Chương 4
Ngày thứ hai, khó có dịp Thanh Nhiễm dậy sớm, sáu giờ mười hai phút, cô ngồi dậy, đầu óc choáng váng, lấy tay day day trán lại thấy ngón tay hơi đau nhẹ.
-
Vệ sinh sạch sẽ xong, cô nhớ lại kí ức lúc uống say, dì Triệu dụ dỗ cô gọi bà là mẹ, Tạ Ánh An bảo cô mở khóa điện thoại, lại còn hỏi cô cậu là ai nữa.
Chắc Tạ Ánh An cũng say rồi.
Từ nhà đến trường không xa, Thanh Nhiễm ăn xong bát cháo mà vẫn không thấy Lý Thanh Mặc xuống lầu, cô gửi tin nhắn cho anh bảo cô đã tự mình đến trường trước rồi.
Bình thường chất lượng giấc ngủ của Thanh Nhiễm luôn rất tốt, nếu như giáo viên không đặc biệt yêu cầu, cô hiếm khi đến tiết tự học buổi sáng ở trường, hôm nay cô đến sớm, trong lớp ngoài lác đác mấy học bá khắc khổ học tập ra thì cũng chả có mấy người đến sớm, vừa mới khai giảng, tâm lý của đa số học sinh còn thả lỏng.
Thanh Nhiễm vừa ngồi xuống thì thấy Ôn Thời Nghi từ cửa trước bước vào phòng học, lúc nhìn qua vị trí của Thanh Nhiễm, cô còn cười chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Thanh Nhiễm cũng đáp lại: "Chào buổi sáng."
Ôn Thời Nghi nhìn bữa sáng trong tay rồi hỏi Thanh Nhiễm: "Cậu ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Thanh Nhiễm gật đầu rồi mở sách Tiếng Anh ra.
-
Ôn Thới Nghi đi tới chỗ ngồi phía sau, trong lớp có rất nhiều người mua đồ ăn sáng đến lớp ăn, còn có số ít học bá vừa ăn vừa đọc sách.
Thanh Nhiễm vừa mói học thuộc vài từ đơn Tiếng Anh đã thấy Nguyễn Nhuyễn ngáp ngắn ngáp dài bước vào cửa lớp, dáng vẻ cô ấy chẳng có chút tinh thần gì, đi đến tận chỗ ngồi rồi mới nhìn thấy Thanh Nhiễm.
"Mẹ nó, Nhiễm Nhiễm, hôm nay cậu bắt đầu tự học buổi sáng à? Cậu nỗ lực thế này thật là không chừa đường sống cho học tr.a chúng tôi à."
Thanh Nhiễm bất lực: "Cậu nói gì vậy hả, hôm nay mình chỉ dậy hơi sớm thôi."
Nguyễn Nhuyễn đặt cặp sách xuống bàn, như thường lệ rút một chồng sách cao để phía trước, làm như vậy lúc vào lớp cô ấy có thể làm việc riêng, Nguyễn Nhuyễn lấy một quả trứng gà ra khỏi cặp rồi đặt giữa hai chồng sách trên bàn. Rồi cô ấy cũng lấy sách Tiếng Anh ra, chuẩn bị học từ đơn cùng Thanh Nhiễm.
Chưa đọc được mấy từ, đầu óc cô ấy lại xao nhãng: "Nhiễm Nhiễm, mình vừa nhìn thấy giáo thảo với giáo bá ở cổng trường, trời ạ, hai người họ vậy mà cùng nhau đi học."
Thanh Nhiễm nhíu mày: "Tạ Ánh An hôm nay đi học á?"
Cô còn tưởng rằng cậu sẽ đi tiễn ba mẹ cậu nữa.
"Đúng đó, An ca ngày đầu khai giảng đã không đến lớp, rất nhiều người đều đoán rằng cậu ấy chuyển trường rồi, còn may là không chuyển."
Thanh Nhiễm không nói gì nữa, tập trung học từ đơn, Nguyễn Nhuyễn cũng thu lại lòng hóng hớt, bắt đầu đọc sách nghiêm túc.
