Chương 1
Lần đầu trong lúc đang thi hành nhiệm vụ cô không cẩn thận bị anh thấy. Khoé miệng khẽ nhếch gợi lên vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nói:
"Anh trai thật không khéo đã xem kịch thì phải trả tiền nga!"
Anh lạnh nhạt nhìn cô:
"Nhạt nhẽo!"
Rồi quay bước đi thẳng.
Lần thứ hai anh nhìn thấy cô giả vờ chật vật giằng co cùng một người đàn ông, lửa giận vô cớ, bước tới nắm lấy tay cô:
"Người phụ nữ của tôi không được phép đụng đến."
Cô "nga" một tiếng rồi hỏi lại:
"Tôi đã đụng vào phụ nữ của anh sao? Có lỗi quá chính tôi còn không biết..."
...
Cô gái này thích chạm đến giới hạn của anh như thế sao?
"Mẹ hôm nay đem con ra ngoài chơi được không?"
Giọng nói trong trẻo mang theo ý làm nũng vang lên. Diệp Tố Như bất đắc dĩ nhìn đứa bé đang ôm chặt tay mình, khẽ vươn tay xoa đầu cô gái nhỏ:
"Tử Liên ngoan lần này con phải ở nhà với thím Trương! Mẹ rất nhanh sẽ về."
Trình Y Liên cắn cắn đôi môi màu hồng phấn đôi mắt ngập nước ngước lên nhìn mẹ, tay nhỏ bé càng thêm nắm chặt tay Diệp Tố Như, bé có dự cảm rất xấu. Thấy con gái có vẻ khác lạ Diệp Tố Như ngồi xuống dịu dàng hỏi:
"Con sao vậy?"
Bé nhón chân ôm cổ mẹ, nhỏ nhẹ:
"Con không muốn mẹ đi... Hôm nay mẹ ở nhà được không?"
"Tử Liên ngoan hôm nay mẹ phải làm một việc rất quan trọng, thật đấy!"
Đầu nhỏ kề sát vào cổ mẹ khẽ ngửi rồi từ từ buông mẹ ra ủ rủ:
"Mẹ về sớm!"
Diệp Tố Như cười xoa tóc bé rồi mới bước vào xe. Trình Y Liên nhìn theo dáng xe đi mất tâm trạng càng thêm hốt hoảng lo sợ, giống như sẽ chẳng còn có thể gặp lại mẹ nữa. Tay xoa ngực mình tự an ủi, bé thật sự rất ghét cảm giác bất an này. Lắc lắc đầu nhỏ bé có lẽ là suy nghĩ quá nhiều rồi, bước trở vô căn biệt thự trang nhã mang phong cách Tây Âu, bé lại thở dài cha cũng chưa thể về được a. Thím Trương ɖú nuôi của Y Liên bước ra nhìn thấy bé đang thở dài liền cười:
"Tiểu thư yên tâm đi ông chủ có nói tối sẽ cùng phu nhân về."
Trình Y Liên chu môi nhỏ nhắn:
"Cha mẹ thế nhưng lại không dẫn cháu đi theo."
Thím Trương lắc đầu cười, bà làm việc ở đây cũng biết chút ít về tình hình bây giờ, bang phái đối lập nhau khắp nơi đều là nguy hiểm tiểu thư nếu ở trong nhà chính là an toàn nhất. Trình Y Liên có chút nhàm chán, bảo thím Trương làm chút đồ ngọt còn chính mình thì chạy thẳng vào phòng ôm máy tính xuống phòng khách chơi điện tử. Bất chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo, bé hướng phòng bếp gọi:
"Thím Trương có điện thoại!"
"Tiểu thư nghe hộ nhé."
Y Liên gật gù, bắt điện thoại giọng lễ phép hỏi:
"Xin hỏi là ai vậy?"
"Đây có phải gia đình của cô Diệp Tố Như không? "
"Vâng, đó là mẹ cháu!"
Trong giọng nói không che dấu được sự khẩn trương. Thím Trương bưng đồ điểm tâm ra, chợt nghe được tiếng rơi thanh thuý vang khắp căn phòng, thím Trương kinh ngạc hỏi:
"Tiểu thư xảy..."
Chưa nói hết câu bà đã bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ hãi. Trình Y Liên co mình trên ghế sofa mắt nhắm chặt hai tay ôm lấy tai cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy. Trong điện thoại vang lên giọng nói đều đều không nghe ra cảm xúc:
"Tôi biết đây là một điều khó tin, nhưng cháu phải tiếp nhận sự thật mẹ cháu đã mất rồi."
"Im đi, làm ơn im lặng đi. Tôi sẽ không tin không tin đâu! huhu"
Trình Y Liên chợt đứng dậy cầm điện thoại ném mạnh xuống sàn lần nữa rồi lẳng lặng bước ra phía cửa đội mắt hạnh ngập nước mang theo sự vô hồn. Thím Trương nhìn cảnh tượng này mà đau lòng không thôi, chạy đến ôm thân thể nhỏ bé của Liên Y vào ngực mình. Y Liên run rẩy túm lấy áo thím Trương, hô hấp dần gấp gáp rồi ngất đi.
"Đưa con bé cho tôi."
Phía trên bỗng vang lên giọng nói nồng hậu. Thím Trương nhìn lên thấy khuôn mặt tuấn nhã của Trình Thiên Hạo, mang theo một cỗ ưu thương. Ông nhẹ nhàng bế lấy Y Liên bước lên lầu, khẽ nói:
"Con gái, cha phải làm gì bây giờ?"
"Tách."
Nước mắt rơi xuống má Y Liên, không phải đàn ông không khóc mà chính lúc rơi nước mắt là lúc mà họ cảm thấy bất lực và sợ hãi nhất...