Chương 47
Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
P/s: lâu quá không đăng chương mới rồi. Sorry mấy bạn nhiều nhiều lắm.
Tuy trách nữ nhi mình như vậy nhưng lòng Huệ Phi cũng thấy thấp thỏm. Bà chờ Tiêu Duệ và Lâm Thục đến liền cẩn thận nhìn mặt nhi tử và con dâu.
Vừa nhìn xong, lòng bà liền trầm xuống.
Ngày đại hỉ thứ hai mà nhi tử và con dâu không có tí vui mừng nào. Ngay cả khuôn mặt nha hoàn của con dâu cũng mang nét buồn rầu. Rõ ràng là đêm qua đã có gì không vui rồi.
Nhưng thân là mẫu thân và mẹ chồng, bà không thể trực tiếp hỏi chuyện của hai người được, nên bà đành phải giả vờ như không thấy, cười kêu Lâm Thục ngồi xuống.
“Trời lạnh như vậy, con lại còn ra ngoài lúc sớm nữa, chắc lạnh lắm rồi đúng không?” Huệ Phi từ ái nói: “Cũng lâu rồi, chắc bụng con đói lắm, ta có kêu Ngự phòng làm canh, con và Duệ Nhi uống trước đi!”
Lâm Thục đứng dậy, thái độ cung kính, “Khiến mẫu phi phải quan tâm, con dâu không lạnh, cũng không đói.”
Đúng là trực tiếp từ chối lòng tốt của Huệ Phi.
Huệ Phi ở trong cung đã lâu, cho dù là chủ tử hay nô tỳ cũng không có ai dám nói chuyện như vậy trước mặt bà, ngay cả kẻ thù của bà cũng phải nói quanh co lòng vòng nữa.
Là do người con dâu này quá thẳng tính, hay là do trong lòng có bất mãn nên nhân cơ hội này để phát tiết?
Huệ Phi nghĩ đến rất nhiều, nhưng cũng chỉ chớp mắt mà thôi, đang định cười chuyển đề tài, Tiêu Văn ngồi một bên đã không nhịn được nói: “Thất tẩu ghê gớm thật, mẫu phi ban thưởng mà cũng dám từ chối. Quả nhiên là cô nương của phủ Quốc Công, đúng là dám nói dám làm mà.”
Trong những gia đình bình thường, giữa mẹ chồng nàng dâu, cả con dâu cũng không dám nói như vậy với mẹ chồng. Trong khi mẹ chồng của Lâm Thục còn là Huệ Phi nương nương, là nữ nhân của Hoàng Thượng nữa.
Nàng cũng bất mãn chuyện Tiêu Duệ không nói gì suốt dọc đường. Lúc đến chỗ Thừa Nguyên Đế còn đỡ, ít ra còn nói đôi câu, mà Thừa Nguyên Đế đương nhiên sẽ không nói nhiều gì với người con dâu như nàng. Nhưng đến cung của Thái Hậu và Hoàng Hậu, hắn là nam tử, còn có thể tránh được, nàng thì lại khác, phải trả lời nhiều chuyện. Hoàng Hậu và Huệ Phi bất hòa, trong lời ngoài lời đều có gai, nàng ứng phó khổ cực như vậy, hắn lại cứ như nhìn không thấy. Điều này đúng là quá đáng!
Cho nên khi đến nơi này, thấy Huệ Phi lại tốt tính như thế, đầu óc nàng nóng lên mới trả lời như vậy.
“Ngũ Công chúa khen nhầm rồi, ta không dám nhận những lời này.” Nàng lập tức mỉm cười, thuận thế đứng dậy đi đến hành lễ trước mặt Huệ Phi, vẻ mặt thành khẩn nói: “Con dâu không thấy lạnh và đói thật, chỉ là hồi nãy gặp chút chuyện không vui, đến chỗ nương nương thì cảm thấy ủy khuất, nên mới hành xử như vậy. Sự quan tâm của nương nương, con dâu đều nhìn thấy hết. Cảm ơn lòng yêu mến của nương nương, cũng mong nương nương có thể tha thứ cho con dâu.”
