Chương 88: Ban tặng
Nàng đột nhiên khóc khiến Mộ Dung Trần ngẩn ra, hơi lo lắng nói: “Đừng khóc, ngày mai Bổn Vương đưa ngươi về thăm nhà.”
Cung Tuyết Thiến càng khóc dữ dội hơn. Về nhà? Nàng vĩnh viễn không thể trở về nhà được nữa rồi.
Mộ Dung Trần cảm nhận được trước ngực một mảng lạnh lẽo, lại nhìn thấy nàng khóc mãi không ngừng. Từ trước đến nay hắn vẫn chưa từng thấy nữ nhân nào khóc mãi không ngừng như vậy. Bình thường những nữ nhân kia luôn luôn tươi cười với hắn. Mộ Dung Trần liền không kiên nhẫn quát: “Đừng khóc, không phải Bổn Vương đã đồng ý cho ngươi về nhà sao?”
Tiếng quát đột ngột khiến Cung Tuyết Thiến sửng sốt, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, rồi bất mãn nói: “Mộ Dung Trần, ngươi hung dữ gì chứ, người ta không vui, ngươi hẳn là nên an ủi người ta mới phải. Ngươi quát cái gì? Để khoe giọng ngươi rất lớn sao? Ta cứ muốn khóc đấy.”
Nói xong liền cố ý khóc to hơn, nước mắt nước mũi tem lem cứ chùi vào áo ngủ quý giá của hắn.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cố ý phải không?” Mộ Dung Trần ghê tởm đẩy nàng ra, lập tức cởi áo ngủ vứt xuống mặt đất.
Cung Tuyết Thiến vừa khóc nức nở vừa trộm đánh giá thân thể hắn. Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc quan sát hắn, nhìn cơ ngực cường tráng mạnh mẽ không có một chút sẹo lồi lõm kia khiến người ta suy nghĩ miên man.
“Không được khóc nữa, ngủ.” Mộ Dung Trần ôm nàng, ra lệnh, bị nàng náo loạn thành như vậy, hứng thú cũng không còn nữa.
Cung Tuyết Thiến ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng hắn, thế này cũng tạm được, chỉ cần không….
Ngay tại lúc nàng đang mơ mơ màng màng ngủ, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói mang theo tức giận của hắn.
“Mạnh Tâm Nghi, vừa rồi có phải ngươi cố ý không?” Mộ Dung Trần nghĩ nửa ngày lí do vì sao nàng lại khóc, cuối cùng nghĩ ra chính là vậy.
“Cái gì?” Cung Tuyết Thiến chợt mở mắt ra, thiếu chút nữa bật cười. Bây giờ mới kịp phản ứng có phải là quá muộn hay không?
“Bổn Vương hỏi ngươi, vừa rồi ngươi cố ý có phải hay không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm.
“Lòng dạ tiểu nhân.” Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái, tuy rằng thu được kết quả như vậy là mong muốn của nàng, nhưng nhớ nhà là thật.
“Bổn Vương là lòng dạ tiểu nhân, vậy ngươi là lòng dạ gì?” Mộ Dung Trần không cười hỏi, cũng chỉ có nàng dám khiêu chiến uy nghiêm của hắn hết lần này đến lần khác.
“Ta đương nhiên là lòng của nữ nhân rồi.” Cung Tuyết Thiến ngẩng đầu lên nói.
“Ha ha….” Mộ Dung Trần nhịn không được bị lời nói của nàng chọc cười, vừa tức giận vừa cười nói: “Vậy ngươi hãy tận sức làm nghĩa vụ của một nữ nhân đi.” Nàng càng muốn trốn thì hắn lại càng muốn chinh phục nàng.
“Ta mệt lắm, ta muốn ngủ.” Cung Tuyết Thiến nói rồi vội vàng dùng chăn trùm kín người.
“Ngươi ngủ là việc của ngươi còn Bổn Vương vận động là việc của Bổn Vương.” Trong mắt Mộ Dung Trần hiện lên một tia xảo trá, tay cũng đã không an phận vói vào trước ngực nàng.
“Ta….” Cung Tuyết Thiến vừa định phản kháng thì môi đã bị môi của hắn chặn lại.
********************************
“Tiểu thư…tiểu thư….” Sáng sớm, nàng vẫn chưa dậy chợt nghe thấy tiếng Tiểu Vân gọi ở bên tai.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Vân?” Cung Tuyết Thiến mệt đến nỗi ngay cả mắt cũng không muốn mở ra. Đáng ghét, sao thể lực của hắn lại tốt như vậy chứ, vận động suốt cả một đêm.
