Chương 38
Thanh Nhiễm không quen Đàm Tiểu Băng, nhưng Nguyễn Nhuyễn lại quen cô ta.
Nguyễn Nhuyễn cao giọng: “Đàm Tiểu Băng, cậu còn mặt mũi đến lớp một hả?”
Trên diễn đàn trường, bài đăng vẫn còn treo ở trên đầu đã nói rõ ràng việc Đàm Tiểu Băng tung tin đồn vu khống Thanh Nhiễm kìa.
Đàm Tiểu Băng sau một ngày không đi học đang đứng trước bàn Thanh Nhiễm khóc đến thương tâm, cô ta sụt sịt xin lỗi Thanh Nhiễm: “Lý, Lý Thanh Nhiễm, xin, xin lỗi, tôi không nên, không nên……”
Nói chưa hết lời, cô ta đã lại khóc nấc lên, nức nở nghẹn ngào như oan ức lắm.
Trương Lị ngồi phía sau thêm dầu vào lửa: “Ai ya, đặc biệt đến tận lớp một để xin lỗi, thái độ của bạn học này thật tốt.”
Thanh Nhiễm nhíu mày nhìn Đàm Tiểu Băng khóc ngày càng lớn tiếng, cô hỏi: “Cậu đang xin lỗi tôi sao?”
Đàm Tiểu Băng nghẹn ngào gật đầu.
Bây giờ đang là đầu giờ chiều, khoảng thời gian này trong lớp không có nhiều người, đa số còn chưa ăn cơm xong, người ăn xong rồi thì ra sân vận động tản bộ.
Không thể không nói Đàm Tiểu Băng thật biết chọn thời gian.
Ngữ khí Thanh Nhiễm bình bình: “Vậy sao cậu lại khóc giống như người bị hại vậy?”
Tiếng khóc của Đàm Tiểu Băng dừng lại, chỉ còn thút thít rồi cuối cùng dừng hẳn.
Thanh Nhiễm tuyệt không phải một con ngốc, cô làm không nổi việc nói xấu sau lưng người khác nhưng cô cũng không thể coi như không có chuyện gì mà tha thứ cho người ta.
-
Đàm Tiểu Băng hoảng loạn: “Tôi, tô…”
Thanh Nhiễm vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ: “Bạn học Đàm, đều là tin đồn nhảm cả thôi, tôi chịu được, cậu cũng sẽ chịu được mà, mỗi người đều phải trả giá cho lời nói, hành động của mình.”
Đàm Tiểu Băng lại khóc đến tuyệt vọng, cô ta cúi đầu, bật ra từng chữ ngắt quãng: “Lý Thanh Nhiễm, xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi, tôi không có ác ý, tôi căn bản không nghĩ nhiều như vậy……”
Đúng vậy, cô ta chỉ nói cho vui miệng nhất thời thôi, căn bản không nghĩ tới những lời cô ta nói sẽ tạo ra phiền phức và đả kích thế nào cho cuộc sống người khác.
Sau đó thì khóc khóc mếu nếu như chịu oan ức lớn bằng trời để đến xin lỗi cô.
Ha, thật đáng cười!
Hoàng Thiên dũ ngồi một bên, hai tay khoanh trước nguc, xem rất rõ ràng cảnh náo nhiệt bên này, tùy thời còn chen vào: “Lý Thanh Nhiễm, người ta đã đến tận đây xin lỗi rồi, cậu cũng phản kích lại rồi, còn không tha thứ cho người ta, cậu còn muốn gì nữa?”
Nguyễn Nhuyễn bật lại: “Hoàng Thiên Dũ, chuyện này có dính đến cậu đâu, cậu đương nhiên không khó chịu.”
Thanh Nhiễm cũng nhìn Hoàng Thiên Dũ, cười lạnh nói: “Như này đi, Hoàng Thiên Dũ, tôi lên diễn đàn trường bôi đen cậu, lại rải tin đồn về cậu khắp nơi, sau đó đến xin lỗi cậu, cậu chắc chắn sẽ rộng lượng mà tha thứ cho tôi nhỉ?”
