Chương 19
Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Ngươi cũng không phải ta, làm sao ngươi biết được ta sẽ không quen?
Đúng vậy, đúng là có rất nhiều người muốn ở trên cao. Nhưng với cô, phong cảnh ở trên cao không hề đẹp.
Dư Lộ nhắm mắt, nuốt câu hỏi này vào bụng.
Anh Đào quay lại rất nhanh. Dư Lộ không gọi nàng ấy tiến đến, cầm y phục sạch sẽ thay, từ Anh Đào đỡ xuống xe ngựa.
Quả nhiên Trần Chiêu muốn đưa cô đến Tầm Phương viện. Mặc dù Dư Lộ biết không hợp quy củ cho lắm, nhưng mà khẳng định là lúc này Trần Chiêu chưa thích cô, cho nên hắn dám làm như thế, chắc chắn là nghe phân phó của Tiêu Duệ. Có lẽ Tiêu Duệ muốn cấm đoán chính mình, kêu Trần Chiêu tới giám sát?
Vì vậy Dư Lộ cũng không lên tiếng cự tuyệt.
Đến cửa Tầm Phương viện, Dư Lộ mới bước hai bước liền dừng lại, chờ giây lát rồi tiếp tục đi tới.
Đều nói nữ nhân chủ động là không tốt. Tuy cách tầng sa thì không coi là khó, nhưng nam nhân sẽ không quý trọng. Giống như trong truyện vậy, với mấy nữ nhân tự đưa tới cửa, Tiêu Duệ không quý trọng một ai. Còn Trần Chiêu, cũng do nguyên chủ Dư Lộ đối với hắn không nóng không lạnh nên hắn mới quan tâm đúng không?
Nếu lúc đó nguyên chủ đồng ý đến với hắn, biết đâu kết quả sẽ khác?
Dư Lộ không biết, nhưng đời còn dài, nếu Trần Chiêu thích cô, sẵn lòng mang cô đi, thì mặc kệ sau này Trần Chiêu đối với cô thế nào, cô vẫn cảm tạ hắn.
Trần Chiêu nhìn bóng dáng Dư Lộ biến mất mới quay đầu ra phủ, một đường cưỡi ngựa chạy đến Châu Thúy các.
Trong Châu Thúy các, Lâm Thục đã gặp Tiêu Duệ. Mặc dù Tiêu Duệ luôn lạnh nhạt, không nói lời nào, nhưng vẫn ở lại. Tuy vậy nhưng Lâm Thục cũng hài lòng. Nam nữ chưa hôn, còn chưa có tình cảm gì, Tiêu Duệ nguyện ý nể mặt mình ở bên ngoài đã là rất tốt rồi.
Nàng cũng không quấy rầy Tiêu Duệ uống trà, mang theo đại nha hoàn Minh Nguyệt đi chọn trang sức, tỉ mỉ nhìn, trông cũng nghiêm túc.
Lâm Thục là trưởng nữ của Định Quốc Công phủ, cũng không quá xinh đẹp, nhưng thắng ở đoan trang nhu tuệ*. Còn Minh Nguyệt bên cạnh nàng, vóc dáng hơi thấp hơn chút, chân mày lá liễu, mặt tròn nhỏ nhắn, lúc cười lên nhìn vừa hiền lành vừa ngọt ngào. Nàng ấy hầu hạ Lâm Thục cũng gần mười năm rồi, quan hệ giữa hai chủ tớ rất tốt.
*Nhu kiểu dịu dàng, tuệ trong trí tuệ.
Lúc này, Minh Nguyệt quay đầu nhìn Tiêu Duệ đang uống trà, kéo ống tay áo của Lâm Thục, nhỏ giọng nói: “Cô nương, đừng chọn nữa, đây đều là thưởng cho mấy di nương khi vào phủ, để nô tỳ chọn giúp ngài là được rồi. Một mình Vương gia ngồi ở kia, ngài qua trò chuyện với Vương gia đi chứ.”
Vương triều Đại Viêm tương đối thoáng, thỉnh thoảng nữ tử xuất môn một chuyến cũng không sao. Mà giữa nam nữ đã định thân*, chỉ cần không làm chuyện gì khác người, đôi khi hẹn gặp mặt, đi đạp thanh hay du hồ gì đó cũng có thể.
*định thân: đã định việc hôn nhân.
Huống hồ Tiêu Duệ và Lâm Thục, một người là trưởng tử Thành Vương của sủng phi Huệ Phi, một người là đích trưởng nữ của Định Quốc Công, Thành Vương phi tương lai, cho dù hai người làm chuyện gì quá giới hạn, mọi người cũng không dám nói xấu.
