Chương 100: Hẹn hò ở khách điếm
Sắc mặt Cung Tuyết Thiến hơi âm trầm, vậy mà nàng lại không nghĩ tới điều này.
“Được rồi, bảo bối, không sao rồi, ta đưa nàng về Vương phủ.” Cơ Tinh Hồn nói.
“Không, ta phải ở đây chờ, đã có người sắp xếp tất cả những chuyện này thì nhất định là có mục đích. Vậy cứ chờ xem ai sẽ đến đây.” Cung Tuyết Thiến nói, mặc dù không có chứng cứ nhưng ít nhất nàng có thể nắm chắc trong lòng.
“Được rồi, nếu bảo bối đã quyết định thì ta đương nhiên đồng ý.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng nói.
“Đúng rồi, Tiểu Vân đâu?” Cung Tuyết Thiến vừa nghĩ đến liền hỏi.
“Ta an bài cho nàng ta ở một gian phòng khác.” Cơ Tinh Hồn trả lời.
“Cơ Tinh Hồn, cám ơn ngươi đã cứu ta.” Cung Tuyết Thiến chân thành nói, nếu không có hắn thì hậu quả sẽ không thể lường được.
“Bảo bối, nếu cần cảm tạ ta không bằng hôn ta một cái đi.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt xích mặt tới gần nàng.
“Được.” Cung Tuyết Thiến đáp ứng rất sảng khoái.
Đợi lúc Cơ Tinh Hồn vẫn đang sửng sốt thì chỉ thấy nàng đưa hai ngón tay lên môi hôn một cái sau đó chạm nhẹ lên mặt hắn.
“Được rồi, cảm ơn.” Cung Tuyết Thiến cười nói.
“Chỉ vậy thôi sao?” Vẻ mặt Cơ Tinh Hồn bất mãn nhìn nàng.
“Bằng không ngươi cho là còn thế nào nữa?” Cung Tuyết Thiến nhíu mày hỏi lại hắn. Không phải hắn cho là nàng sẽ thật sự hôn hắn đấy chứ?
“Đương nhiên là như thế này rồi.” Lời chưa dứt, Cơ Tình Hồn liền nhanh chóng hôn trộm lên mặt nàng một cái.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi….” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn.
“Bảo bối, ta cái gì? Nàng đã không chịu hôn ta vậy ta chỉ còn cách hôn nàng thôi.” Cơ Tinh Hồn nở một nụ cười yêu mị.
Cung Tuyết Thiến vẫn trừng mắt nhìn hắn, một chút biện pháp đối phó với hắn cũng không có. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu âm ĩ của Tiểu Vân.
“Tiểu thư, người ở đâu?”
“Tiểu Vân, ta ở trong này.” Cung Tuyết Thiến vội vàng lên tiếng đáp lại.
Cửa lập tức bị đẩy ra, Tiểu Vân đi tới bên cạnh nàng với đôi mắt hồng hồng, nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy? Người có sao không?”
“Tiểu Vân, ta không sao.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Tiểu thư, tại sao chúng ta lại ngất xỉu?” Lúc này Tiểu Vân mới phát hiện ra Cơ Tinh Hồn cũng đang ở đây, ánh mắt liền lộ ra vẻ hoảng sợ: “Chẳng lẽ là hắn….”
“Tiểu Vân, không phải hắn, là hắn đã cứu chúng ta.” Cung Tuyết Thiến giải thích.
“Dạ.” Lúc này Tiểu Vân mới yên lòng, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy người ch.ết nằm trên đất, liền hoảng sợ ôm lấy nàng hét ầm lên.
“Ngừng.” Cơ Tinh Hồn thiếu chút nữa bị nàng hét đến điếc lỗ tai.
Tiểu Vân lập tức ngừng hét, trong mắt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.
“Tiểu Vân, đừng sợ, chính hắn đã khiến chúng ta hôn mê.” Cung Tuyết Thiến ôm lấy Tiểu Vân an ủi.
