Chương 68
Thanh Nhiễm vẫn đến sớm như cũ, cô vừa đến lớp đã thấy mấy bạn bình thường thành tích bình bình đang vây quanh Ôn Thời Nghi đối chiếu đáp án.
Cũng không biết là đáp án môn gì, Ôn Thời Nghi đang nói, còn bọn họ cầm bút chép, chép xong thì so với đáp án mình làm được, người đúng thì khoa tay múa chân, người sai thì cúi đầu ỉu xìu không vui.
Thanh Nhiễm vào lớp còn nghe thấy Ôn Thời Nghi đang dịu dàng khuyên bọn họ: “Không sao cả, đáp án của mình cũng chưa chắc đã đúng, không phải bạn học Tạ Ánh An đứng nhất khối sao? Đợi lát nữa bạn ấy đến, chúng ta lại đi hỏi đáp án của cậu ấy.”
Mấy nữ sinh nhìn nhau.
Bạn học đeo kính gọng đen mở miệng trước: “Bỏ đi, Thập Nhất, Tạ Ánh An ghét nhất là người khác so đáp án với cậu ấy.”
Cô bạn bụ bẫm bên cạnh phụ họa: “Đúng đấy, lần trước lớp phó thể dục đi tìm cậu ấy hỏi đáp án, cậu ấy còn không thèm để ý, lúc ấy lớp phó thể dục ngại đỏ cả mặt.”
Một đại nam nhân vai u thịt bắp ngại ngùng đến đỏ cả mặt.
“Không phải chứ?” Giọng nói của Ôn Thời Nghi có chút nghi hoặc: “Mình thấy bạn học Tạ Ánh An rất nhiệt tình giúp đỡ người khác mà.”
“Phì.” Phía sau Thanh Nhiễm truyền đến mấy tiếng bạn học không nhịn được cười.
Thanh Nhiễm quay đầu lại, Trịnh Xuân Minh ngồi phía sau cô đang che miệng cười trộm.
Thấy Thanh Nhiễm nhìn qua, Trịnh Xuân Minh mới thu liễm lại, bỏ tay đang che miệng cười xuống.
Cô chỉ chỉ Ôn Thời Nghi phía trước, nhỏ giọng nói với Thanh Nhiễm: “Học sinh mới vừa nói An ca ‘nhiệt tình giúp người’, ngại quá, mình thực sự không nhịn được.”
Tạ Ánh An với mấy chữ nhiệt tình giúp người từ lúc nào lại có nửa phần liên hệ?
-
Thanh Nhiễm với Tạ Ánh An là bạn cùng bàn cũng được một khoảng thời gian rồi, có điều quan hệ của cô với các bạn bàn trước, sau vẫn vậy, chỉ có thể nói là quen biết chứ không nói chuyện nhiều.
Nói cho cùng, cô cùng học bá kiêm bá vương hoa cũng có áp lực không nhỏ, thành tích không thể để Tạ Ánh An chè ép cho quá khó coi, dù cho mấy lần trước thành tích đúng thật là bị nữ chính ảnh hưởng đến khó coi.
Trịnh Xuân Minh rất đáng yêu, chính là dạng em gái mềm mại đáng yêu vừa nhìn đã khiến người ta yêu mến ấy.
Thanh Nhiễm nhìn Trịnh Xuân Minh cười, cô nhỏ giọng: “Mình cũng không cảm thấy Tạ Ánh An là loại người nhiệt tình giúp người.”
Trịnh Xuân Minh ngẩn ra, giống như không nghĩ tới nữ thần học bá trong lòng cô lại cười đến ôn nhu ấm áp như vậy.
Thanh Nhiễm quay đầu lại đọc sách.
Lý Sách phi vào lớp như một cơn gió, Trịnh Xuân Minh kéo cậu lại.
-
“Giấy vệ sinh.” Trịnh Xuân Minh giống như đang dùng khí âm để nói chuyện, cô chỉ tay về phía bàn trước: “Vừa rồi Thanh Nhiễm nhìn tôi cười, tim tôi sắp tan chảy rồi.”
Lý Sách rút tay ra, nhìn Trịnh Xuân Minh như nhìn kẻ thần kinh: “Cậu bị điên à?”
Mỉm cười lại còn tim tan chảy, xì!
Làm màu, khoa trương!
Bởi vì mấy lần này thành tích của Thanh Nhiễm tụt dốc nhiều nên không có ai tìm cô hỏi đáp án như trước nữa.
Hôm nay Tạ Ánh An sát giờ mới tới, cậu chân trước vừa vào lớp thì phía sau lão Ngô cũng vào.
Thành tích thi giữa kỳ của lớp một có tốt hay không, bình thường chỉ cần nhìn mặt lão Ngô là ra.
Hôm nay lão Ngô rất ôn hòa, không trầm mặt, cũng không có tươi cười rạng rỡ.
Thật sự làm người ta khó đoán mà.
Càng ngoài dự liệu là lão Ngô căn bản không nhắc đến chuyện thi giữa kỳ, mở sách ra dạy bài mới luôn.
Đây thực sự không phải tác phong của ông.