Lâm Thục nhìn qua bên đó, lại lắc đầu với Minh Nguyệt: “Hình như tâm trạng Vương gia không tốt, ta không qua đó đâu. Nếu chọc giận hắn thì biết làm sao đây?”
Minh Nguyệt hận sắt không thành thép nhìn chủ tử nhà mình: “Cô nương! Không phải là hỏi thăm được hôm nay Vương gia mang theo Dư chủ tử ra ngoài sao? Vương gia biết ngài đến nên mới phái Dư di nương về. Cho dù ngài ngại quá thật, cũng nên bày tỏ chút gì đi chứ!”
Lâm Thục thì thào: “Bày tỏ? Ta, ta bày tỏ gì mới được?”
Minh Nguyệt bất đắc dĩ đỡ trán: “Cô nương tốt của ta, lời này là không thể nói rõ. Nhưng mà Vương gia nể mặt ngài như vậy, ngài nên báo đáp, ở bên ngài ấy, chăm sóc ngài ấy mới đúng chứ.”
Lâm Thục hơi sững sờ, sau đó lại lắc đầu: “Được rồi Minh Nguyệt, không được nói nữa. Lại nói nữa ta sẽ tức giận.”
Nàng là Thành Vương phi tương lai, là thê tử muốn cùng hắn một đời, là trưởng nữ của Định Quốc Công phủ, có thân phận như vậy, vị trí của nàng là ở bên người hắn, chứ không phải là quỳ gối dưới chân.
Tiêu Duệ vốn phải nể mặt nàng mới đúng nha.
Việc lấy lòng nam nhân, chỉ có nữ nhân thân phận thấp, như mấy tiểu thiếp di nương mới phải làm. Nàng, không cần.
Lâm Thục cũng không giáo huấn Minh Nguyệt nữa, bởi nàng biết thân phận hai người là bất đồng, tự nhiên quan điểm cũng bất đồng. Minh Nguyệt là nha hoàn, trời sinh cần hầu hạ người khác, cho nên sẽ hạ thấp bản thân. Nàng nói những lời này, thật ra cũng vì tốt cho nàng ấy, chỉ là biết không hiệu quả mà thôi.
Chọn ba cái trang sức tốt để đưa cho ba di nương xong, Lâm Thục lại chọn một ít vòng vàng nhẫn vàng. Mấy thứ này đều để thưởng cho ma ma nha hoàn sau khi nàng gả vào Vương phủ. Mẹ nàng được cha nàng sủng ái cả đời, trước giờ không thích quản mấy việc này. Nàng lại không yên tâm mấy di nương, đành phải tự mình làm.
Chọn xong quay đầu, lại phát hiện không biết Tiêu Duệ đã đi từ lúc nào.
Minh Nguyệt chạy qua, nhìn bên ngoài mấy lần, cuối cùng mặt như đưa đám về: “Cô nương, Vương gia đi rồi.”
Lâm Thục khẽ ừ.
Nam nhân trên đời này, phải tìm ngàn dặm mới thấy được một người giống cha nàng. Nàng cũng nhìn các trưởng bối trong nhà, không một người như cha.
Cho nên đến lúc lập gia đình, nàng cũng không dám si tâm vọng tưởng. Nàng chỉ cần một người nam nhân tôn trọng nàng, cho nàng thể diện của chính thê, giao mọi việc về hậu trạch cho nàng là được rồi. Đương nhiên, nàng cũng sẽ làm một người thê tử tốt, giúp hắn xử lí việc nhà, quản lý các di nương thứ tử thứ nữ thật tốt. Nàng chỉ cần làm một người thê tử có thể tương kính như tân là được rồi.
...
Dư Lộ trở về, Hương Lê và Thạch Lưu lập tức từ trong phòng ra.
Dư Lộ cũng không răn dạy các nàng, gọi người vào phòng, nhìn tay các nàng ấy trước. Tay hai người đều chỉ dán thuốc, trời này nóng quá, nếu băng bó, chỉ sợ băng đến ra bệnh nào đó. Mới hơn nửa ngày, tay hai người đã như móng heo.
Hương Lê cười nói: “Không sao đâu chủ tử, rất nhanh sẽ tốt thôi. Vương gia cũng phân phó đánh nhẹ thôi mà.”
Tiêu Duệ mới không nói vậy đâu.
Thạch Lưu lại sợ đau nhất, nhìn vẻ mặt đau lòng của Dư Lộ, hai mắt liền có hơi nước, thấy Hương Lê nhìn mình chằm chằm, đành phải không khóc, lắc đầu với Dư Lộ: “Đúng vậy, không đau, một chút cũng không đau.”
Không đau ngươi khóc cái gì?
