Chương 30: Muốn ngươi làm Vương Phi

Cung Tuyết Thiến nhìn bộ dạng hắn có vẻ đau thương, không đành lòng nói:“Không phải, ta không có ý kia, ta chỉ nghĩ Vương gia đến đây một mình, ta chỉ sợ hạ nhân của ta sẽ đàm tiếu, ta thì không sợ, nhưng ngài là một vị Vương gia, không thể để cho người ta nói nhảm.” Nàng tùy tiện tìm một lý do giải thích.


“Thì ra là như vậy. Tâm Nghi, ngươi yên tâm, ngươi nói xem, Bổn vương là Vương gia? Ai dám nói nhảm Bổn vương tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.” Mộ Dung Vũ ngữ khí lạnh như băng, sau đó vô cùng khí phách nói .


Cung Tuyết Thiến chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt nhìn hắn, hắn làm sao lại đơn thuần như vậy, tại sao không hiểu thâm ý của người khác cơ chứ, thật sự là buồn bực, lại không biết cách nào đuổi hắn đi.


“Tâm Nghi, ngươi ở Vương Phủ này thấy sao? Có vui hay không?” Mộ Dung Vũ nhìn dáng vẻ như mất hồn của nàng hỏi.


“Bình thường, không có gì là vui vẻ hay không.” Cung Tuyết Thiến nói, kỳ thật nàng rất không vui vẻ nhưng là cũng không thể nói với hắn “Tâm Nghi, ngươi có muốn rời khỏi Vương phủ, không làm tiểu thiếp của hoàng huynh nữa?” Mộ Dung Vũ đột nhiên hỏi rất chân thành.


“Hả.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, không biết hắn là có ý gì?
“Tâm Nghi, chỉ cần ngươi nói một tiếng ‘muốn’, Bổn vương nhất định sẽ đi cầu xin hoàng huynh đem ngươi tặng cho Bổn vương. Lúc đó Bổn vương sẽ mang ngươi rời đi.” Mộ Dung Vũ đột nhiên giữ chặt tay nàng.


available on google playdownload on app store


“Mang ta rời đi nơi nào? Chẳng lẽ để cho ta đi làm tiểu thiếp của ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến trêu ghẹo nói.
“Không, Bổn vương sẽ cưới ngươi làm Vương phi. Sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất.” Trên mặt Mộ Dung Vũ hiện lên một tia đỏ ửng.


“Vương phi.” Cung Tuyết Thiến ngây ngốc nhìn hắn, tấm lòng này của hắn đã làm cho nàng rất cảm động, nhưng mà dù sao nàng cũng định cự tuyệt hắn.


“Rầm” Từ phía sau một tiếng vang thật lớn, bọn họ xoay người sang chỗ khác liền nhìn thấy cửa chính của sân lập tức bị người đá văng. Mộ Dung Trần sắc mặt âm trầm đứng ở nơi đó.


Hắn trở lại Vương Phủ, chợt nghe quản gia đến báo cáo nói có Thập tứ Vương gia đến đây đi tìm Tuyết chủ tử, sắc mặt hắn nhanh chóng trầm xuống, liền đi đến Tuyết Uyển. Lúc đi đến cửa đình viện, chợt nghe Thập tứ hoàng đệ nói những lời này


“Tam hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ nhìn thấy sắc mặt tức giận của hắn, có chút sợ hãi lập tức đứng dậy.
“Ai bảo đệ tới nơi này.” Mộ Dung Trần đến gần hắn, sắc mặt lạnh như băng.
“Ta tới gặp Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của hắn.


“Tâm Nghi?” Sắc mặt Mộ Dung Trần càng thêm âm u sắc bén, đảo qua Cung Tuyết Thiến đang đứng một bên . “Thập tứ hoàng đế nhớ kỹ, sau này không được đến hậu viện của Vương phủ , ta phái người đưa đệ hồi cung.”
“Hoàng huynh, đệ….” Mộ Dung Vũ vừa muốn nói chút gì đó.


Mộ Dung Trần vẫn lạnh lùng cắt ngang lời của hắn: “Có chuyện gì sau này hãy nói, bây giờ trở về hoàng cung, người đâu.”
“Vương gia.” Ngoài cửa, một người thị vệ đi vào.
“Đưa thập tứ Vương gia hồi cung.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ đáp.


Mộ Dung Vũ lúc này mới lưu luyến không rời nhìn Cung Tuyết Thiến, sau đó không cam tâm mà xoay người rời đi.






Truyện liên quan