“Được rồi, suy cho cùng thì ta vẫn phải làm người tốt đưa hắn ra ngoài giúp hai người.” Nói xong Cơ Tinh Hồn liền kéo hắn lên rồi bay ra ngoài từ cửa sổ.
Nhưng rất nhanh sau đó liền quay lại nói: “Bảo bối, Vương gia đến rồi, nàng tự mình lo liệu đi, ta đi trước đây.” Nói xong liền biến mất không thấy bóng dáng.
*********************************
“Sự việc chính là như thế.” Cung Tuyết Thiến nói, đương nhiên đã lược bớt không ít chi tiết.
“Nàng nghĩ là do ai làm?” Mộ Dung Trần nghe xong lời nàng kể, hơi trầm tư rồi hỏi.
“Vương gia, điều này không phải trong lòng chàng nên hiểu rõ hơn ta sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại.
“Nàng muốn bổn Vương xử phạt bọn họ thế nào?” Mộ Dung Trần lại nhìn nàng hỏi.
“Quên đi, bây giờ ta đã không có nguy hiểm gì nữa, hãy bỏ qua cho bọn họ đi. Chỉ cần trong lòng Vương gia hiểu rõ là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến nói, kỳ thật ngẫm lại thì bọn họ cũng rất đáng thương, tranh qua tranh lại, đấu tới đấu lui cũng chỉ vì một nam nhân không thương mình mà thôi. Vì vậy hẳn nên cho bọn họ một cơ hội để sửa sai.
“Mạnh Tâm Nghi, đây là lần đầu tiên bổn Vương phát hiện nàng lại thiện lương như vậy. Được, vậy nghe lời nàng.” Đáy lòng Mộ Dung Trần có chút cảm động, không khỏi ôm chặt nàng.
“Căn bản là chàng cũng đã định bỏ qua cho bọn họ rồi.” Cung Tuyết Thiến không khách khí vạch trần hắn.
“Những lúc cần phải ngốc thì nàng nên tỏ ra ngốc một chút, nếu không người chịu thiệt chính là nàng.” Mộ Dung Trần cảnh cáo ở bên tai nàng. Nàng nói không sai, tình cảm nhiều năm như vậy khiến hắn không nỡ xử phạt các nàng.
“Vậy chàng đi tìm nữ nhân ngu ngốc là được rồi.” Cung Tuyết Thiến đẩy hắn ra, đi về phía cửa.
“Nàng đi đâu vậy?” Mộ Dung Trần liền giữ chặt nàng.
“Trở về. Chàng không định quay về sao?” Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái.
“Trở về? Nếu bổn Vương nhớ không nhầm thì hình như có người đã nói cùng với bổn Vương ở lại đây hẹn hò.” Mộ Dung Trần lại giữ nàng chặt hơn.
“Có sao? Ta không biết.” Cung Tuyết Thiến giả ngốc, lúc đó chỉ là do nàng đang giận bọn người Mai Cơ thôi.
“Bổn Vương biết là được rồi.” Mộ Dung Trần nói xong, đột nhiên ôm lấy nàng đi về phía giường.
“Chàng làm gì? Thả ta xuống dưới.” Cung Tuyết Thiến vùng vẫy giãy dụa, hắn định làm thật sao?
“Không thả.” Mộ Dung Trần nói xong cũng là lúc ôm nàng cùng ngã lên giường.
“Tiểu Vân còn chờ ở bên ngoài.”
“Vậy thì cứ tiếp tục đợi đi.”
“A…nơi này là khách điếm.”
“Khách điếm có gì không giống sao?”
“Ta đói bụng.”
“Bổn Vương cũng đói bụng, trước tiên giúp bổn Vương ăn no rồi nói sau.”
“Ta muốn đi nhà vệ sinh.”
“Xong việc rồi đi.”
“Chàng không phân rõ phải trái, loại chuyện này có thể đợi sao?”
“Bổn Vương nói có thể tức là có thể.”
“Ưm…” Cuối cùng nàng vẫn sa vào trong nụ hôn của hắn, trong kích tình của hắn.