Hỏi hai người, biết tự hai người thoa thuốc, cũng không mời đại phu. Dư Lộ không chịu, nhất định kêu Anh Đào đi gọi đại phu đến xem cho hai người.
Chờ đại phu nhìn xong, Dư Lộ cũng không cho hai người hầu hạ. Thấy trời nóng mà hai người lại không có đá dùng, Dư Lộ liền dứt khoát nói: “Tối nay ở lại phòng chính ngủ chung với ta đi.”
Đá ở Tầm Phương viện là phát theo phân lệ. Dư Lộ cũng sợ nóng, nhưng hồi cô ở hiện đại thường nghe người ta nói, bạn thân là có thể mặc đồ giống nhau, ngủ cùng một chỗ mới là bạn thân. Cô chưa thể nghiệm việc như vậy bao giờ, cho nên bây giờ đến cổ đại, có thể thể nghiệm một hồi cũng không tệ.
Theo lý thì khi chủ tử nghỉ ngơi là cần có người gác đêm. Hồi trước Dư Lộ không muốn có người trông coi, Hương Lê Thạch Lưu còn tranh thủ muốn mấy lần. Bây giờ Dư Lộ mở miệng, hai người tự nhiên không phản đối.
Buổi tối Tiêu Duệ có trở về hay không Dư Lộ không biết. Tuy cô không muốn ăn, nhưng vẫn kêu trù phòng làm mấy món đồ ăn. Không ăn cơm không được, không ăn thì làm sao để béo lên đây.
Mãi đến giờ Hợi* Trần Chiêu mới đỡ Tiêu Duệ say khướt xuống xe ngựa. Hắn uống say đến nỗi đi không vững. Thôi Tiến Trung tuổi lớn không đỡ được nên Trần Chiêu phải đỡ hắn vào trong.
*Giờ Hợi: 21 giờ đến 23 giờ khuya.
Ai ngờ lúc đi tới cửa phòng khách, Tiêu Duệ không chịu tiến vào, tay chỉ ra bên ngoài, mơ mơ màng màng nói: “Tầm Phương viện, đi…đi Tầm Phương viện…”
Trần Chiêu nhìn về phía Thôi Tiến Trung, Thôi Tiến Trung thở dài nói: “Đi thôi, đưa đến Tầm Phương viện đi.” Muốn nói lúc nào vị gia này khó hầu hạ nhất, thì là lúc say rượu rồi. Nếu hắn muốn đi Tầm Phương viện, được rồi, đến Tầm Phương viện thôi.
Dư Lộ đang ngủ thì bị tiếng huyên náo trong sân đánh thức. Hương Lê Thạch Lưu tỉnh rồi nên cũng không thấy ngủ trên giường. Cô mơ màng mặc một bộ váy ngủ trắng gần như trong suốt xuống giường, lúc đi tới gian ngoài lại thấy Thôi Tiến Trung đi phía trước dẫn đường, Trần Chiêu cùng Anh Đào đỡ Tiêu Duệ ở đằng sau, mà Hương Lê Thạch Lưu cũng đi theo, mấy người cứ đi như vậy đụng phải cô.
Thôi Tiến Trung thấy Dư Lộ trước, vội ôi một tiếng, che mắt quay đầu lại. Trần Chiêu ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy.
Nữ tử có tóc dài rối tung, khuôn mặt trắng như tuyết có chút mờ mịt, hai mắt đầy hơi nước khi nhìn đến mọi người bỗng nhiên trợn to. Hắn không dám nhìn nữa, nhưng lúc ánh mắt đi xuống lại thấy cái yếm đỏ mơ hồ dưới bộ đồ trắng, hình như bên trên còn thêu hình uyên ương nghịch nước, xuống chút nữa, là vòng eo nhỏ nhắn như ẩn như hiện.
Trần Chiêu chỉ thấy địa phương nào đó trong lòng nhảy thật mạnh, hắn ép mình quay đầu, nhìn Hương Lê và Thạch Lưu sau lưng: “Đưa đến đâu?”
Hương Lê vội nói: “Bên trong, giường ở bên trong.”
Bất đắc dĩ rằng Tiêu Duệ là một đại nam nhân chân dài tay dài, nàng và Thạch Lưu bị đau tay, Dư Lộ và Anh Đào lại quá nhỏ, nếu không có Trần Chiêu, căn bản là các nàng không di chuyển được.
Thả Tiêu Duệ lên giường rồi, Trần Chiêu đi ra ngay lập tức. Thấy Dư Lộ đang dụi mắt đi vào trong, hắn vội vàng tránh sang một bên.
Dư Lộ đã phục hồi tinh thần, lúc đi qua bên người Trần Chiêu không khỏi nhìn về phía hắn.
iêu không khỏi nhìn về phía hắn.