Chương 9: Gặp chuyện ở căn tin
Sáng hôm sau, những tia nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ. Phía dưới, hình ảnh hai cô cậu học sinh có vẻ đẹp tựa như mỹ miều. Nhi cặm cụi cúi đầu chép bài, chép hết vở này lại chép vở khác, chép hoài chép mới tới nỗi bàn tay rã rời, từng ngón tay xinh đẹp của Nhi sưng tấy hết lên. Còn Trần Nhật Vũ, hắn như phớt lờ Nhi, thản nhiên ngồi nghe nhạc, đôi mắt khẽ khép mờ, đầu hắn lắc qua lắc lại du dương theo điệu nhạc như một thằng điên, theo Nhi là thế.
- Ê, ê ê.
Sau khi ông thầy ngưng công cuộc giảng bài bước vào chỗ ngồi, để học sinh tự làm bài tập, Nhi mới khều khều Vũ gọi hắn. Hắn đang nghe nhạc là bị người khác làm phiền không tránh khỏi khó chịu, Vũ cau có cất giọng lạnh lùng:
- Cái gì?
- Tôi đã chép bài cho anh rồi, anh không nghe giảng, lại đi nghe nhạc, thế quái nào lên lớp nổi?
- Chuyện của tôi, cô là ôsin, không liên quan thì đừng hỏi nhiều.
Dù gì Nhi cũng chỉ quan tâm tới cậu chủ hách dịch của nó chút xíu thôi mà, ấy vậy mà Vũ dám nỡ lòng nào phang câu nói đau lòng như thế. Nhi nhăn răng cắn chặt, trong lòng nổi lên rõ ràng sự ghen ghét, nó giật phăng chiếc tai nghe của Vũ ra, hắn đang bị động nhưng vẫn may đỡ chụp được tai nghe, suýt rơi xuống đất. Đến lượt Vũ thay đổi sắc thái, hắn nhìn Nhi, vành tai ửng đổ, đôi mắt thoáng nét giận giữ.
- Cô làm gì thế hả?
- Im đê cậu chủ!! Tôi ngứa mắt ấy mà.
- Con nhỏ ch.ết tiệt! - Vũ đang trong trạng thái như ngưu ma vương, nhưng bỗng chốc hắn ta nhoẻn miệng cười, nụ dười dê xòm. - Hay là cô đang muốn làm cho tôi chú ý đến cô?
- Giề giề? Cái gì? - Nhi bị sốc bởi câu nói quá sức điên rồ của Vũ. - Anh bị bệnh tự tin khoe cá tính lâu năm rồi hả? À chắc thế... lần đầu gặp anh tôi cũng thừa biết anh bị bệnh tự tin nhan sắc thái quá rồi mà.
- Cô... - Bị Nhi giễu cợt, Vũ cứng họng.
- Cô kiếc gì? Thôi tôi không đôi co với anh nữa, im đi cho tôi học bài.
- À đúng rồi, thể loại như cô làm sao có cùng đẳng cấp để nói chuyện với tôi... nhỉ? - Vũ nhếch mép đểu giả, khuôn mặt hách dịch của hắn lại được xuất hiện. Bị nói trúng tim đên, Nhi bặm môi, máu điên tiết dồn lên tận não.
- Anh nói cái gì hả?
- Tôi không cần nhắc lại cô cũng hiểu được mà... ôsin!
- Trần Nhật Vũ!
- Huỳnh Tuệ Nhi!
Giọng nói ồm ồm bất chợt phát ra chính xác là của ông thầy, lẽ ra nãy giờ nó chẳng để ý ông thầy đã bước đến gần bàn nó từ lúc nào rồi. Nói chuyện trong giờ học mà bị bắt quả tang quả thật nhục mặt, ấy vậy mà Trần Nhật Vũ chẳng thể hiện sắc thái biểu cảm nào là ngại gì cả.
Nhi từ từ đứng lên, nó cứ cúi gằm đầu mặc cho ông thầy đứng đó thao thao bất tuyệt.
- Em... - Thầy chỉ tay vào người Nhi. - Em có biết mình đang làm gì không?
- Dạ. Em biết... hê hê...
Nhi gãi gãi đầu, cái điệu bộ của nó cực ngố, nhòm ngộ ngộ khiến cho hai chàng trai nào đó không khỏi bật cười. Ông thầy tiếp tục thuyết giáo nó.