Bởi vậy mới nói, có một bạn cùng bàn là học bá đầy ý chí kiên định thì chính là "cô có thể mang cô ấy cùng nhau nỗ lực học tập", chủ nhiệm lớp - lão Ngô từ sớm đã nhìn thấu tính cách Nguyễn Nhuyễn, thông minh thì có nhưng tự chủ kém, lòng hiếu kì lại vô cùng lớn, những học sinh như vậy chỉ cần một người bạn cùng bàn có thành tích tốt hơn, nói ít hơn còn phải kiên định hơn cô ấy, làm cho cô ấy có cảm giác nguy cơ thì cô ấy mới chuyên tâm nỗ lực học tập.
Đương nhiên lão Ngô cũng quan sát rất lâu rồi, học sinh giỏi với học sinh kém được xếp ngồi cùng nhau, đến cuối cùng lại có hai loại kết quả:
Thứ nhất, học sinh giỏi không thể cưỡng lại cám dỗ của học sinh kém.
Thứ hai, học sinh kém chịu không nổi người có thành tích tốt hơn mình lại còn nỗ lực hơn mình nên cũng bắt đầu phấn đấu học tập.
Cũng may Lý Thanh Nhiễm đủ kiên định, không phụ kì vọng của lão Ngô, cô không chỉ làm cho thành tich của Nguyễn Nhuyễn tăng cao, mà còn làm cho những học sinh khá ở bàn trước, sau cảm giác được nguy cơ nên càng ra sức học tập.
Lúc giờ tự học buổi sáng sắp kết thúc, học sinh trong lớp mới nhốn nháo đi vào, chỗ ngồi của Tạ Ánh An rất gần với cửa sau, cậu thường đi từ cửa sau vào lớp.
Mặc dù hôm qua Tô Sâm đã kể chuyện lão Ngô tìm cho cậu một cô bạn cùng bàn, nhưng hôm nay, lúc nhìn thấy bóng dáng thon mảnh ngồi cạnh chỗ cậu, cậu không khỏi cau mày khó chịu.
Cậu không đi thẳng về chỗ do dự một chút rồi ngồi vào vị trí phía trước, tầm mắt theo thói quen mà nhìn chỗ phía trước, Lý Thanh Nhiễm đang ngồi chuẩn bị bài trước.
Lý Thanh Nhiễm không có bàn tay vàng mạnh mẽ như của nam nữ chính, tiện tay cũng lấy được thành tích số một số hai, ngược lại trí nhớ của cô không quá tốt, nhưng nhẫn nại với lĩnh ngộ lại vô cùng giỏi, cô luôn khắc khổ học tập mà thành tích từ trước đến nay vẫn vậy.
Tạ Ánh An từ nhỏ đã không quen ngồi cùng người khác, lên tiểu học, Lý Thanh Mặc nhất quyết muốn làm bạn cùng bạn cậu, đánh cũng không đi, nể tình cùng nhau trưởng thành nên cậu đành chấp nhận.
Lên cấp hai, sau khi phân lớp, Lý Thanh Mặc với cậu không cùng lớp, thầy cô cũng biết tật xấu này của cậu nên không xếp bạn cùng bàn cho cậu.
Nghỉ hè năm lớp mười, cậu mới lộ ra chút tâm tư muốn ngồi cùng bàn với Lý Thanh Nhiễm nhưng cô lại không chút do dự mà từ chối cậu, đây là lần đầu tiên cậu nếm thử cảm giác thất bại.
Tô Sâm vác bữa sáng từ cửa sau vào, cậu ta vừa nhìn thấy Tạ Ánh An ngồi vào chỗ cậu ta thì bị dọa nhảy dựng: "An ca, sao cậu lại ngồi đây?"
"Ừ" Tạ Ánh An lạnh nhạt nói: "Cậu với tôi đến phòng dụng cụ, chuyển một chiếc bàn nữa về đây."
Giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép cậu chĩa mũi nhọn về phía nữ sinh nhưng cậu cũng không muốn ngồi cùng bàn với người ta, chỉ còn cách duy nhất chính là chuyển một cái bàn khác đến để tự ngồi.