Ở Lâm gia, Lâm Thục có thể được nhiều người thích thì đương nhiên miệng sẽ ngọt. Nói ra những lời này, dù là thật hay giả, Huệ Phi cũng không thể so đo với một vãn bối như nàng.
Huống chi lời Tiêu Văn nói khi nãy cũng khiến Huệ Phi hiểu, chỉ sợ hôm qua Tiêu Duệ đối xử với Lâm Thục không tốt lắm. Lại nghĩ đến lúc nãy là đến chỗ Hoàng Hậu, Huệ Phi cũng không giận người con dâu này nữa, ngược lại còn thấy thương tiếc thêm mấy phần.
Bà đỡ Lâm Thục đứng dậy, nói: “Còn gọi nương nương nữa, nên gọi mẫu phi đi.” Lại trừng Tiêu Văn một cái, nói: “Ngũ muội của con bị ta chiều hư nên nhanh miệng, con đừng để ý lời nó, xem như không nghe thấy là được.”
“Mẫu phi!” Tiêu Văn bất mãn.
Lâm Thục hô “Mẫu phi” một tiếng rồi mới nói tiếp: “Ngũ muội cũng yêu mẫu phi nên mới nói thay mẫu phi như vậy. Con không chỉ không cần để ý, mà còn phải học tập muội ấy mới đúng.”
Tuy Thừa Nguyên Đế tứ hôn cho Lâm Thục và Tiêu Duệ, nhưng cũng là con dâu của Huệ Phi. Trước bà chưa gặp nhiều, nhưng cũng biết nàng là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành, bà cũng thấy hài lòng.
Lúc này thấy nàng có tài ăn nói như vậy, Huệ Phi càng ưa thích hơn, kéo tay Lâm Thục lúc lâu mới nhìn Tiêu Duệ nói: “Duệ Nhi, giờ con đã thành thân rồi, sau này phải đối xử tốt hơn với thê tử của con đấy.”
Vừa rồi Tiêu Duệ thất thần, lúc hoàn hồn lại thì thấy Lâm Thục ứng đối tốt liền không nói gì nữa. Thấy Huệ Phi nói chuyện, hắn gật đầu “Vâng” một tiếng.
Nhi tử không thân cận với mình, mặc dù Huệ Phi biết hắn có lỗi, bà cũng không thể trực tiếp răn dặn như Tiêu Dật được, chỉ có thể trấn an Lâm Thục thật tốt: “Nếu sau này Duệ Nhi có bắt nạt con thì con cứ nói cho mẫu phi, mẫu phi giúp con dạy dỗ nó.”
Lâm Thục đã bình tĩnh lại, cười lắc đầu nhìn Tiêu Duệ nói: “Mẫu phi yên tâm, Vương gia đối với con rất tốt.”
Huệ Phi thở dài, bảo: “Như vậy, ta liền yên tâm.”
Chờ Tiêu Duệ và Lâm Thục rời khỏi, sắc mặt Huệ Phi lập tức trầm xuống, gọi thiếp thân ma ma lại rồi phân phó: “Ngươi đi tìm hiểu xem có phải hôm qua Thành Vương phủ đã xảy ra chuyện gì không. Một điều nữa, chú ý đứa cung nữa được thưởng lúc trước, sợ rằng nàng ta có điểm không tốt.”
Kiêu ngạo đến mức khiến Vương phi có bộ dạng này trong ngày thành thân đầu tiên, ả hồ ly tinh như vậy, Huệ Phi không thể đặt gần nhi tử mình được.
Thiếp thân ma ma hỏi: “Nương nương, là người thưởng đầu tiên hay người sau?”
