Chương 17
Không phải hôm nào Thanh Nhiễm Nhiễm cũng cho mèo hoang ăn.
-
Hôm qua Nguyễn Nhuyễn đến chơi lại thêm trời mưa nên cô không đến.
Hôm nay tâm trạng Thanh Nhiễm cực tệ, mặc dù lần này cô không bị kỉ luật nhưng Thanh Nhiễm với Lý Thanh Mặc đều bị phạt.
Lúc ba Hoàng Thiên Dũ biết cô ta bị một nam sinh đánh đã nằng nặc đòi kéo cô ta đi bệnh viện nghiệm thương.
Cũng may Triệu Nhiễm và ba mẹ Nguyễn Nhuyễn đều không dễ bắt nạt,
Vốn dĩ là do Hoàng Thiên Dũ động thủ trước, Ôn Thời Nghi nhìn thấy, lại tình nguyện đứng ra làm chứng, nên không chỉ có mình ba Hoàng Thiên Dũ muốn làm lớn chuyện này lên.
-
Rốt cuộc thì chuyện này cũng đều do Thanh Nhiễm mà ra, tâm trạng cô tồi tệ đến mức trước nay chưa từng có.
Buổi tối, ăn cơm xong, Lý Thanh Mặc về phòng viết một nghìn chữ kiểm điểm, Thanh Nhiễm lại mang thức ăn cho mèo ra khỏi cửa.
Lúc sắp tới, cô còn nhìn trộm phía xa, không thấy bóng dáng Quý Ngạn Thần, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi đi qua.
Một ngày không gặp, lũ mèo này vẫn nhận ra nửa chủ nhân vẫn hay cho chúng ăn, chúng quấn lấy chân cô kêu meo meo.
Bóng tối buông xuống, thời tiết đã ấm dần lên, lũ mèo hoang này cuối cùng cũng vượt qua mùa đông lạnh giá.
Con mèo nhỏ nhất sau khi ăn uống no say đã chạy qua cọ cọ vào chân Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm cúi xuống vu0t ve bộ lông đã bết lại của nó.
Sau khi ăn no, lũ mèo bắt đầu rời đi, Thanh Nhiễm thu những chiếc đĩa nhỏ trên đất lại, chuẩn bị quay về.
Lúc sắp rời đi, cũng không biết do vô tình hay cố ý cô lại liếc nhìn lên tán cây.
Bức chân Thanh Nhiễm lúc quay về có chút nhẹ nhõm, phiền não trong lòng cô cũng tan biến hơn phân nửa, mọi chuyện đã xảy ra, ngoài trực tiếp đối mặt cũng chẳng còn cách nào khác.
Lý Thanh Mặc dựa vào khung cửa cụp mắt nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại ngáp một cái. Đợi đến khi thấy Thanh Nhiễm chầm chậm bước vào, anh mới quay người về phòng.
“Ca.” Thanh Nhiễm tinh mắt, vừa nhìn thấy bóng anh đã chạy theo sau mông anh: “Bản kiểm điểm anh viết xong chưa, có cần em viết giúp không?”
Sắc mặt Lý Thanh Mặc cứng lại: “......Không cần.”
Lý Thanh Mặc đi học nhiều năm như vậy, thực ra sớm đã là một cao thủ viết kiểm điểm.
Thanh Nhiễm nhìn thấu anh rồi.
Sau khi quay về phòng, Lý Thanh Mặc ngồi trên sô pha đợi Thanh Nhiễm rửa sạch tay xong, anh mới gọi cô: “Thanh Nhiễm, qua đây.”
Thanh Nhiễm vừa lau tay, vừa ngồi đối diện anh: “Sao vậy?”
Lý Thanh Mặc gãi đầu đến nửa ngày mới ngập ngừng hỏi: “Em…có người mình thích chưa? Khụ, anh nói đến người khác giới í.”
“Hả?” Thanh Nhiễm ngơ ngác.
Nhìn thấy phản ứng này của cô, Lý Thanh Mặc hơi thả lỏng thân thể, anh cười ngượng ngùng: “Tốt nhất là không có, em bây giờ vẫn còn nhỏ, ngoài học tập ra, những chuyện khác đợi sau khi trưởng thành rồi mới nói đến.”
Bây giờ Thanh Nhiễm mới hiểu ra, hóa ra Lý Thanh Mặc lo cô yêu sớm.
“Ca, anh đừng lo lắng mà.”
So với việc yêu sớm, cô càng lo lắng cho thánh tích tụt dốc mà không rõ nguyên nhân của cô hơn.