"Ài...An ca." Tô Sâm thấy Tạ Ánh An bước ra khỏi phòng học cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cậu ta đi bên cạnh Tạ Ánh An lải nhải phân tích: "An ca, cậu xem đây là lần thứ mấy lão Ngô quyết tâm tìm cho cậu một bạn cùng bàn rồi? Bắt đầu từ học tra, học lệch, bây giờ là học sinh mới, bao nhiêu người đến đến đi đi rồi, An ca, cậu chuyển một cái bàn nữa về cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, không thể đảm bảo nếu lần sau lại có học sinh mới chuyển đến thì...."
Tạ Ánh An dừng chân: "Ý cậu là tôi phải tìm cho mình một người bạn cùng bàn trước khi lão Ngô tìm hộ?"
Mạch phân tích của Tô Sâm bị gián đoạn, nhất thời còn chưa hồi thần: "..."
Tạ Ánh An không có kiên nhẫn đợi cậu ta, cậu quay về phòng học, đi thẳng đến bàn Thanh Nhiễm, ngón tay gõ gõ mặt bàn cô.
"Lý Thanh Nhiễm."
Lời vừa nói ra, cả lớp học phút chốc yên tĩnh, tất cả mọi người không hẹn mà cùng vểnh tai lên nghe.
Thanh Nhiễm gấp quyển sách lại, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn: "Có chuyện gì vậy?"
"Lần trước đánh cược thua, cậu nói sẽ đáp ứng một yêu cầu không quá đáng của tôi, câu này còn tính không?"
Thanh Nhiễm tỉ mỉ nhớ lại xem lần trước là lần nào, nghỉ hè năm ngoái mới qua có mấy ngày, lần đó có Liễu Lạc Khê, Lý Thanh Mặc, Tạ Ánh An với cô, bốn người họ khó có dịp an ổn, không, phải nói là khó có dịp Lý Thanh Mặc với Liễu Lạc Khê an ổn ở cùng một chỗ.
Trời tháng bảy rất nóng, Liễu Lạc Khê với Lý Thanh Mặc ngồi trong phòng khách chơi game, sau giờ nghỉ trưa, hai người họ lại bắt đầu gây sự như mọi ngày.
Lúc ấy, bọn họ đang ở nhà Tạ Ánh An, cô với Tạ Ánh An đang ngồi trong sô pha phòng sách xem bộ sưu tập du kí của ba Tạ thì Liễu Lạc Khê chạy vào kéo cô nói muốn đánh cược với Lý Thanh Mặc xem ai có thể nín thở dưới nước lâu hơn, nên gọi cô với Tạ Ánh An ra làm trọng tài.
Cô bất đắc dĩ bị kéo đến bể bơi nhà họ Tạ, sau đó Liễu Lạc Khê thắng Lý Thanh Mặc ba giây, Lý Thanh Mặc không phục, nói dung tích phổi của con gái lớn hơn con trai.
Liễu Lạc Khê sao có thể chấp nhận lời bào chữa này. Hai người cãi qua cãi lại mà vẫn không quyết định được, Lý Thanh Mặc để chứng minh quan điểm của mình nên đã kéo Lý Thanh Nhiễm với Tạ Ánh An cùng thi đấu một trận.
Thanh Nhiễm không thích học võ, chỉ học vài chiêu phòng thân, có điều cô lại rất thích bơi lội, từ nhỏ đến lớn cứ tới mùa hè là cô lại bơi tới bơi lui, cô nín thở rất giỏi, có hai Lý Thanh Mặc cũng không so được, vì vậy Lý Thanh Mặc mới nói dung tích phổi của con gái lớn hơn so với con trai.
Thanh Nhiễm có chút hứng thú muốn thử xem, Tạ Ánh An hỏi Lý Thanh Mặc với Liễu Lạc Khê xem phần thưởng là gì, Liễu Lạc Khê hưng phấn nói người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng, Lý Thanh Mặc ở bên cạnh bổ sung thêm: yêu cầu không được quá đáng.
Hứng thú của Tạ Ánh An được gợi lên, cậu thương lượng với Thanh Nhiễm: "Chúng ta cũng đánh cược giống bọn họ, thế nào?"
Thanh Nhiễm thì sao cũng được, dù gì thì cô cũng không cảm thấy mình sẽ thua Tạ Ánh An.
Thế nhưng kết quả đã đánh vào mặt cô, cô nín thở được ba phút mười sáu giây, Tạ Ánh An là sáu phút mười hai giây, gấp đôi cô, có thể nói Tạ Ánh An chiến thắng áp đảo.