- Nói chuyện trong giờ học... trong khi các bạn đang làm bài tập. Em muốn tôi phạt như thế nào đây?
- Phạt? Ơ ơ thầy...
- Ơ gì?
- Nhưng thằng này cũng nói chuyện cơ mà, chẳng lẽ em ngồi tự kỉ một mình?!
Nhi uất ước chỉ thẳng tay mặt Vũ, nụ cười đắc ý khoái chí của hắn tắt lịm. Hắn đứng lên, ra vẻ oai phong lẫm liệt, Vũ nghiêng người nói như muốn giễu cợt đối phương.
- Tôi hửm? Để xem thầy phạt gì tôi nào? Chắc là không dám nhỉ?
- Em... - Ông thầy cứng họng.
- Tôi nói chuẩn quá rồi, không đúng sao thầy?
Ban đầu Nhi còn ngây người bởi những câu nói của Vũ, sau vài phút nó cũng ngộ ra, thằng này đã cao ngạo lại còn vô lệ với bận thầy cô, nó không thể chụ nổi tính tình của hắn nữa rồi. Nhi bắt đầu xông pha ra trận.
- Trần Nhật Vũ, anh ăn nói đàng hoàng tử tế với thầy cô, với người lớn tuổi một chút đi.
- Cô ta là cái thể loại gì vậy?
- Có phải cô ta đang ngông cuồng quá sức không?
- Nó dám lên giọng với Trần Nhật Vũ!
- Phát điên mất? Cô ta là cái thá gì chứ? - Giọng nói này phát ra to nhất bởi một con ả cuối góc lớp, cũng chính là cô gái bị Vũ đá thẳng cẳng ra khỏi chỗ ngồi, thế mà cô ả còn bênh vực hắn cho được.
- Hiểu rồi chứ cô bé ôsin? Khôn hồn cô nên nhìn nhận sự thật bằng chính đôi mắt của mình đi.
Vũ nói mà toàn bay ra những lời kinh bỉ, coi thường người khác. Nhi đã ghét hắn nay càng ghét hơn, thành căm phẫn rồi, nhưng nó chẳng làm được gì, đành bặm môi ngậm ngùi trong tức giận. Cả ông thầy cũng vậy, ổng biết hắn là con của ai, gia thế như nào, dây dưa vào kẻo rước họa vào thân.
Tiếng ồ ào vẫn diễn ra không ngớt, chỉ có chỉ trích Nhi và toàn những lời lẽ cay độc của những con hám trai. Chúng nó theo chủ nghĩa cái đẹp, đẹp là có quyền. Tai nó ù ù, đầu óc quay mồng mồng chẳng biết sử lí tình thế này như thế nào?
“Rầm!“.
Tiếng đập bàn bất chợt phát ra, rất lớn và mạnh tưởng như muốn sập cái bàn luôn vậy, theo sau đó là một không khí u ám tỏa ra, tiếp nữa là một câu nói sằng sặc mùi sát khí.
- Bọn mày im lặng hết... được không?
Nhi quay lại, mắt nó trợn ngược. Thằng này là thằng biến thái hôm qua đây mà.
“Phan Thế Kì. 11A . Nhớ đấy“.
Câu nói của cậu ta phát ra rõ ràng trong đầu óc Nhi. Tại sao nó có thể quên được cái lớp đặc biệt này chứ? 11A . Điên thật!
Giờ đây, không gian im ắng lạ thường bao trùm khắp lớp, chả đứa nào dám hó hé câu từ gì. Riêng Trần Nhật Vũ, cậu ta khẽ cau mày, từng hàng mi cong dài khẽ nhíu mày nhưng vẫn thoắt tục vẻ đẹp kiêu sa quyến rũ.
1 giây...
2 giây...
3 giây...
10 giây...
“Reng!! Reng!!”
Vừa đúng lúc chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề này. Nhi khẽ thở cái phù, nó vuốt vuốt ngực. Đang trong tâm trạng cảm ơn trời phật, Nhi từ trên mây rơi tọt xuống dưới ngay tức khắc chỉ bởi câu nói hết sức tàn nhẫn của thằng cậu chủ Nhật Vũ hách dịch.
- Ôsin, đi mua đồ ăn cho tôi.
- Hả?
- Tôi đói, xuống căn tin mua đồ ăn trưa lên đây.
- Chân anh đâu?
