Chương 11
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lý Thanh Mặc tự ngiên không dám để một mình Thanh Nhiễm quay về.
Tiết cuối của Lý Thanh Mặc là thể dục, chuông tan học vang lên, người khác thì chạy ra ngoài, chỉ có anh là chạy ngược lên lầu.
Học sinh năm hai gần như đều quen tên giáo bá thích đánh nhau này nên mọi người đều tránh ra nhường cho anh một con đường.
Lúc Lý Thanh Mặc đến, Thanh Nhiễm đã sớm không còn ở trong lớp nữa.
Tạ Ánh An vừa bước ra khỏi cửa đã chạm mặt với anh, Lý Thanh Mặc nhìn phòng học một lượt, hỏi cậu: "Em gái tôi đâu rồi?"
Tạ Ánh An cúi đầu: "Sớm đã đi rồi."
Lý Thanh Mặc chẹp miệng, bá vai Tạ Ánh An: "Đi, đi đánh bóng đi."
Tạ Ánh An ghét cảm giác đổ mồ hôi sau khi vận động, nhưng nhìn thấy gương mặt chàng trai trước mắt giống Thanh Nhiễm đến mấy phần, cậu rốt cuộc cũng nhịn, không hất cánh tay trên vai xuống.
Trước cổng trường có một nữ sinh ăn mặc rất mát mẻ, cô gái tuổi tác chưa lớn, mặt mũi ưa nhìn còn mang vài nét trang nhã, trong miệng còn thổi kẹo cao su, thần sắc uể oải, trông giống nhu đang đợi người.
Thanh Nhiễm nhìn lướt qua rồi lập tức thu lại tầm mắt.
Nguyễn Nhuyễn đứng cạnh cô lại hơi kích động khi nhìn thấy cô gái kia, Nguyễn Nhuyễn cố đè thấp giọng, thì thầm: "Nhiễm Nhiễm, cậu nhìn thấy bạn nữ mặc váy trắng kia không?"
Thanh Nhiễm cảm thấy có khả năng lại là chuyện bát quái gì đó, cô hứng thú đáp: "Nhìn thấy rồi."
Nguyễn Nhuyễn hưng phấn, giọng nói cũng không đè thấp nổi nữa: "Cô ấy chính là nữ chính."
"Nữ chính gì cơ?"
" Giáo hoa của trường nghề, lần trước An ca đánh nhau với đám trường nghề chính là vì cô ấy."
Thanh Nhiễm không nói gì nữa, cô lại nhìn cô gái kia, mặt mày được trang điểm kĩ lưỡng, không nhìn rõ được nhan sắc nguyên bản, sắc mặt trăng trắng, làm nổi bạt lên đôi môi được tô son đầy diễm lệ. Hôm nay trời lạnh như vậy mà cô ấy còn mặc một chiếc váy dài mỏng manh, đẹp thì có đẹp đấy nhưng lại làm người ta lạnh thay cô ấy.
Cô gái ánh mắt lạnh lùng, thấy không ít nam sinh nhìn trộm mình bèn cao giọng: "Nhìn gì mà nhìn? Trung học F không có mĩ nữ à?"
Mấy nữ sinh bên cạnh cô gái kia bật cười lớn, Thanh Nhiễm bấy giờ mới thấy mấy tùy tùng đằng sau cô gái.
Tình thế này nhìn qua là biết đến để chặn người ta.
Haiz! Thanh Nhiễm lắc đầu, cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, chuyện gì cũng có thể làm được.
Thanh Nhiễm kéo Nguyễn Nhuyễn bước nhanh ra ngoài cổng trường, chưa được mấy bước thì phía sau truyền đến giọng nói của nữ sinh kia: "Này, Ôn Thập Nhất, không nhận ra chị gái sao? Gặp mặt cũng không thèm chào hỏi."
Thanh Nhiễm quay đầu, quả nhiên thấy Ôn Thời Nghi lưng đeo cặp sách đang bước nhanh về phía cô.
Nữ sinh kia không được đáp lời thì tức giận, hai tay khoanh trước nguc, nhìn Ôn Thời Nghi với vẻ xem thường.
"Thanh Nhiễm." Ôn Thời Nghi thấy Thanh Nhiễm dừng lại đợi mình, vui vẻ cười lộ ra hai chiếc răng thỏ: "Cùng nhau đi nhé."
Tâm trạng dường như một chút cũng không bị đám người kia ảnh hưởng.
Ba người tiếp tục rời đi, Nguyễn Nhuyễn không nhịn được nội tâm hóng chuyênn đang bùng lên, đợi đi được nửa đường rồi mpiws bắt đầu hỏi Ôn Thời Nghi: "Thập Nhất, cái bạn giáo hoa trường nghề kia hình như quen biết cậu hả?"
Làm bạn cùng bàn hai ngày nay, quen thuộc với tính cách Nguyễn Nhuyễn, hai người cơ bản đã làm quen với nhau rồi.
-
Giọng nói Ôn Thời Nghi hơi nhỏ, nghe không rõ ràng.
