Chương 43
Đèn phòng khách được mở lên.
Ánh đèn sáng chói, Thanh Nhiễm nhíu mày mở mắt từ ghế sô pha ngồi dậy.
Lý Thanh Mặc bị cái bóng bóng người đột ngột nhổm dậy dọa sợ, anh bỏ cặp sách xuống, hét lên: “Lý Thanh Nhiễm, em ở nhà mà không bật đèn hả?”
Thanh Nhiễm day day thái dương, cơn đau đầu đến nhanh đi cũng nhanh, bây giờ đã không còn đau như vậy nữa.
Cô nói: “Em vừa mới ngủ mà.”
Lý Thanh Mặc đeo dép lê lạch bạch chạy qua, duỗi tay sờ trán Thanh Nhiễm: “Phát sốt rồi?”
“Không ạ.” Thanh Nhiễm kệ anh sờ trán mình, bình tĩnh giải thích: “Ngủ không đủ giấc thôi.”
Lý Thanh Mặc hoài nghi nhìn cô.
Thanh Nhiễm chớp mắt: “Ca, sao anh nhìn em như vậy?”
“Anh cảm thấy em dạo này rất bay bổng.” Lý Thanh Mặc đưa tay xoa cằm, bộ dạng như suy tư sâu sắc: “Đi đêm mới về, lại còn cùng Tống Thời Trạch ở cùng một chỗ.”
Mắt anh híp lại sắc lẹm: “Lý Thanh Nhiễm, thành thật khai báo, có phải em đi chơi gì hoang dại không?”
Thanh Nhiễm lười không để ý anh, đeo dép lê về phòng.
“Ai ô!” Lý Thanh Mặc ngẩn ra rồi nhanh chóng đuổi theo.
Anh tức giận ngút trời: “Lý Thanh Nhiễm, em đi chơi mà không dẫn anh theo, bây giờ em lại còn không để ý đến anh đúng không?”
Cơm dì Lưu làm xong đang ủ ấm, Thanh Nhiễm bê hai bát cơm để ra bàn ăn ngoài phòng khách, Lý Thanh Mặc phía sau cô bê theo hai bát thức ăn nữa.
trong nhà lớn chỉ có hai người, lúc mẹ còn sống dạy hai anh em khi ăn không được nói chuyện, vậy nên hai người nghiêm túc ngồi ăn, không phát ra tiếng động nào.
Ăn xong, Lý Thanh Mặc tiếp tục truy hỏi: “Lý Thanh Nhiễm, hôm nay em không nói rõ ràng xem đoạn thời gian này em đi đâu chơi, thì em đừng hòng đi ngủ.”
Thanh Nhiễm cam chịu: “Ca, hôm qua lúc em quay về không phải đã giải thích với anh rồi sao?”
Hôm qua, lúc Thanh Nhiễm quay về, Lý Thanh Mặc vừa tan học về đang ngồi trên sô pha, hai tay anh khoanh trước nguc, nhìn Thanh Nhiễm rồi bắt đầu cười lạnh, mỉa mai.
Ví dụ:
“Ồ, còn biết đường mà quay về hả?”
“Đừng gọi tôi là anh, tôi sao dám làm anh cô?”
“Người ta có câu con hư tại mẹ, tôi thấy bây giờ nên đổi thành em gái hư tại anh trai rồi.”
“Lý Thanh Nhiễm, hôm nay cô không dỗ tôi mà đã lên lầu, tôi lập tức cùng cô đoạn tuyệt quan hệ anh em.”
-
Lý Thanh Nhiễm không để ý đến mấy lời xỉa xói của anh, chạy về phòng đóng cửa lại.
Không ngờ đến hôm nay bộ dáng anh lại âm dương quái khí như này.
Trong lòng hanh Nhiễm chạy qua hàng vạn con thảo nê mã (Thảo nê mã đồng âm với con mẹ nó), cô đánh phải dỗ anh trai nhà mình: “Ca, chẳng phải hôm qua em không mang anh đi ăn thôi sao? Về sau em sẽ mang anh đi cùng được không?”
Lý Thanh Mặc hừ lạnh: “Anh là loại người này sao?”
Thanh Nhiễm: “......”
Vậy sao lúc nào anh cũng nhấn mạnh câu không mang anh theo!!!
Lý Thanh Mặc nhếch cằm lên cao: “Tối qua cùng em ăn cơm ngoài Tạ Ánh An ra còn có ai ai nữa?”
Thanh Nhiễm lập tức thành thật trả lời: “Nguyễn Nhuyễn, Quý thần, còn có học trưởng Kỷ Hạ nữa.”
Thanh Nhiễm không tin vào chính tai mình: “Nguyễn Nhuyễn với ai cơ?”
“Quý Ngạn Thần với Kỷ Hạ năm ba.”
Lý Thanh Mặc nhìn em gái mình bằng con mắt khác, rất lâu sau đó không nói lời nào.
Thanh Nhiễm bị anh nhìn đến hoảng: “Sao vậy ca?”
“Nào, Lý Thanh Nhiễm, qua đây ngồi nào.” Lý Thanh Mặc đặt mông ngồi xuống trước xong biểu thị Thanh Nhiễm ngồi đối diện anh.
Thanh Nhiễm bước qua, ngồi xuống.
Lý Thanh Mặc lại đổi khuôn mặt tươi cười: “Nhiễm Nhiễm, sao em lại quen biết Quý thần vậy?”
-
“Hôm qua bạn học Đàm lớp bảy đến xin lỗi em, có điều bài đăng trên diễn đàn trường liên quan đến bạn ấy không biết có chuyện gì mà không được xóa đi, hôm qua tan học, em thuận đường đi tìm học trưởng Kỷ Hạ hỏi một chút, vừa hay Quý thần cũng ở đó."
