Chương 40
Cũng không biết vị học tỷ năm ba nào không có.đạo đức, cơm còn chưa ăn xong, điện thoại của Kỷ Hạ đã bị oanh tạc.
Anh nhìn màn hình sau đó nhẹ nhàng nghe máy
Giọng nói chàng trai trầm thấp, mang theo giọng điệu y như tr.a nam: "Alo, tiểu học muội Phương Cẩm, nhớ anh rồi sao……?
Chưa đầy năm giây sau, cái giọng điệu kia của Kỷ Hạ bị phá vỡ: "Cái gì"
Anh ngắt điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
Nguyễn Nhuyễn hiếu kỳ hỏi một câu: "Sao vậy? Học trưởng Kỷ Hạ?"
Kỷ Hạ đầu cũng không ngẩng lên: "Xem diễn đàn trường đi."
Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn rút điện thoại, mở diễn đàn trường, thấy bức ảnh, họ kinh ngạc đến rớt kính.
Người đăng ẩn danh, tiêu đề là: tôi muốn quỳ trước nhan sắc này!!!
Bức ảnh kèm theo là……
Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn Quý Ngạn Thần, anh đang giúp cô gỡ xương cá, động tác không nhanh không chậm, mang theo cảm giác năm tháng an yên.
Vừa rồi Kỷ Hạ cố ý nói, tiểu học muội Thanh Nhiễm thích ăn.cá, nhưng ngại xương cá, sau đó không biết xấu hổ mà đẩy bát của mình qua chỗ Quý thần, hỏi Quý thần có thể giúp anh ta gỡ xương không?
Nhưng Quý thần chỉ bị tự kỷ chứ có ngốc đâu, chỉ số IQ cách Kỷ Hạ xa mấy con phố, anh đẩy cái đĩa Kỷ Hạ để trước mặt mình ra, rồi lại lấy đĩa của Thanh Nhiễm qua.
Đĩa của Thanh Nhiễm không có thịt cá, anh cầm đũa dùng chung qua.
Có gì đó không đúng, Thanh Nhiễm nghĩ, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ có chút tự luyến.
"Học trưởng Kỷ Hạ, anh đừng vội xóa bài," Nguyễn Nhuyễn ngồi bên cạnh nhanh chóng nói,"dù gì có rất nhiều người cũng đã xem rồi, tấm ảnh để em lưu lại đã."
Kỷ Hạ nắm chặt điện thoại, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Thanh Nhiễm vừa mở tấm ảnh lên xem, là ảnh chụp Quý Ngạn Thần đang đứng ở cửa lớp hai năm ba.
Gương mặt thiếu niên đẹp đến không có khuyết điểm, phong hoa tuyệt đại.
Thanh Nhiễm đã đoán ra khu bình luận điên cuồng thế nào rồi, cô lướt xuống phía dưới, quả nhiên không sai.
Lầu hai: A a a a a a, đây là ai, là ai, là ai Cấp cứu, cấp cứu!!!
Lầu ba: Tôi quỳ trước lầu trên, mau nói cho tôi cực phẩm này là ai?
Lầu bốn: Fuck! Đẹp trai đến không khép nổi chân.
Lầu năm: Là học sinh trường mình sao? Tại sao lại mặc đồng phục trường mình vậy? Hơn nữa lầu trên đừng hòng cướp chồng tôi!!!
Lầu sáu: Lầu trên có thể có chút liêm sỉ không, chúng ta đều là học sinh cấp ba, chồng gì mà chồng hả, không thấy xấu hổ sao? Nói nhiều như vậy cũng chỉ để nói với mọi người một câu: em trai này là của tôi, của tôi, của tôi!!!
……
Thanh Nhiễm càng kéo xuống, mặt càng đen lại.
Lầu mười chín: Waaaaa, vừa nãy mẹ tôi hỏi sao tôi lại quỳ li m màn hình.
Lầu hai mươi bảy: Fuck! Học tỷ năm ba nói đây là Quý thần nhà chúng ta
Lầu hai mươi chín: Sao có thể chứ? Làm gì có ai chưa từng gặp Quý thần? Quý thần nhà chúng ta dựa vào tài hoa, không phải dựa vào mặt.
Lầu ba mươi mốt: Xin lầu trên đừng kéo nhiệt độ cho Quý thần, dù cho đứa trẻ lớn lên rất đẹp nhưng tài hoa của Quý thần nhà tôi có thể bỏ cậu ta xa mấy con phố……
Lầu ba mươi sáu: Nói một câu yếu ớt, nhan sắc giáo thảo của chúng ta cũng không thua kém vị này đi?
Lầu ba mươi chín: Tôi cũng thấy nhan sắc giáo thảo không thua vị này, chỉ là lâu ngày sinh tình không bằng yêu từ cái nhìn đầu tiên, @lầu ba mươi sáu.
Bên dưới còn có hơn mấy trăm bình luận nữa, Thanh Nhiễm chưa có có hội lướt xuống thì màn hình điện thoại hiện lên ba chữ "Tạ Ánh An", cả phòng rơi vào im lặng.
Điện thoại vẫn rung lên không ngừng, Thanh Nhiễm không do dự nhận máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói có mấy phần khẩn trương của Tạ Ánh An: "Thanh Nhiễm, cậu đang ở đâu?"
Thanh Nhiễm nhìn thời gia, 18:27 tối.
Cô đáp: "Đang ở bên ngoài, cậu tan học rồi à?"
