Chương 91: Tự sinh tự diệt
“Này, người đang nghĩ gì vậy?” Cung Tuyết Thiến đến gần hắn hỏi, thật ra nàng nhìn ra, hắn hẳn là đang nghĩ đến nữ tử kia. Chẳng lẽ đây là nơi bọn họ gặp nhau?
“Không có gì.” Lúc này Mộ Dung Trần mới hồi phục lại tinh thần.
“Gạt người, còn nói là không có gì, ánh mắt của người không lừa được người khác đâu.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói, đều là chuyện mà trong lòng cả hai đều biết, hắn cần gì phải khách khí che giấu chứ.
“Vậy ngươi nói xem bổn Vương đang nghĩ gì?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, nàng luôn quá thông minh ở những lúc không cần thông minh.
“Quên đi, người nghĩ cái gì thì trong lòng người tự rõ.” Cung Tuyết Thiến thông minh, không vạch trần hắn.
Mộ Dung Trần liếc nhìn nàng một cái, may mà nàng thông minh không tiếp tục truy hỏi, bằng không chịu thiệt nhất định là nàng.
“Đúng rồi, ngươi dẫn ta tới nơi này, vậy ta có thể ngâm ôn tuyền không?” Cung Tuyết Thiến hỏi. Suối nước nóng nha? Đồ tốt như vậy ở trong thành không thể thấy được, nàng chỉ là nghe nói qua mà thôi chứ chưa từng được thử qua. Thật mong đợi.
“Đương nhiên có thể.” Mộ Dung Trần gật đầu.
“Thật sao? Vậy ta qua đó.” Cung Tuyết Thiến vui vẻ nói nhưng rồi đột nhiên dừng bước nhìn hắn.
“Sao vậy?” Mộ Dung Trần hơi nhíu mày.
“Việc này…người có thể tránh đi một lát được không?” Cung Tuyết Thiến nói.
“Ngươi còn sợ xấu hổ sao? Thân thể của ngươi ta đã sớm nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, muốn tắm thì nhanh lên một chút, không tắm thì thôi.” Mộ Dung Trần vẫn không định tránh đi, trong mắt mang theo châm chọc. Nàng còn thẹn thùng gì chứ?
“Người…tùy đi. Xem ai sợ ai.” Cung Tuyết Thiến thở hổn hển, trừng mắt nhìn hắn. Dù sao thì cũng không phải cởi hết, coi như mặc áo tắm ở thời hiện đại thôi.
Nhanh nhẹn cởi áo ngoài, nàng chậm rãi bước xuống suối nước nóng, độ ấm của nước khiến nàng cảm thấy thật thoải mái, không khỏi dùng nước khoát lên cánh tay của mình sau đó lại cố ý khoát một mảng bọt nước lớn lên y phục của hắn.
Mộ Dung Trần nhanh chóng lui về phía sau mấy bước tránh nàng.
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn bĩu môi, không thèm để ý đến hắn nữa, tự mình một người ở trong nước chơi đùa vui vẻ.
Mộ Dung Trần nhìn nàng cũng mặc một chiếc yếm đỏ thẫm ở trong nước, cùng dáng vẻ trong đầu hắn hòa lẫn vào nhau.
“Nhu Nhi.” Hắn hạ giọng tràn ngập thâm tình gọi.
Nghe thấy giọng nói, tâm trí của Cung Tuyết Thiến lập tức bị kéo lại, nhìn hắn.
Người trước mắt thoáng cái biến thành nàng, lúc này Mộ Dung Trần mới yên lặng đi đến bên cạnh.
Đột nhiên Cung Tuyết Thiến không còn hứng thú tắm rửa nữa, liền đứng dậy mặc quần áo tử tế. Nàng chợt thấy rất tò mò về nữ tử tên Liễu Nhu kia. Là nữ tử như thế nào mà làm một người nam nhân nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.
Nàng nhẹ nhàng bước đến phía sau hắn, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì hắn lại nói trước: “Không tắm nữa sao?”
“Ừ, đã tắm xong rồi. Nhưng mà ta có thể hỏi người một chuyện không?” Cung Tuyết Thiến gật đầu nói.
“Không thể.” Mộ Dung Trần trực tiếp cự tuyệt, hắn biết nàng muốn hỏi chuyện gì. “Chúng ta trở về đi.”