Lý Thanh Mặc với Liễu Lạc Khê kinh ngạc mở to miệng đến nửa ngày chưa khép lại được, thời gian nín thở của bọn họ so với Tạ Ánh An không đáng nhắc đến.
Tạ Ánh An xoa đầu Thanh Nhiễm, khích lệ: "Dung tích phổi của Nhiễm Nhiễm thật lớn."
Thanh Nhiễm cảm thấy vô cùng xấu hổ, trận cá cược này cả một kì nghỉ cô đều không quên, cô rất hiếu kì Tạ Ánh An sẽ yêu cầu cô làm gì, Liễu Lạc Khê lúc đó bắt Lý Thanh Mặc học tiếng lừa kêu nhưng Tạ Ánh An hình như quên mất, đến lúc kì nghỉ kết thúc mà vẫn không nhắc đến
Thế nhưng ngay khi cô vừa quên chuyện này thì Tạ Ánh An lại nhắc lại nó, Thanh Nhiễm có một dự cảm không tốt, cô cứng ngắc nói: "Đương nhiên là tính."
"Vậy làm bạn cùng bàn của tôi đi."
"..." Cô biết ngay mà.
Thấy có người đường đường chính chính cướp bạn cùng bàn, Nguyễn Nhuyễn không thể không đè nén nỗi sợ hãi đối với giáo bá, cô kéo góc áo Thanh Nhiễm rồi nhìn kẻ cướp bạn cùng bàn Tạ Ánh An, dè dặt nói: "An ca...à không bạn...bạn học Tạ, thầy giáo nói học sinh có thành tích tốt phải giúp đỡ cho học sinh có thành tích kém, trao đổi kinh nghiệm học tập, thành tích tôi không tốt nên thầy mới xếp Thanh Nhiễm có thành tích tốt hơn làm bạn cùng bàn tôi."
Cậu đừng có cướp người đi mà, câu này cô không dám nói ra miệng bởi vì thấy ánh mắt lạnh lùng của giáo bá nhìn cô.
Tạ Ánh An nhếch miệng: "Thành tích toán, lý, hóa của Lý Thanh Nhiễm tốt? Cậu thấy thành tích của cô ấy tốt thật sao?"
Thanh Nhiễm: "..."
Không cách phản bác, toán lý hóa đúng thật là điểm yếu của cô thế nhưng cô vẫn khăng khăng chọn học tự nhiên.
Cả lớp: xin lỗi? Bọn họ vừa nghe thấy cái gì? Bạn xếp thứ nhất bảo bạn xếp thứ tư thành tích kém? Vậy còn bọn họ thì sao, từ trước tới nay họ đều nhận mình là học tra, bây giờ nhìn lại, hình như bọn họ còn đang tự tăng bốc chính mình rồi.
Tạ Ánh An không còn nhẫn nại: "Lý Thanh Nhiễm, cậu qua chỗ tôi ngồi hay để tôi qua đây, tự chọn một cái đi."
Lý Thanh Nhiễm quay đầu nhìn lại thấy Ôn Thời Nghi đang ngồi tại chỗ, cô thấy hơi lúng túng.
Cô thở một hơi, nghĩ Tạ Ánh An làm vậy làm gì? Bây giờ ngược vợ chỉ sảng khoái nhất thời thôi, sau này còn không phải dốc sức mà theo đuổi lại sao.
Thanh Nhiễm nhìn Nguyễn Nhuyễn cười áy náy, lại quay đầu nhìn Ôn Thời Nghi, cô nhỏ giọng: "Bạn học Ôn, cậu có thể đổi chỗ với tôi không?"
Ôn Thời Nghi quay ra nhìn Tạ Ánh An, Tạ Ánh An không nhìn cô ta, cậu đặt tay lên chồng sách của Thanh Nhiễm, thần sắc thờ ơ như lần đầu gặp.
Cô lại nhìn cô gái bên cạnh cậu, cô bé cười cười, hai mắt đầy ôn nhu, nhẹ nhàng thương lượng cùng cô.
Rốt cuộc, Ôn thời Nghi cũng mỉm cười, vừa thu dọn sách vở vừa nói: "Được thôi."