Thanh Nhiễm thầm nghĩ, không lẽ lần này thành tích của lớp một tụt xuống đến mức làm lão Ngô tuyệt vọng luôn rồi?
Cô nghiêng đầu nhìn Tạ Ánh An, Tạ Ánh An đang cúi đầu đọc sách.
Lông mi thiếu niên cụp xuống, tạo thành bóng trên gương mặt, nếu không tỉ mỉ quan sát, căn bản không nhìn ra cậu đang ngủ gật.
Vừa lên lớp đã ngủ gật?
Đây cũng quá không giống với tác phong của Tạ Ánh An rồi.
Tiết một khiến mọi người đứng ngồi không yên cuối cùng cũng kết thúc, tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, lão Ngô lập tức ôm giáo án ra khỏi phòng học.
Cái này lại càng không giống tác phong của lão Ngô, bình thường không cần biết là kỳ thi lớn hay nhỏ, lần nào lão Ngô cũng phải chiếm dụng hơn nửa giờ ra chơi để điên cuồng nhắc nhở, khuyên bảo bọn họ.
Hôm nay là sao đây?
Vừa hết tiết, Tạ Ánh An lập tức lấy lại tinh thần.
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ về thái độ khác thường của lão Ngô thì Ôn Thời Nghi đã dẫn đầu một nhóm nữ sinh qua tìm cậu.
Có lẽ là đến hỏi đáp án.
Thanh Nhiễm cảm thấy thật nhàm chán, muộn nhất là ngày mai sẽ biết hết kết quả thôi, thi cũng đã thi xong hai ngày nay rồi, phần lớn đề bài cũng quên gần hết rồi, còn so cái gì mà so?
Tốn nhiều công sức như vậy còn không bằng làm thêm hai đề nữa.
Nguyễn Nhuyễn có lẽ ăn bậy thứ gì đó, vừa hết tiết đã phi như bay ra ngoài, ngay cả Thanh Nhiễm cúng không kéo đi cùng.
Mấy nữ sinh vây hơn nửa bàn học, nhìn tình cảnh này thật rợn người.
Thanh Nhiễm dịch dịch ghế về phía sau, đột nhiên có người vỗ nhẹ cô, Thanh Nhiễm quay đầu lại nhìn.
“Này!” Trịnh Xuân Minh nhìn Thanh Nhiễm rồi chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh bàn học của mình: “Hay là cậu xuống đây ngồi trước một lát đi.”
Con đường qua chỗ Trịnh Xuân Minh gần cửa sau, bình thường rất ít người đi qua.
Thanh Nhiễm nhanh chóng đứng dậy, dịch sang chỗ đó.
Có lẽ hôm nay Lý Sách muốn xem náo nhiệt, giờ nghỉ ngơi cũng không ra ngoài, ngồi yên vểnh tai hóng mọi người nói chuyện ở phía trước.
Thanh Nhiễm cảm thấy lòng hiếu kỳ, thích hóng chuyện của cậu ta có thể sánh với Nguyễn Nhuyễn rồi.
Đang nghĩ vậy, cô lại thấy Trịnh Xuân Minh nhổm lên phía trước, nghe trộm mấy người phía trước nói chuyện.
Thanh Nhiễm: “......”
Cô bây giờ rất hoài nghi, lúc bình thường cô nói chuyện với Tạ Ánh An, có phải bọn họ cũng như này không?
Thực ra bọn họ căn bản không cần vểnh tai nghe, giọng nói lạnh lùng của Tạ Ánh An truyền đến, một chút cũng không đè nén—-
“Tránh xa tôi ra.”
“Đáp án hả? Lẽ nào có thể thay đổi sự thực là các cậu thi kém sao?”
Mấy nữ sinh ngại ngùng rời đi, bóng lưng đầy uất hận, cô bạn mập mạp còn oán trách Ôn Thời Nghhi: “Tôi đã nói từ sớm rồi, bạn học Tạ Ánh An sẽ không so đáp án với chúng ta đâu.”
“Nhưng mà……”
Ôn Thời Nghi không nói tiếp lời định nói.
Nhưng mà ngày đầu tiên thi xong, cô rõ ràng nhìn thấy Lý Thanh Nhiễm với bạn học Tạ Ánh An trên đường, vừa đi, vừa trao đổi đáp án bài thi, thần sắc Tạ Ánh An một chút không kiên nhẫn cũng không có.
Không hóng được chuyện tốt, Lý Sách với Trịnh Xuân Minh có chút thất vọng ngồi lại chỗ cũ.
Thanh Nhiễm ngại ngùng nhìn bọn họ cười.
Thiếu nữ mỉm cười trong trẻo, môi hồng răng trắng, da dẻ nõn nà.
Lý Sách ngẩn ra, trong mắt như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Mẹ nó!!! Đây nào chỉ là tim tan chảy, ngay đến cả mạng cậu cũng có thể cho cô.
Xuân Ny quả nhiên không lừa mình.
“Lý Thanh Nhiễm.” Tạ Ánh An liếc Lý Sách, kéo cô về chỗ.
Đôi mắt thiếu niên trầm xuống, mặt không có chút vui vẻ: “Không có chuyện gì thì đừng cười lung tung với người ta.”
Thanh Nhiễm: “......”
Hả?