Chương 71: Hận càng sâu, yêu càng sâu

“Vương gia cẩn thận.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên sợ hãi kêu lên, chớp mắt liền chuyển thân lên cản.
Hành động của nàng làm cho mọi người đều sợ ngây người, không thể hiểu.


Mộ Dung Trần chau mày nhìn nàng, hoàn toàn không thể ngờ nàng lại tiến lên. Vừa rồi còn hận không thể giết hắn vậy mà một giây sau nàng lại cứu hắn. Rốt cuộc, nàng đang suy nghĩ cái gì?


Cơ Tinh Hồn lại nghi hoặc và khó hiểu hơn, không phải vừa rồi nàng còn nghiến răng nghiến lợi đòi hắn giết Mộ Dung Trần sao? Bây giờ lại không muốn sống đi cứu hắn. Hay là nàng thật sự yêu hắn, thời điểm mấu chốt lại luyến tiếc.


“Tâm Nghi, cẩn thận.” Mộ Dung Vũ sắc mặt lo lắng thét lên, muốn ra tay đã không còn kịp nữa. Tại sao nàng lại lỗ mãng như vậy chứ, hắn tin tưởng hoàng huynh có thể tránh thoát được nhưng nàng lại chuốc thêm phiền.


Mộ Dung Trần lập tức phản ứng kéo nàng qua, tuy rằng né được ám khí bắn vào tử huyệt nhưng vẫn là trúng cánh tay nàng.
“A.” Cung Tuyết Thiến đau đớn, nhịn không được kêu lên.
“Tâm Nghi, nàng sao rồi?” Mộ Dung Vũ bước nhanh đến bên, khẩn trương đỡ lấy nàng.


“Ta không sao.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, lúc nguy cấp có thể nhìn ra ai là người thật sự quan tâm đến mình.
Mộ Dung Trần đứng ở một bên, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm tựa hồ muốn nhìn ra nàng đang muốn làm gì.


available on google playdownload on app store


Cơ Tinh Hồn từng bước đi tới, cũng nhìn nàng chằm chằm, lạnh giọng hỏi: “Không phải nàng muốn giết hắn sao, vì sao lại thay hắn đỡ chiêu? Hay là do nàng không muốn trở thành nữ nhân của ta.”


“Cái gì? Tâm Nghi, nàng muốn giết hoàng huynh?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng có chút không thể tin được. Rốt cuộc giữa nàng và hoàng huynh đã xảy ra chuyện gì mà cừu hận đến thế?
Ánh mắt của Mộ Dung Trần nhíu chặt hơn nhưng vẫn không để lộ ra vẻ gì.


“Đúng là ta muốn giết hắn.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên thừa nhận, ánh mắt oán hận nhìn hắn một cái, sắc mặt lại ảm đạm, vẻ mặt bi ai bất đắc dĩ nói: “Chỉ là đến cuối cùng, trong nháy mắt ta lại luyến tiếc không muốn mất đi hắn, có lẽ chính là hận càng nhiều yêu càng sâu.”


Nàng một phen thổ lộ làm mọi người đều trầm mặc.
“Một khi đã như vậy, ta liền cáo từ. Nhưng nếu sau này nàng thay đổi chủ ý, có thể tới tìm ta. Ta đối với nàng cảm thấy rất hứng thú.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nói xong liền phi thân rời khỏi khách điếm.


“Tâm Nghi, nàng cố chịu đau một chút, ta giúp nàng nhổ ám khí ra.” Mộ Dung Vũ xé cánh tay áo của nàng nói.
“Được.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, sau đó cắn chặt môi.


Lúc Mộ Dung Vũ rút ám khí ra, từ chỗ vết thương một dòng máu tươi liền phun ra, nàng nhất thời đau đến sắc mặt tái nhợt. Hắn vội vàng dùng tay điểm huyệt của nàng, rồi lấy kim sang dược từ trong lòng rắc lên vết thương, băng bó lại thật tốt.
“Còn đau không?” Mộ Dung Vũ cẩn thận đỡ nàng dậy.


“Còn một chút.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, kỳ thật nàng rất đau nhưng đành phải cắn răng chịu đựng.
“Thập Tứ đệ, giao nàng cho ta.” Mộ Dung Trần đột nhiên ôm nàng, dường như không thích họ đi quá thân cận.