Từ cái đêm biết mình xuyên sách, mục tiêu của Thanh Nhiễm rất rõ ràng: cô muốn thi vào đại học F, dù cho kết cục không giống trong sách là gả cho thiên tài toán học, cô cũng muốn xem xem người đàn ông mà kiếp trước cô kết hôn cùng rốt cuộc là người như thế nào.
Với thành tích của Thanh Nhiễm thì việc thi vào đại học F không phải vấn đề to tát gì nhưng lần thi vật lý này, điểm của cô lại đột nhiên tụt xuống đã khiến cô cảm thấy bất an.
Cô nhớ rõ trong sách nói rằng thành tích của Lý Thanh Nhiễm không tốt, phải chăng cô càng gần nữ chính, vận mệnh của cô sẽ lại càng giống trong sách?
Trăng treo đầu cành, Thanh Nhiễm nằm dài trên giường rất lâu mà không tài nào ngủ nổi, thực ra trước lúc đi, lúc cô nhìn lên tán cây đã thấy một góc áo màu đen.
Cô cũng đoán được người đó là ai……
Cùng lúc đó, Tạ Ánh An cũng nằm mở diễn đàn trường lê, bài đăng ẩn danh về sự việc của lớp một chiều nay quả nhiên bị xóa rồi.
Anh híp mắt, mở danh bạ ra gọi một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, tiếng của một chàng trai truyền qua: “An ca, tìm tôi có việc gì sao?”
Tạ Ánh An hỏi thẳng: “Cậu biết ai quản lý diễn đàn trường mình không?”
“À, cái này…” Người bên kia ngập ngừng một hồi: “An ca, tôi nhớ hình như là Kỷ Hạ lớp hai năm ba, còn có hai người lớp bốn năm hai nữa.”
“Cảm ơn.”
Tạ Ánh An ngắt điện thoại, lại mở album ảnh ra, chiều nay, lúc nhìn thấy tấm ảnh kia, cậu đã thuận tay lưu lại.
Trong ảnh, cậu đang che chắn cho Lý Thanh Nhiễm, tư thế của hai người rất giống như đang ôm nhau.
Trong đêm tối, đôi mắt đen láy của cậu thiếu niên ánh lên những dao động cảm xúc khó mà giải thích được.
—--------------
Hôm sau là thứ bảy.
Học sinh năm hai không có thứ gọi là hai ngày cuối tuần.
Tiếng chuông vừa vang lên, lão Ngô đã cầm sách đứng trên bục giảng.
Ông nhìn một vòng quanh lớp học, cả lớp bắt đầu yên tĩnh.
“Các bạn học, chuyện lần này đã khiến tôi vô cùng thất vọng về mọi người…”
Lão Ngô nói từ việc gian lận thi cử đến đánh nhau hết chẵn nửa tiết, cuối cùng cũng cũng chuyển chủ đề.
“Tôi không quan tâm điều kiện gia đình của các em thế nào, nếu như muốn học tập thật tốt thì phải có bộ dạng của học sinh, còn nếu chỉ đợi ngồi không tiếp quản gia nghiệp, tôi khuyên các em tốt nhất nên chuyển trường sớm đi, trường trung học F của chúng tôi từ xưa đến nay đều bồi dưỡng nhân tài…”
“Được rồi.” Lão Ngô lại chuyển chủ đề: “Lại nói một chút về các bạn tham gia kì thi học sinh giỏi Vật lý của lớp ta.”
“Tạ Ánh An, Ôn Thời Nghi, Ô Ninh, còn có hai bạn Dương Dịch Chi với Diệp Tranh vừa mới báo danh.”
Thanh Nhiễm lật trang cuối cùng của vở ghi, tối qua cô viết xuống mấy cái họ, bất ngờ là Dương, Diệp, Tạ, Ôn, Ô.
Quả nhiên những chi tiết chính đều không thể thay đổi.
Tạ Ánh An liếc cô, sau lại cụp mắt xuống, thần sắc cố chút không thoải mái.
Cậu ghét nhất là bị trói buộc, từ tiểu học, các cuộc thi lớn lớn nhỏ nhỏ cậu đều không nguyện ý tham gia, lần này là bất đắc dĩ, tâm trạng của cậu tốt mới là lạ.
Sau lần này, Hoàng Thiên Dũ thành thật hơn nhiều, giờ giải lao cũng chỉ lấy rượu cồn ra sát trùng bàn học.
Nguyễn Nhuyễn với Thạch Phạn Phạn xin nghỉ hôm nay, sắc mắt mấy người Tôn Hân đều rất tệ, mà làm gì có ai bị kỷ luật xong mà tâm tình tốt được.