Cung Tuyết Thiến kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, dứt khoát đi từng bước đến trước mặt hắn, mở to hai mắt nhìn hắn nói: “Người có thể nhớ nàng nhiều năm như vậy, vậy vì sao lại không muốn nhắc tới nàng. Không phải rất kỳ lạ sao?”
“Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương cảnh cáo ngươi, câm miệng ngay, nếu không bổn Vương sẽ không khách khí.” Sắc mặt Mộ Dung Trần trở nên hung ác cảnh cáo.
Thái độ của hắn khiến Cung Tuyết Thiến nghi hoặc khó hiểu. Tại sao hắn lại có dáng vẻ thẹn quá hóa giận như vậy? Trong đầu thoáng chút nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết, lời nói cũng theo đó mà buột miệng nói ra: “Chẳng lẽ là người hại ch.ết nàng?”
Hắn hẳn là vô cùng áy náy với nàng ấy mới có thể nhớ mãi không quên như vậy, lại càng không cho phép người khác nhắc tới nàng, nhất định là….
“Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương đã cảnh cáo ngươi câm miệng, nhưng ngươi lại dám tiếp tục chọc giận bổn Vương, có phải muốn ch.ết hay không?” Mộ Dung Trần giống như là bị người đoán trúng tim đen, vẻ mặt xanh mét đầy lửa giận, tựa như là muốn cắn nuốt nàng sạch sẽ, lập tức lấy tay bóp chặt cổ nàng.
Không chút nào thương tiếc, dùng hết sức.
Khuôn mặt của Cung Tuyết Thiến thoáng chốc liền trở nên đỏ bừng, dùng tay hất cánh tay hắn ra nhưng lại có vẻ nhỏ nhặt không đáng kể, nàng mở miệng nhưng lại không thể phát ra một chút thanh âm nào, liều mạng giãy dụa cũng là vô lực.
Nhưng sắc mặt Mộ Dung Trần lại vẫn âm trầm đánh sợ như cũ, bên tai đều vang vọng câu nói kia của nàng.
“Chẳng lẽ là người hại ch.ết nàng?” Hắn thống khổ nhắm mắt lại, trên tay lại không thả lỏng chút nào, tiếp tục dùng hết sức.
Khuôn mặt của Cung Tuyết Thiến đã sắp biến thành màu tím đỏ, ngực không có một chút dấu vết của hô hấp, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Lúc này, Tiểu Vân đứng ở phía xa mới phát hiện sự tình không ổn, lập tức chạy tới, thấy tình cảnh như vậy liền hoảng sợ nhanh chóng quỳ xuống mặt đất, dập đầu xin tha: “Vương gia, van cầu người thả tiểu thư ra, cứ tiếp tục như vậy tiểu thư sẽ ch.ết mất.”
Mộ Dung Trần vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, tay vẫn dùng hết sức. Mặt Cung Tuyết Thiến đã biến thành màu tím đen, mắt đã từ từ nhắm lại, tay chậm rãi thả lỏng.
Tiểu Vân sợ hãi, không có cách nào khác, cũng chẳng quan tâm gì nữa lết qua ôm lấy chân Vương gia cầu xin: “Vương gia, van cầu người thả tiểu thư ra, tiểu thư ch.ết mất.”
“ch.ết?” Mộ Dung Trần lập tức tỉnh táo lại, thấy Cung Tuyết Thiến ý thức đã dần mơ hồ ở trong tay mình mới buông nàng ra.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới té ngã xuống đất tỉnh táo lại, nháy mắt hít vào không khí khiến nàng lấy tay ôm ngực, liều mạng ho khan, trên cổ là dấu năm ngón tay đỏ tươi.
“Tiểu thư, người sao rồi?” Tiểu Vân vội vàng giúp nàng vỗ vỗ sau lưng.
Một lúc sau Cung Tuyết Thiến mới chậm rãi nói: “Tiểu Vân, ta không sao.” Nói xong liền hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần, hắn rõ ràng muốn giết nàng, rõ ràng là chột dạ.
“Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương đã cảnh cáo ngươi rồi, đây là do ngươi tự chuốc lấy. Ngươi đã không thức thời, vậy ngươi ở đây tự sinh tự diệt đi.” Sự phẫn nộ trên mặt Mộ Dung Trần vẫn chưa dịu đi, giận dữ xoay người rời đi, không thèm quan tâm đến nàng đang ở phía sau.