Sắc mặt của Mộ Dung Vũ ảm đạm một chút nhưng không ngăn cản, nhìn họ nói: “Hoàng huynh, vậy đệ về trước, huynh hãy chăm sóc nàng cho thật tốt. Tâm Nghi, bảo trọng.” Suy cho cùng, nàng vẫn là nữ nhân của hoàng huynh, hắn ở chỗ này đã là dư thừa rồi.
“Ừ.” Mộ Dung Trần gật gật đầu.


Chờ hắn rời khỏi khách điếm, Mộ Dung Trần đột nhiên ôm lấy nàng, giọng nói không cho phép người khác cự tuyệt: “Cùng Bổn Vương quay về Vương phủ.”
“Không cần, ta không muốn quay về Vương phủ, thả ta ra.” Cung Tuyết Thiến giãy dụa nói.


“Không muốn quay về Vương phủ?” Mộ Dung Trần chợt dừng bước chân, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nàng: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Ta không muốn làm gì cả, ta chỉ muốn ở lại Mạnh phủ.” Cung Tuyết Thiến thật lòng nói.


“Ngươi phải quay về Vương phủ, Bổn Vương sẽ không cho phép nữ nhân của mình ở bên ngoài.” Mộ Dung Trần cự tuyệt không khoan nhượng.
“Ở lại Mạnh phủ thì ta không phải là nữ nhân của ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến lên tiếng hỏi, việc này sẽ vì địa điểm thay đổi mà thay đổi sao?


“Lý do?” Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng hỏi.


“Cái gì?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lập tức hiểu được ý hắn đang hỏi lý do mình không trở về Vương phủ, suy nghĩ một chút mới nói: “Ta sợ. Năm năm trước, ta vào Vương phủ, có lẽ còn quá nhỏ không hiểu chuyện, nếu không phải bị mắng thì cũng bị phạt, hơn nữa ta cũng suy nghĩ rất nhiều về các tỷ tỷ. Sau đó, ta trưởng thành, tuy còn nhỏ nhưng ta cũng hiểu được, vì yêu ngươi nên ta không thể nhìn ngươi chu toàn cho nhiều nữ nhân như vậy. Cho dù ngươi không hề thích ta nhưng xin ngươi có thể nể tình ta yêu ngươi mà cho ta về lại Mạnh phủ. Bởi vì, ta không muốn lục đục với các tỷ tỷ, không muốn nhìn ngươi sủng hạnh người khác, làm cho chính mình đau lòng.” Nàng cố ý nói thật chân thành cũng thật đáng thương.


Nhìn thấy ánh mắt nàng trong suốt, thẳng thắn, thành khẩn cầu xin mình, lại nhìn vết thương trên cánh tay nàng, không biết vì sao trong lòng Mộ Dung Trần không thể cự tuyệt nhưng cũng không đồng ý, chỉ nói: “Vậy chờ sau khi vết thương của ngươi lành lại nói tiếp, Bổn Vương đưa ngươi về.”


“Dạ, cảm ơn Vương gia.” Khóe môi của Cung Tuyết Thiến trộm nhếch lên một nụ cười. Không cần biết là phương pháp gì, miễn đạt được mục đích là tốt rồi.


Tiểu Vân bị thị vệ ngăn cản ở cửa tửu lâu, lo lắng nhìn vào bên trong, sốt ruột đến mức chảy nước mắt, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Cung Tuyết Thiến từ bên trong đi ra vội vàng vẫy tay gọi: “Tiểu thư.”


“Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến cũng thấy nàng, Mộ Dung Trần nháy mắt với thị vệ, thị vệ liền thả cho nàng đi vào.
“Tiểu thư, người bị thương có nặng không?” Tiểu Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết thương trên cánh tay nàng.


“Tiểu Vân, không cần lo lắng cho ta, không có việc gì đâu. Chúng ta đi về nhà thôi.” Cung Tuyết Thiến nhẹ giọng an ủi.
Ngồi trên xe ngựa xa hoa của Mộ Dung Trần, nàng chỉ nhắm mắt lại, đầu tựa lên vai Tiểu Vân, sắc mặt hơi trắng bệch, cánh tay vẫn đau đớn làm cho nàng nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng thống khổ.






Truyện liên quan