Thanh Nhiêm bước đi chậm lại, thời gian qua quá lâu rồi, cô đã không nhớ rõ những chuyện đang phát sinh rốt cuộc có phải là quuển sách mà cô đọc ở kiếp trước không, hay kiếp trước của cô chỉ là một giấc mộng, kos ức liên quan đến kiếp trước, nửa điểm cô cũng không nhớ lại được.
Nội dung trong sách cô không nhớ rõ ràng, Ôn Thời Nghi có chị kế hay không có cũng không biết, cô chỉ biết
Bản thân trong sách đến ch.ết cũng chỉ là nữ phụ số ba.
Mà tất cả nữ phụ trong sách đều là chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.
Nhà Ôn Thời Nghi ở một hướng khác, ba người đến ngã tư đường thì phân ra.
Thanh Nhiễm đi theo Nguyễn Nhuyễn về nhà lấy một bộ quần áo để thay đổi, ba mẹ Nguyễn Nhuyễn đều đi công tác, ở nhà ngoài gì giúp việc ra căn bản không ai để ý đến cô.
Lúc Thanh Nhiễm về nhà, Lý Thanh Mặc đã quay về nhà rồi.
Anh nằm dài trên ghế sô pha, nghe tiéng mở cửa thì ngẩng đầu dậy liếc qua.rồi lại cúi đầu xuống, tinh thần có vẻ sa sút.
Thanh Nhiễm đã sớm quen với dáng vẻ này rồi.
Nguyễn Nhuyễn lại có chút lo lắng: "Mặc ca bị sao vậy?"
Thanh Nhiễm cầm hai chiếc cặp về phòng, "Nếu cậu hiếu kì thì có thể tự mình hỏi anh ấy."
Trước mặt giáo bá, Nguyễn Nhuyễn hơi căng thẳng: "Thật hả? Lát nữa Mặc ca sẽ không đá tớ ra ngoài chứ?"
Thanh Nhiễm cười cười: "Cậu thử xem."
Thanh Nhiễm vừa về phòng, Nguyễn Nhuyễn rón rén bước qua, Lý Thanh Mặc thấy em gái không thèm liêvs anh một cái, trong lòng lại càng trầm xuống.
"Mặc ca" Nguyễn Nhuyễn đứng đối diện sô pha gọi một tiếng.
Lý Thanh Mặc chậm rì rì ngẩng đầu nhìn cô, anh không có ấn tượng tốt đẹp gì với cô bạn cùng bàn trước này của Thanh Nhiễm cả, một người dám để lời cảnh cáo của anh trong mắt, đánh cũng không đánh được, anh chỉ có thể coi như xui xẻo gặp phải quỷ thôi.
Nguyễn Nhuyễn thấy Lý Thanh Mặc phản ứng lại, hưng phấn xoa tay: "Mặc ca, anh với An ca cãi nhau hả?"
"Cãi nhau?" Lý Thanh Mặc nhíu mày: "Sao tôi lại phải cãi nhau với Tạ Ánh An?"
Câu hỏi này làm cô phải nuốt nước bọt, cô nên nói gì đây, nhìn thấy khí thế của giáo hoa trường nghề, cũng thấy cô ta theo đuổi An ca đến tận cổng trường luôn, chẳng lẽ tiểu lam mai Mặc ca không náo loạn lên với An ca?
Lý Thanh Mặc nghi hoặc nhìn cô.
Nguyễn Nhuyễn cười khan hai tiếng, đến cùng cũng không dám nói ra: "Không, không có gì cả?"
"Mọi người đang nói chuyện gì đấy?" Thanh Nhiễm cầm hai cốc nước chanh qua, thuận tay đưa một cốc cho Nguyễn Nhuyễn uống một hớp, chua đến mặt cũng biến dạng: "Chua quá đi, Nhiễm Nhiễm."
Lý Thanh Mặc vẫn nằm im ở sô pha, ngẩng đầu liếc Thanh Nhiễm, không thèm động đậy.
Thanh Nhiễm đi qua sờ trán anh.
Lý Thanh Mặc đưa tay lên chắn: "Làm gì vậy? Anh không bị sốt."
Dưới ánh mắt mong đợi của Nguyễn Nhuyễn, Thanh Nhiễm cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Anh làm sao thế?"
Lý Thanh Mặc lại cau mày lại: "Đừng nhắc đến nữa, lúc đánh bóng đụng phải tên Tống nhị thế tổ, thật bực mình!"
Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn nhìn nhau, các cô đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Trung học F có không ít con ông cháu cha được vào trường dựa vào quan hệ nhưng chỉ có tên Tống nhị thế tổ này là sự tồn tại không thể chọc đến.
Tống nhị thế tổ tên thật là Tống Thời Trạch, một người dựa vào quan hệ của ba ruột mới được vào trung học F, trong trường không có ai biết thành tích của cậu ta vì từ trước đến giờ cậu ta không tham gia thi cử.