Người thưởng đầu tiên là Đào di nương, Huệ Phi nương nương không nhớ rõ tên, bà khẽ nhíu mày: “Là cái đứa sau, tên Dư Lộ.”
Thiếp thân ma ma xác nhận rồi vội vàng lui xuống.
Toàn Thành Vương phủ nhiều hạ nhân như vậy, không ít người là từ trong cung ra. Huệ Phi cũng muốn người của mình có thể ở cạnh nhi tử để tiện chăm sóc hơn. Bây giờ kêu người đi tìm hiểu, đương nhiên không sợ không tìm được.
“Mẫu phi, con không thích Thất tẩu.” Thấy Huệ Phi phân phó xong, Tiêu Văn liền nói.
Huệ Phi búng trán con gái một cái, bảo: “Con có thích hay không cũng không sao, Thất ca con thích là được rồi.”
Tiêu Văn bĩu môi: “Thất ca cũng không thích.”
Nha đầu kia, bình thường cũng không như vậy, hôm nay không biết làm sao mà luôn đối đầu với con dâu như thế nữa. Huệ Phi thấy thế, đang định thuyết giáo, Tiêu Dật đã đi qua kéo Tiêu Văn ra phía sau.
“Mẫu phi, con thấy Ngũ muội nói cũng có lý. Nhìn Thất ca không giống như thích Thất tẩu cho lắm.” Hắn nói: “Con nghe được tin là Thất ca rất sủng ái cái cung nữ Dư Lộ bữa trước ngài thưởng ấy. Con thấy nếu ngài có rảnh thì phải gọi cái người Dư Lộ kia tiến cung dạy bảo mới được.”
Huệ Phi tức giận nhìn con trai thứ.
Tiêu Văn lại góp lời: “Đầu óc Cửu ca bị lừa đá hả, cái thứ không ra gì đó xứng để được gặp mẫu phi sao?”
Huệ Phi hừ lạnh một cái, nói với Tiêu Dật: “Con mau xuất cung xây phủ đệ đi, sang năm con cũng phải thành thân! Đến lúc đó nếu mà vẫn không xong, con liền qua Hạ gia ở đi!”
Tiêu Dật kêu rên: “Đó không phải là ở rể rồi sao?”
Huệ Phi cả giận: “Dù là ở rể ta cũng không quan tâm, nói chung con phải thành thân cho ta!”
Tiêu Dật nói: “Con chợt nhớ có việc phụ hoàng giao mà vẫn chưa làm xong, con đi trước, sau này con lại đến thăm mẫu phi!” Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài.
Huệ Phi chán nản, cũng đuổi Tiêu Văn đang xem náo nhiệt đi.
Bữa trưa, Lâm Thục ngồi ăn một mình. Nàng không muốn gặp Lý ma ma, mà Minh Nguyệt lại bị Lý ma ma dặn dò vài câu, thấy nàng không nuốt trôi cơm, nhỏ giọng nói: “Cô nương, Lý ma ma cũng vì tốt cho ngài. Lời bà ấy cũng có lý, ngài có muốn nghe một chút đề nghị của bà ấy không?”
Lâm Thục đập đũa xuống ‘cạch’ một tiếng.
Minh Nguyệt bị nàng dọa nhiều ngày, thân thể lập tức run lên.
Lâm Thục nhìn bộ dạng của nàng, trong lòng không vui, nhưng vẫn kiềm chế lại, nói: “Lời bà ta có lý chỗ nào, bà ta muốn ta vứt mặt đi lấy lòng Tiêu Duệ, đây gọi là có lý à?”
Minh Nguyệt không dám lên tiếng. Nàng ở Định Quốc Công phủ từ nhỏ, thấy Định Quốc Công rất sủng thê tử của mình. Niên kỷ của Lâm phu nhân cũng không nhỏ, nhưng lúc nào cũng thích làm nũng trước mặt Định Quốc Công, luôn coi ông ấy là trời.
Minh Nguyệt còn coi Lâm phu nhân là tấm gương học tập.