Sắc mặt Hoàng Thiên Dũ trầm xuống, cô ta không nhìn Thanh Nhiễm nữa mà gẩy móng tay: “Buồn cười, tôi có gì để bôi đen?”
Cô ta châm biếm một câu xong cũng không nói thêm gì nữa.
Người quay về lớp càng ngày càng đông, Thanh Nhiễm không muốn dây dưa nhiều với Đàm Tiểu Băng: “Chúng ta tha thứ cho nhau, cậu về lớp đi.”
Đàm Tiểu Băng vẫn chưa đi, cô ta mím môi đứng đó.
Thanh Nhiễm nghi hoặc: “Còn chuyện gì sao?”
“Diễn đàn trường……” Đàm Tiểu Băng lại rơi nước mắt: “Có thể xóa bài viết trên diễn đàn trường không?”
Thanh Nhiễm: “?”
Mấy ngày nay Thanh Nhiễm không lên diễn đàn trường, bài viết liên quan đến cô cũng vậy, liên quan đến Đàm Tiểu Băng cũng thế, nhìn là thấy phiền phòng, cô không cần thiết phải mở ra xem.
Giọng nói của Đàm Tiểu Băng như ch.ết lặng: “Bạn học Lý Thanh Nhiễm, bài đăng về cậu mấy hôm trước dài nhất cũng chỉ tồn tại trong nửa tiếng, nhưng mấy bài nói về tôi thì vẫn chưa xóa, lại còn bị đẩy lên nữa,...…”
Chuyện này chắc là do Lý Thanh Mặc làm, Thanh Nhiễm chỉ có thể bảo Đàm Tiểu Băng đợi cô nói với Lý Thanh Mặc một tiếng. Lúc này Đàm Tiểu Băng mới quay về.
Tạ Ánh An với Ôn Thời Nghi cùng vào lớp, cuộc thi Vật lý sắp đến, giáo viên dạy bọn họ bây giờ đến cả giờ nghỉ trưa cũng không bỏ qua.
Còn chưa đến thời gian vào học, Thanh Nhiễm hỏi Tạ Ánh An cố biết bài đăng trên diễn đàn tại sao còn chưa bị xóa không?
Tạ Ánh An rất quen thuộc với người quản lý diễn đàn là Phương Cẩm, còn với Kỷ Hạ thì không quen.
Lớp một năm hai cách lớp bốn năm hai không xa, Tạ Ánh An chân dài, một lát sau đã quay lại.
Cậu nói với Thanh Nhiễm: “Quyền hạn là của Kỷ Hạ lớp hai năm ba, Phương Cẩm không xóa được, cậu quen Kỷ Hạ không?”
Thanh Nhiễm lắc đầu: “Không quen.”
Tạ Ánh An nhíu mày trầm mặc, Kỷ Hạ lớp hai năm ba, cậu đã gặp qua mấy lần, Thanh Nhiễm cũng không quen, lẽ nào Lý Thanh Mặc quen?
—--------
Những bạn không tham gia thi Vật lý, tan học không cần ở lại một tiếng, mọi người đều vui vẻ.
Nhưng học sinh năm ba thì khác, năm ba đều phải ở lại tự học buổi tối.
Tạ Ánh An nói tan học cậu sẽ đi tìm Kỷ Hạ, bảo Thanh Nhiễm không cần lo.
Thanh Nhiễm lại không muốn làm phiền cậu, Tạ Ánh An rất được giáo viên Vật lý coi trọng, lần thi này, trường học đều trông vào cậu với Quý Ngạn Thần năm ba để lấy thành tích, lo việc này sẽ làm cậu lãng phí thời gian, có chút không có đạo đức rồi.
Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn cùng đi đến lớp hai năm ba, Nguyễn Nhuyễn thò đầu vào lớp nhìn một lượt, toàn người là người khiến cô sợ hãi rụt cổ lại.
“Năm ba thật đáng sợ.” Nguyễn Nhuyễn nhăn mặt,”cả lớp không ai đi về cả.”
