Băng phải hỏi về chuyện xấucủa tối hôm qua trước mới có thời gian quan tâm đến người bạn thân là em đây.”
Nói xong câu này, Ngô Khiết Tào dứt khoát đứng dậy.
Đi được vài bước, cô quay đầu lại: “Chuyện xảy ra tối hôm qua em cũng rấtkhó xử. Nhưng em không muốn chỉ vì anh mà làm ảnh hưởng đến tình cảmgiữa em và Băng Băng.”
Thấy cô sắp đi xa, Bùi Tước cũng đứng lên: “Này, còn lời thổ lộ của em với anh thì sao? Em có thực sự thích anh hay không?”
Vừa nghe thấy những lời này, Ngô Khiết Tào giật mình hoảng hốt, cô căngthẳng nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ những kẻ lắm miệng vô tình nghe được.Nếu lộ ra thì thực sự vô cùng phiền toái.
Thật may là không có ai chú ý tới bọn họ.
Ngô Khiết Tào tăng nhanh bước chân.
Bùi Tước ở phía sau kêu to: “Ngày mai phóng viên sẽ đến phỏng vấn! Anh đã liên hệ với bọn họ rồi!”
-- Có tin nhắn mới.
From: Tòa soạn báo Hoa Vân.
To: Ngô Khiết Tào.
Nội dung: Tiền đã nhận được. Tin tức không bị phong tỏa. Hy vọng có thể tiếp tục hợp tác.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Tình tay ba giữa những người bạn thân tương đối phức tạp.
Sức ảnh hưởng của nó ở một mức nào đó không thua gì tiểu tam chen chân vàogiữa hôn nhân, đây cũng là khảo nghiệm lớn đối với tiểu tam đủ tư cách.
Nếu chủ động thì Kim chủ sẽ cho rằng bạn là một kẻ đê tiện phản bội bạn bè; còn nếu không chủ động thì có lẽ cả đời cũng không thể đạt được mụcđích.
Bởi vậy từ đầu tới cuối, tuyệt đối không thể để cho Kim chủ khẳng định được bạn yêu anh ta. Chỉ có cám dỗ, khơi gợi lên sự ham muốn là biện pháp tốt nhất.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.