Đầu bên kia lại truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: "Ở đâu? Tôi đi tìm cậu."
Thanh Nhiễm báo địa chỉ, đầu bên kia lưu lại một câu: "Đừng đi lung tung, đợi tôi tới đó."
Thanh Nhiễm hình như nghe thấy giọng nói của một nữ sinh vang lại: "A, Tạ Ánh An, cậu đi đâu đó? Giáo viên bảo chúng ta ở lại đến bảy giờ mà……"
Sau đó, điện thoại bị ngắt, không nghe thấy âm thanh gì bên kia nữa.
Thanh Nhiễm bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu lên đối diện với ba đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
Không, chính xác chỉ có hai đôi thôi.
Mặc dù Quý thần ngồi đối diện nhìn cô, trong mắt lại không có chút tò mò nào, có lẽ anh thấy cô nghe điện thoại nên dừng đũa lại nhìn qua đây thôi, nhìn xong lại cụp mắt xuống.
Tiếp đó, Kỷ Hạ thấy Thanh Nhiễm nhìn qua thì có chút ngại ngùng, thu hồi tầm mắt, anh cố ý cười: "Hắc hắc, học muội Thanh Nhiễm, có người sắp qua đây hả?"
Thanh Nhiễm gật đầu, cười áy náy: "Ngại quá, hôm nay để hai học trưởng……"
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm" Nguyễn Nhuyễn kéo cánh tay Thanh Nhiễm, ngắt lời cô định nói: "Ha ha, từ lầu một trăm ba mươi bảy là bắt đầu có người cãi nhau vì An ca với Quý thần đó."
Thanh Nhiễm không hiểu: "Có gì đáng để cãi nhau?"
"Đương nhiên là xem An ca với Quý thần ai đẹp hơn rồi!" Tiếp đó Nguyễn Nhuyễn cười lớn: "Nhiễm Nhiễm nói đúng, chúng ta sao phải cãi nhau chứ? Trẻ con mới phải chọn lựa, người thành niên đương nhiên là muốn cả hai."
Thanh Nhiễm: "......Cậu còn chưa thành niên."
Hơn nữa đương sự người ta đang ngồi đây, cậu có thể thu liễm lại chút không.
Thực sự không được, cậu muốn đem cái thứ trước mắt này cho mình xem sao.
Kỷ Hsj thở dài, nằm lười trên ghế, ngữ khí vô lực: "Học muội Nguyễn Nhuyễn, em xem xong chưa? Xem xong, anh xóa bài đây."
"Đừng đừng đừng, đợi một lát đã." Nguyễn Nhuyễn không muốn bài viết bị xóa, cô tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
"Sơ ý rồi." Kỷ Hạ uống một ngụm nước, cảm khái: "Quý thần, ngày tháng sau này của cậu khó qua rồi."
Theo đó ngày tháng sau này của anh cũng khó qua.
Quý Ngạn Thần lạnh nhạt nhìn lướt qua anh, điều này không thể tránh khỏi rồi.
"Mình dám đánh cược tuyệt đối sẽ không có người nào dám làm phiền Quý thần!" Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng thỏa mãn mà bỏ điện thoại xuống, cô liếc Quý thần xong lại giả vờ như có nỗi khổ không thể nói.
"Xì!" Kỷ Hạ hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm giả vờ làm anh lớn ổn trọng nữa, trực tiếp hiện nguyên hình: "Em chưa thấy qua bộ dangj điên cuopngf của con gái thôi."
"Không không," Nguyễn Nhuyễn phản bác: "Anh mới không hiểu rõ nữ sinh, Quý, Quý thần trong lòng những nữ sinh thành tích bình thường như bọn em là sự tồn tại của thần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, là đóa hoa cao lãnh sinh trưởng trên núi tuyết, làm sao có thể dễ dàng hái xuống được?"
Kỷ Hạ ngồi thẳng dậy, kinh ngạc rớt cằm: "Trâu bò thế cơ à?"
Ngay cả Thanh Nhiễm cũng nghi ngờ nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn không hổ là vua buôn chuyện, cô dừng lại một chút, uống liên tục mấy ngụm nước, bày ra dáng vẻ người kể chuyện.
"Những bình luận vừa rồi trên diễn đàn, mình đều đọc qua một lượt, trong đó có hai phần ba số người không tin người trong tấm ảnh là Quý thần, nói cho cùng……" Nguyễn Nhuyễn hắng hắng giọng rồi mới nói tiếp: "Khụ, nói cho cùng thì Quý thần của chúng ta bình thường quá khiêm tốn, rất khó nhìn thấy tường mạo, hơn nữa, anh ấy còn được phong thần rồi, trong lòng những người cùng tuổi, anh chính là sự tồn tại của thần nhân."
Kỷ Hạ gật đầu: "Học muội, em có thể nói trọng điểm rồi."
-
"Còn có người nói Tạ Ánh An thân thiện sao?" Thanh Nhiễm kinh ngạc.
-
Cô còn thì thầm bên tai Thanh Nhiễm: "Thực ra mình cảm thấy An ca một chút cũng không thân thiện."
Thanh Nhiễm không có cách nào phản bác lại Nguyễn Nhuyễn.
Tạ Ánh An dù là nam chính trong sách nhưng từ trước đến nay anh luôn rất tốt với cô.
Kỷ Hạ xoa cằm, trầm mặc.
Cùng lúc đó, cửa phòng có tiếng gõ, Thanh Nhiễm quay đầu lại trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Tạ Ánh An ngoài cửa.