Hình ảnh chị em tan học cũng không tách ra của bọn họ hôm nay khó mà giữ được rồi.
Tiết thứ hai là toán học, lúc Thanh Nhiễm thấy giáo viên cầm theo xấp đề thi, trong lòng cô lại có dự cảm không tốt.
Bài thi được phát xuống, Thanh Nhiễm siết chặt cây bút trong lòng bàn tay.
Mười phút cuối cùng giờ kiểm tra, cô chép lại hết đáp án của bài thi ra giấy nháp.
Hôm nay Tạ Ánh An không vội nộp bài trước, đợi sau khi chuông reo, cậu cùng Thanh Nhiễm nộp bài cho giáo viên.
“Đi ăn cơm không?” Hai người vừa bước ra khỏi phòng, Tạ Ánh An đã hỏi cô.
Thanh Nhiễm gật đầu.
Tạ Ánh An hơi nhếch khóe môi: “Cùng nhau đi đi.”
Đồ ăn ở nhà ăn từ trước đến nay đều khó ăn, Thanh Nhiễm từ nhỏ đã không kém ăn, nhưng còn Tạ Ánh An thì kén ăn vô cùng.
Hai người ngồi gần nhau, Tạ Ánh An vừa nhặt những sợi cà rốt trong đĩa cơm chuyển sang cho cô thì nghe thấy tiếng con gái quen thuộc.
“Thanh Nhiễm, bạn học Tạ Ánh An, mình có thể ngồi cùng các cậu không?”
Là Ôn Thời Nghi.
Haiz, xem ra lần này phải ngồi ăn cùng với nữ chính trong sách rồi.
Chưa đợi Thanh Nhiễm nói gì, Tạ Ánh An đã tỏ thái độ: “Xin lỗi, tôi không quen ăn cơm cùng người lạ.”
Nụ cười Ôn Thời Nghi cứng lại, nhưng cô ta cũng phản ứng rất nhanh, ngại ngùng cười hai tiếng: “Vậy thì thôi, không sao cả, mình thấy bên kia còn chỗ trống.”
Đợi Ôn Thời Nghi bưng khay cơm đi xa rồi, Thanh Nhiễm mới quay đầu lại, cô đã nhìn thấy cảnh Tạ Ánh An khổ sở theo đuổi vợ sau này rồi.
Cô tự dưng có chút hả hê, trêu chọc: “Cậu từ khi nào thì có cái bệnh không cùng người lạ ăn cơm vậy?”
Tạ Ánh An giả vờ không nghe ra lời trêu chọc của cô, tiếp tục chăm chú nhặt cà rốt bỏ vào đĩa cô, cậu nói: “Từ trước đến nay đều có.”
Thanh Nhiễm thấy đống cà rốt trong khay mình thì trợn mắt: “Cậu đã lớn thế này rồi, đừng kén ăn như thế được không hả?”
Cô gái lại trở lại vẻ lạnh lợi thường ngày.
Đôi đũa trong tay Tạ Ánh An hơi dừng lại, câu “Kể từ khi khai giảng, tôi cảm thấy chúng ta cũng xa cách hơn xưa rất nhiều” cậu cuối cùng cũng không nói ra được.
Ở bàn ăn đằng sau cậu, Kỷ Hạ đã nhìn hai người rất lâu rồi.
Đợi Thanh Nhiễm với Tạ Ánh An rời khỏi nhà ăn, Kỷ Hạ mới thử gắp rau cần mà cậu không thích ăn bỏ sang khay của bạn nữ cùng lớp ngồi bên cạnh.
Đột nhiên, cô bé kia dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn cậu, dường như muốn nói mấy chữ: “Kỷ Hạ, cậu muốn ch.ết đúng không?”
Kỷ Hạ đành cười làm lành: “Không phải cậu thích ăn rau cần s o?”
“Cậu biết cái shit í.”Cô bạn kia như muốn phun cơm vào mặt cậu: “Cái loại gắp đồ không thích ăn bỏ vào bát đối phương, trừ khi là bạn vô cùng thân ra thì chính là người yêu, cậu……”
Bạn nữ đột nhiên nhướn mày, tò mò hỏi: “Cậu, đừng bảo cậu yêu thầm tôi nhé?”
Kỷ Hạ: “......”
Phiền cậu soi mặt mình vào trong bát canh của cậu đi.
Kỷ Hạ không để ý đến lời chế nhạo của bạn nữ kia nữa, trong đầu cậu bây giờ đều là câu”Đem đồ ăn mình không thích bỏ vào bát đối phương, không phải bạn thân thì chính là người yêu”.
Cuộc tình đơn phương của Quý thần chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi sao?