Thanh Nhiễm tiện hỏi luôn: "Ca, có phải anh bảo học trưởng Kỷ Hạ không được xóa bài viết không?"
Lý Thanh Mặc lắc đầu, "Kỷ Hạ không phải một dạng với bọn anh, anh từ trước đến nay đều không chơi cùng anh ta, sao có thể nhờ anh ta được?"
Thanh Nhiễm cúi đầu trầm mặc.
Không phải Tạ Ánh An, cũng không phải Lý Thanh Mặc tìm Kỷ Hạ, mà trước đây cô cũng không quen biết Kỷ Hạ, học trưởng Kỷ Hạ không thể nào vì cô mà bỏ mặc bài đăng về Đàm Tiểu Băng không xóa.
Thanh Nhiễm không phải chưa từng nghĩ đến Quý Thần, nhưng Quý thần không thích nghe chuyện linh tinh, mấy loại chuyện nhảm nhí này anh nghe thôi cũng lười, làm sao lại đi quản đây?
Lý Thanh Mặc thấy Thanh Nhiễm trầm ngâm, anh an ủi: "Chuyện này có lẽ là do Kỷ Hạ vì muốn hóng chuyện, em không cần suy nghĩ lung tung."
"Trọng điểm là," Lý Thanh Mặc lại chuyển chủ đề, "Vì sao Quý Ngạn Thần lại đồng ý cùng em đi ăn cơm?"
"Em cũng không biết." Thanh Nhiễm lắc đầu, thuận tay nhặt cuốn sách trên bàn lên, "Ca, em về phòng làm bài tập trước đây."
Cũng không biết Lý Thanh Mặc đang nghĩ gì, chỉ ngồi im trên sô pha gật đầu.
Mười giờ tối, Lý Thanh Mặc ở phía ngoài gõ cửa.
"Lý Thanh Nhiễm, mở cửa."
Thanh Nhiễm đang làm đề đành phải bỏ bút xuống đi ra mở cửa cho anh.
Bên ngoài Lý Thanh Mặc đang bê một cốc sữa nóng, anh thò đầu vào phòng Thanh Nhiễm, nhìn qua tờ đề nằm trên bàn cô thì bất động.
"Em thực sự đang học bài?" Anh trợn mắt kinh ngạc.
Thanh Nhiễm đón lấy ly sữa, uống một ngụm: "Vâng, không thì sao ạ?"
Lý Thanh Mặc quen cửa quen nẻo đến bàn học của Thanh Nhiễm, anh nhìn cô đã sắp làm xong đề toán học lại càng kinh ngạc hơn.
"Em làm đến tận phần này rồi?"
Thanh Nhiễm cũng bước.qua, cô giải thích: "Gần đây em học tập hơi chểnh mảng, sắp đến giữa kỳ rồi, phải cố gắng thêm."
Lý Thanh Mặc: "......"
Không biết phải nói gì luôn.
Lý Thanh Mặc lại đến xem hai đề toán mà Thanh Nhiễm làm tối nay, lại càng kinh ngạc thêm: "Mấy trang này là em làm trong tối nay sao?"
Thanh Nhiễm một hơi uống cạn cốc sữa, đưa ly không cho Lý Thanh Mặc mới nói: "Vâng ạ."
Lý Thanh Mặc cầm ly không, híp mắt: "Lý Thanh Nhiễm, anh hoài nghi em lại đặt tiêu chuẩn cao hơn rồi."
Anh đặc biệt rõ ràng, từ trước đến nay, toán học luôn là điểm yếu của Lý Thanh Nhiễm.
"Không……" Thanh Nhiễm vừa mở miệng liền trầm mặc, hai ngày trước cô đúng thật là có hỏi qua Quý thần với Tạ Ánh An.
Lý Thanh Mặc quay người, nhanh chóng đi ra, chỉ để lại Thanh Nhiễm bối rối phía sau.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Nhiễm ăn xong bữa sáng, ở dưới lầu đợi Lý Thanh Mặc cả nửa ngày mà không thấy anh.
Thấy sắp muộn học, Thanh Nhiễm chạy lên gọi anh.
Cô gõ cửa mà không thấy bên trong có phản ứng, không nhịn nổi, cô gõ mạnh hơn: Ca! Ca! LÝ THANH MẶC!!!"
trong phòng rốt cuộc cũng có.chút động tĩnh, đỉnh đầu Lý Thanh Mặc lộn xộn như lông gà, lờ đờ ra mở cửa.
Anh vừa ngáp vừa hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Thanh Nhiễm.nhìn quầng thâm dưới mắt anh, hỏi: "Ca, hôm qua mấy giờ đi ngủ?"
Lý Thanh Mặc đang vươn vai thì khựng lại.
"A," anh đảo mắt, "Hôm qua chơi game xong muộn quá, gần một, hai giờ sáng mới ngủ."
Tầm mắt cô dừng trên mấy tờ đề lít la lít nhít lời giải nằm rải trên bàn, cô co rút khóe miệng: "Vậy, ca, anh mau dậy đi, bảy giờ hơn rồi đó."
"Cái gì?" Lý Thanh Mặc kinh ngạc, chạy đến xem đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.
Đồng hồ báo thức đã bị đổi vị trí, kêu đến như vậy mà không tỉnh có thể thấy anh ngủ say thế nào.
Thanh Nhiễm để cửa cho anh rồi rời đi.
Lý Thanh Mặc thay đồng phục như bay, thuận tay cầm mấy tờ đề anh thức đến ba giờ sáng vào cặp sách rồi phi đến trường.
Buồn cười, lần thi giữa kì này mà thành tích của anh không đè được thành tích của em gái, về sau làm sao có thể lập được uy phong của anh trai trước mặt Thanh Nhiễm nữa.