Thanh Nhiễm bật cười.
“Vậy không phải càng tiện cho chúng ta tìm học trưởng Kỷ Hạ sao?”
Mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, “Nói cũng đúng, hộc trưởng Kỷ Hạ chắc vẫn chưa về, chúng ta ở ngoài đợi anh ấy vậy.”
Nguyễn Nhuyễn rất giỏi xã giao, cô nhỏ giọng thì thầm với Thanh Nhiễm: “Chúng ta cứ đợi một lát chút nữa có người ra cứ gọi bừa một tiếng Kỷ học trưởng là được.”
Đang nói, khóe mắt Nguyễn Nhuyễn liếc thấy có người từ phòng học đi ra, dáng người cao cao gầy gầy có chút quen mắt.
Nguyễn Nhuyễn cười cười nhưng đến lúc nhìn rõ người kia rồi lại đứng yên bất động.
Thanh Nhiễm kéo cô: “Sao vậy?”
Cô nhìn theo tầm mắt của Nguyễn Nhuyễn thì thấy Quý thần đội mũ từ trong lớp đi ra, phần tóc mái dài che khuất nửa khuôn mặt bị anh kẹp dưới mũ, khuôn mặt thịnh thế lại lần nữa lộ ra.
Anh còn đứng trong lớp, trong lớp rõ ràng có hít sâu, sau đó bắt đầu náo loạn lên đầy kinh ngạc.
-
“Chị em, chị em mau véo tôi, véo cho tôi tỉnh lại, nhanh nhanh nhanh,...”
“Điện thoại của tôi đâu…”
“Mẹ ơi, ai con mẹ nó nói thượng đế đóng cánh cửa này, nhất định sẽ mở một cánh cửa khác, Quý thần chắc chắn là con riêng của ngài đi.”
……
Nguyễn Nhuyễn nhìn gương mặt Quý thần trong khoảng cách gần như vậy, còn chưa hồi thần lại.
Thanh Nhiễm cười ngại ngùng, bị nhiều người nhìn như vậy, Quý Ngạn Thần rất không quen, anh đi lách qua đến cạnh Nguyễn Nhuyễn đang đứng ở cửa lớp, hai người đến góc áo cũng không chạm nhau.
“Đi thôi.” Anh nói với Thanh Nhiễm.
Thanh Nhiễm thấy hơi ngượng: “Học trưởng Quý, em đến tìm học trưởng Kỷ Hạ."
Lúc Kỷ Hạ thấy Quý Ngạn Thần kéo mũ lên đã đoán ra có khả năng là tiểu học muội đến tìm Quý thần, vậy nên anh cũng không gấp gáp chạy ra ngay.
Đợi lúc Kỷ Hạ vừa ra đã nghe thấy tiểu học muội nói câu "Em tìm học trưởng Kỷ Hạ", khóe miệng cậu co rút lại, nhanh chóng quay qua xem phản ứng của Quý Ngạn Thần.
Quả nhiên Quý Ngạn Thần cũng nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc ch.ết chóc, một chút ánh sáng cũng không có.
Nụ cười cứng lại trên mặt Kỷ Hạ, anh vội qua: "Tiểu học muội tìm anh có chuyện sao?"
Cùng lúc đó Nguyễn Nhuyễn đã phản ứng lại, lấy điện thoại ra, mở camera, thầm chụp trộm một tấm ảnh cận mặt Quý thần.
Thanh Nhiễm hơi mỉm cười lịch sự, cô duỗi tay ra trước mặt Kỷ Hạ: "Học trưởng Kỷ Hạ, xin chào."
Bàn tay đang giơ giữa không trung đột nhiên bị nắm lấy, ngón tay thiếu niên lạnh như băng.
Kỷ Hạ lùi về sau một bước, nhìn bàn tay đang bị Quý Ngạn Thần nắm lấy kia, cạn lời.
Mẹ tôi ơi, Quý thần chủ động nắm tay người ta. Đúng là cứ sống lâu chuyện gì cũng thấy mà.