“Tiểu thư, người mau nhìn xem, đây là đồ mà mới sáng sớm Vương gia đã bảo quản gia mang đến tặng cho tiểu thư đấy. Thật đẹp.” Tiểu Vân cầm một khối tơ lụa trong tay đưa đến trước mặt nàng.
“Tặng cái gì vậy?” Cung Tuyết Thiến cố gắng mở to mắt liền nhìn thấy trên tay Tiểu Vân là một khối tơ lụa quý giá giống như loại hắn mặc đêm qua. Nhưng đồ hắn mặc có màu trắng còn đây lại là màu lam nhạt, nhưng mà nàng thích.
Nàng liền lấy tay sờ lên, vừa mềm vừa trơn lại vừa êm, quả thực rất tốt.
“Tiểu thư, người biết không? Quản gia nói đây là Hoàng thượng ban thưởng, ngoài Vương gia được mặc ra thì vẫn chưa bao giờ tặng cho người khác, người cũng không biết đâu, những vị chủ tử kia đều phải ghen tị đến ch.ết. Tiểu thư, xem ra Vương gia thật sự rất thương tiểu thư.” Vẻ mặt Tiểu Vân vui vẻ nói. Tiểu thư có thể được cưng chiều thì còn có gì đáng vui mừng hơn nữa chứ.
“Một bộ y phục mà thôi, đáng để vui mừng như thế sao?” Cung Tuyết Thiến không thèm để ý nói, chỉ một bộ y phục liền nghĩ có thể mua chuộc nàng sao?
“Tiểu thư, đấy là người không biết đó thôi.” Tiểu Vân nhìn xem xung quanh rồi mới thần bí nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nghe nói mỗi năm khi được Hoàng thượng ban tặng, Vương gia đều dùng tơ lụa thượng hạng này làm thành một món đồ nữ trang, sau đó lại đốt để cúng dưỡng một linh vị ở gian phòng phía Đông Bắc của Vương phủ. Nghe nói cô nương kia là người Vương gia yêu nhất. Nhưng mà bây giờ Vương gia đem tặng cho người, không phải là đã nói lên trong lòng Vương gia thích tiểu thư sao?” Tiểu Vân nghĩ.
Cung Tuyết Thiến hơi nhíu mày, linh vị kia hẳn là của Liễu Nhu. Nhưng hắn tặng quần áo cho nàng thật sự là do hắn yêu nàng sao?
“Đúng rồi tiểu thư, Vương gia còn phân phó bảo quản gia chuẩn bị xe ngựa, nói tiểu thư muốn về nhà thì sẽ đưa người đi.” Tiểu Vân còn nói thêm.
“Ừ, ta biết rồi. Tiểu Vân, ngươi đi báo cho họ một tiếng, hôm nay ta không muốn về, ta còn muốn ngủ thêm một lúc.” Cung Tuyết Thiến phân phó, mệt mỏi cả đêm khiến nàng không muốn rời giường.
“Nô tỳ biết rồi tiểu thư, người nghỉ ngơi đi, nô tỳ nhất định sẽ không quấy rầy.” Tiểu Vân nhìn nàng, cười mờ ám.
Sắc mặt Cung Tuyết Thiến hơi đỏ, cố ý ra vẻ tức giận, trừng mắt liếc nàng một cái: “Còn không mau ra ngoài.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân cười cười lui ra.
Cung Tuyết Thiến nhìn thoáng qua tơ lụa đặt ở bên cạnh, nhớ tới những lời Tiểu Vân nói. Nếu quả thật đúng là như vậy thì Mộ Dung Trần cũng có thể xem như là người trọng tình trọng nghĩa. Đột nhiên nàng có chút không đành lòng dùng tình cảm tổn thương hắn. Nhưng rồi lại lập tức nghĩ lại, sao nàng lại có thể mềm lòng như vậy? Không được, hắn là hạng người gì chứ? Hơn nữa hắn thật sự đã thương tổn nàng.
Mới vừa nhắm mắt lại thì chợt nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng tranh cãi.
“Các vị chủ tử, tiểu thư nhà ta còn đang nghỉ ngơi, vẫn là mời các vị trở về đi, chờ tiểu thư tỉnh nô tỳ sẽ nói lại cho tiểu thư.” Tiếng nói của Tiểu Vân vang lên.