Người xưa nói dân không đấu nổi quan, nghe nói ba của tên Tống nhị thế tổ kia là nhân vật có máu mặt ở thành phố F, trong thành phố F này, không có ai không nể ông ta mấy phần mặt mũi, trong trường, giáo viên đối với việc tên Tống nhị thế tổ kia nghỉ học không phép hay đánh nhau đều mở một mắt, nhắm một mắt, có thể bỏ qua được đều bỏ qua.
Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt:" Tống Thời Trạch đi học lại rồi?"
Lý Thanh Mặc cười lạnh: "Nói đúng ra thì hắn quay lại báo thù."
Tống Thời Trạch theo đuổi học tỉ năm ba nửa năm mà vẫn chưa theo đuổi được, đây đã không còn là bí mật ở trường trung học F nữa.
Tạ Ánh An với Lý Thanh Mặc cũng không thích hành vi liều lĩnh, điên cuồng của Tống Thời Trạch nên bình thường cũng không giao lưu gì với cậu ta.
Chẳng qua hôm nay lúc bọn họ đi đến sân vận động, thấy Tống Thời Trạch mang người chiếm hết sân bóng rổ, bọn họ đành ôm bóng rời đi, không quan tâm đến lời khiêu khích của Tống Thời Trạch phía sau.
Tống nhị thế tổ với Lý Thanh Mặc vì Thanh Nhiễm mới kết thù.
Năm ấy mọi người đều là học sinh mới năm nhất, mới khai giảng, Tống Thời Trạch dụ dỗ học sinh mới làm bạn gái cậu ta, Thanh Nhiễm cùng lớp thành tích tốt, xinh đẹp, tự nhiên trở thành lựa chọn đầu tiên của cậu.
Tống Thời Trạch điên cuồng theo đuổi Thanh Nhiễm, bởi vì Lý Thanh Mặc không cùng lớp với cô, mà Thanh Nhiễm lại không nói cho anh biết chuyện này nên từ trước tới nay, anh đều không biết chuyện.
Đến tận khi Tạ Ánh An hết kì nghỉ quay lại học, Lý Thanh Mặc mới nghe nói đến, anh tức giận đến bùng nổ rồi, sau khi tan học chặn Tống Thời Trạch ở cổng trường đánh một trận, Tạ Ánh An thay anh đánh lũ bạn của tên kia, Lý Thanh Mặc đánh Tống Thời An không sức phản kháng.
Nhưng Tống Thời Trạch biết Lý Thanh Mặc là anh trai Thanh Nhiễm, bị đánh cho mặt mũi bầm dập rồi vẫn gọi Thanh Mặc là anh trai, làm lửa giận của Lý Thanh Mặc lại bùng lên.
Sau đó một thời gan, Tống Thời Trạch vẫn bám lấy Thanh Nhiễm như cũ, Thanh Nhiễm đều coi cậu ta như không khí.
Thấy Tống Thời Trạch bám lấy em gái mình, Lý Thanh Mặc đánh cậu ta càng ngày càng ác, anh cũng biết chọn thời gian, tuyệt đối không động thủ trong trường học, mỗi lần đều chặn Tống Thời Trạch bên ngoài cổng trường rồi mới đánh.
-
Tan học là lúc cổng trường đông học sinh nhất, các bạn học không biết tại sao Lý Thanh Mặc lại đánh nhau nhưng lại thấy anh đánh bạn học kia, đánh đi đánh lại không cần mạng.
Không biết từ khi nào, các bạn học đều gọi Lý Thanh Mặc là giáo bá.
Chỉ đến khi chủ nhiệm Ngô biết chuyện này, không nói hai lời đã chuyển Tống Thời Trạch ra khỏi lớp một, nhưng Tống Thời Trạch nhất quyết không đi. Hai bên đều giằng co nhau.
Sau đó, cũng không biết Thanh Nhiễm đi qua nói gì với Tống Thời Trạch mà tên thiếu niên vừa rồi còn hùng hổ như gấu kia lại ném cả mặt mũi, chớp mắt hỏi lại: "Thật không?"
Thanh Nhiễm gật đầu.
Tống Thời Trạch bấy giờ mới không tình nguyện mà đi thu dọn sách vở rời khỏi lớp một.
Không ai biết rốt cuộc thì Thanh Nhiễm đã nói gì với cậu ta. Nhưng chỉ gần hai tháng sau, Tống Thời Trạch lại đột nhiên theo đuổi học tỉ năm hai...
Lý Thanh Mặc tức giận vò đầu, nhìn Thanh Nhiễm không yên tâm nói: "Cách xa cậu ta một chút."
Thấy Thanh Nhiễm luôn miệng đáp ứng, Lý Thanh Mặc mới vào bếp chuản bị cơm tối, vừa đi vừa oán trách: "Dì giúp việc xin nghỉ lâu như vậy, muốn nghỉ luôn việc chắc!"
Nguyễn Nhuyễn - người sắp được ăn cơm giáo bá tự tay nấu, đã chụp trộm một tấm ảnh giáo bá đeo tạp dề, hưng phấn mở diễn đàn trường đăng lên, chuẩn bị làm các bạn học kinh ngạc một trận.
Thế nhưng trên diễn đàn trường lại có một tin tức nổi bật làm cô giật mình.