Lâm Thục nói: “Ta và ngươi khác nhau. Ta là đích trưởng nữ của Định Quốc Công phủ, là Thành Vương Phi danh chính ngôn thuận. Ta chỉ cần đứng cạnh hắn, cai quản hậu viện của hắn, nuôi nấng con cái thật tốt, duy trì mặt mũi bên ngoài của hắn, hắn cũng tôn trọng vợ cả là ta là được rồi. Còn ngươi, xuất thân thì kém, phải hiểu được lấy lòng người khác như thế nào, ngươi là hạ nhân, đương nhiên không gả cho người tốt được, hài tử của ngươi vẫn sẽ làm hạ nhân. Nhưng nếu theo Vương gia, ít nhất hài tử sinh ra có thể làm chủ tử được, mẫu bằng tử quý, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Minh Nguyệt, ta đây là muốn tốt cho ngươi, nếu ngươi có lòng, suy nghĩ về đề nghị của ta đi.”
Trong lòng Lâm Thục, đúng là nàng muốn tốt cho Minh Nguyệt thật, chẳng qua cũng vì tốt cho mình. Nàng không muốn đi lấy lòng Tiêu Duệ, nhưng nếu muốn vững bước ở Thành Vương phủ, nhất định phải được Tiêu Duệ sủng ái. Nàng không muốn cạnh tranh, thì phải tìm người khác đi cạnh tranh thay mình.
Còn như Minh Nguyệt, nàng là thứ nữ của Lâm gia, làm nha hoàn đúng là hơi tủi thân cho nàng ấy. Nhưng nếu lên làm trắc phi của Thành Vương thì cũng không vậy nữa, tuy thân phận hiện tại của nàng không thích hợp, nhưng chỉ cần nàng sinh nhi tử, lại còn mình nữa, chẳng lẽ còn khiến nàng ấy chịu ủy khuất sao?
Minh Nguyệt quỳ phịch xuống đất.
“Nô, nô tỳ…”
Đây nghĩa là vẫn không muốn rồi. Lâm Thục thấy thế, không muốn nhìn nàng nữa, lập tức cắt đứt lời nàng: “Được rồi, ta không muốn ngươi hầu hạ nữa. Đi xuống đi.”
Minh Nguyệt bước ra cửa phòng chính, đúng lúc thấy Tiêu Duệ đang bước tới, lại quỳ xuống đất lần nữa.
Tiêu Duệ cũng không chú ý nàng, đi thẳng vào cửa.
“Ta có việc phải ra ngoài hai ngày.” Hắn nói với Lâm Thục: “Ta sẽ nói với bên ngoài là bị phong hàn, nếu có người tới, ngươi giúp đỡ ứng phó vài câu.”
Thân làm thê tử, đây là trách nhiệm phải làm.
Lâm Thục gật đầu, nói: “Được. Nhưng mà, ngày lại mặt hôm thứ ba, Vương gia có về kịp được?”
Ngày thứ ba là ngày lại mặt, nữ nhi xuất giá ba ngày, phải dẫn vị hôn phu về nhà mẹ đẻ. Chuyện này là nhất định ở các gia đình bình thường, nhưng ở Hoàng gia, nữ nhi trở về là đúng, nhưng các Hoàng tử có thể không đi cùng. Nếu không đi cũng không tính là thất lễ, dù sao Hoàng tử cũng không phải con rể bình thường, không thể coi là nửa nhi tử được. Nhưng nếu đi thì nghĩa là đã nể mặt, nể mặt thê tử, nể mặt nhạc gia.
Lâm Thục luôn là một con người sĩ diện. Lúc này nàng đã triệt để buông tha cho sự sủng ái của Tiêu Duệ. Dù đoán hắn định đi bắt Dư di nương về, cũng không có hỏi nhiều. Giờ nàng hỏi vậy cũng chỉ vì mặt mũi mà thôi.
Tuy Tiêu Duệ tức giận vì chuyện Dư Lộ chạy trốn, nhưng cũng biết thê tử mới cưới không có sai gì. Hôm qua tin hắn lấy được từ chỗ Tạ di nương Đào di nương làm hắn quá kinh ngạc, sau đó chuyện hắn không tới phòng chính nữa cũng làm Lâm Thục mất mặt rồi. Nếu ngày thứ ba lại mặt hắn còn không xuất hiện nữa thì đúng là không đúng rồi.
Hắn gật đầu, nói: “Đương nhiên. Nếu ngày ấy ta không về phủ kịp, ngươi cứ đến đó trước, ta sẽ đến sau.”
Lâm Thục được câu trả lời thuyết phục, trong lòng hơi vui vẻ, nhưng cũng thấy hơi buồn. Mới thành thân, còn chưa chuyển đổi từ thân phận tiểu cô nương kịp thì đã phải đối mặt với sự sủng ái của trượng phu với một nữ nhân khác, thậm chí mình còn phải giúp hắn nữa, đây đúng là không phải chuyện tốt.
“Ngươi muốn đi tìm Dư di nương à?!” Nàng hỏi Tiêu Duệ, nhưng không chờ Tiêu Duệ trả lời đã nói: “Ngươi cứ đi ra ngoài như vậy ta cũng không yên tâm được. Vậy đi, ngươi mang Minh Nguyệt theo, có nàng ấy hầu hạ, ta cũng an tâm hơn.”
Lâm Thục càng săn sóc, rộng rãi như vậy khiến Tiêu Duệ càng hổ thẹn hơn, nên hắn cũng không bác bỏ lời nàng, gật đầu coi như đồng ý.
Lâm Thục cao giọng gọi Minh Nguyệt bên ngoài vào, “Minh Nguyệt, ngươi về thu dọn đồ đạc, hai ngày này đi theo Vương gia.”
Tiêu Duệ xoay người đi nhanh ra ngoài, lời từ chối của Minh Nguyệt còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã lạnh lùng thúc giục: “Mau mau, sắp đi ngay rồi, cũng không rảnh để chờ ngươi đâu.”
Minh Nguyệt ngây ngẩn, rơi lệ chạy về phòng thu dọn đồ đạc.
Trần Bì đứng trước mặt Tiêu Duệ, nét mặt hắn có chút bất an. Hắn thấp giọng nói: “Thuộc hạ dẫn người phân ra làm bốn đạo bắt đầu từ lỗ chó kia để tìm kiếm nhưng vẫn không thấy Dư chủ tử. Từ qua đến nay, chúng ta đã lật gần như nửa kinh thành rồi, nhưng mà vẫn…”
“Vẫn tìm!” Tiêu Duệ cắt lời hắn: “Vẫn tìm, tìm khắp kinh thành cho ta, tìm không được thì ra tìm ngoài thành. Ta không tin, nàng ta có cánh để bay ra ngoài được sao?”
Một nữ nhân vẫn luôn ở thâm cung, một nữ nhân không có chút lý giải nào với thế giới bên ngoài, nàng còn có thể đi đâu?
Tiêu Duệ lạnh lùng đi ngang qua người Trần Bì, vừa đi vừa nhìn hai đội thị vệ đứng trong sân. Hắn biết, trong phủ này chắc chắn phải có nội ứng của Dư Lộ, mà ngoài phủ, ắt hẳn cũng phải có người mang nàng chạy trốn!
Cái người này, cho dù người này là ai, chỉ cần bắt được, hắn nhất định sẽ chém người đó thành trăm mảnh!
Hắn chọn ra hai người, phân phó: “Hai người các ngươi đi thăm dò, nhất định phải tr.a cho ta có ai gần đây hay thân thiết với Tầm Phương viện. Tìm được người khả nghi, bất kể là ai, toàn bộ bắt lại, nghiêm hình tr.a khảo cho ta!”