- Đây. - Vũ giơ chân lên trả lời câu hỏi của Nhi, nó cắn môi, mắt nhắm tịt, thằng này hết thuốc chữa rồi.
- Nhưng tôi cũng đói, anh có chân tự đi mà mua.
- Không thích. ÔSIN... à!
- What the fuck, anh có biết thương hoa tiếc ngọc là thế nào không hả?
- Không!
- Ơ cái thằng... - Nhi cạn lời.
- Không nói nhiều, cô đi nhanh...
- Nhưng...
Chưa kịp để Nhi đấu khẩu hết câu với Vũ, thằng nào đó vút nhanh qua người Nhi nắm chặt cổ áo lôi xồng xộc nó đi. Nhi chỉ kịp để ý đôi mắt của Vũ khẽ cau lại thoáng nét tức giận.
Thằng này lôi nó xuống tận khu B, mặc cho nó la lối om sòm, khua chân múa tay, chửi rủa điên cuồng, nhưng cái bàn tay cậu ta vẫn giữ khư khư cổ áo của Nhi.
- Chuyện quái gì đây, thả ra coi thằng bệnh nào vậy? Trời ơi... bắt cóc à? Sao lại bắt cóc ngay trốn học đường thế này? Thả ra nhanh lên, đau cổ quá!!
Bất chợt cậu ta dừng lại đột ngột khiến cho vai Nhi chạm nhẹ vào tấm lưng rộng lớn của cậu ta. Cậu ta quay lại bật cười thành tiếng.
- Chào... cô bé chân ngắn! Phạm Tuệ Nhi.
Nhi ngớ người vài giây, thằng này đã biến thái lại còn vô duyên, lôi nó xuống tận đây làm đôi chân sắp rơi giò rồi.
- Là cậu à? Thằng biến thái.
- Biến thái? Tôi là Phan Thế Kì... cậu nhớ mà nhỉ?
- Ờ ờ... sao cũng được. Kéo tôi ra đây là thế quái nào? - Không thích vòng vo, Nhi đi thằng vào vấn để chính.
- Tôi nói là làm, hôm nay tôi đã cậu bữa trưa ở căn tin, thế nào?
- Tốt! Duyệt! Người anh em. - Nhi giơ ngón trỏ ra ngụ ý “Tuyệt!”, sau đó nó thản nhiên ôm chặt cánh tay Thế Kì kéo đi. - Đi thôi nào. Đi ăn! Hú hú!!
Được ăn tất nhiên ai cũng vu sướng rồi, lại còn được ăn miễn phí thì còn gì bằng. Thằng cha Thế Kì tuy biến thái dê xòm nhưng được cái giữ lời hứa, suýt nữa thì Nhi tiêu mất suất ăn miễn phí có một không hai này rồi. Thế Kì nhìn Nhi, trong vô thức cậu khẽ mỉm cười. Nhi thật sự rất đặc biệt, cực đáng yêu, siêu ngố và trẻ con, ngây ngô như con nít.... điều đó khiến cậu luôn luôn bật cười trước những cử chỉ hành động của Nhi.
Thế Kì và Nhi cùng bước vào căn tin, lại là những con mắt soi mói của hàng tá người, khi Nhi đi với hotboy lãng tử The Win, chắc là ganh tỵ và ghen ghét nên chúng mới thế. Bọn nó ngồi tụm năm tụm ba liên tục ngó Nhi và Thế Kì nói nói gì đó nhỏ nhỏ mà Nhi chẳng nghe thấy được.
- Ngồi đây đi.
Sau câu nói, Nhi nhanh chóng chạy đến chỗ ngồi. Thấy Thế Kì ngồi đó nãy giờ chưa chịu đứng lên, Nhi nhíu mày.
- Sao còn ngồi đó?
- Không ngồi đây thế tôi ngồi đâu?
- Đi mua đồ ăn đi. - Nhi thật hết nói nổi thằng này.
- Sao lại là tôi?
- Cậu đãi tôi ăn mà.
- Là hotboy như tôi ai đời đi mua đồ ăn cho gái. - Thế Kì bắt đầu lên cơn tự sướng. Nhi méo miệng, nó bắt đầu ra oai gằn từng chữ một.
- Ơ cái thằng bệnh hoạn này, bớt tự sướng đê!! Đi mua... nhanh!
- Hôm nay coi như tôi chiều cậu. Ở yên đây nhé... đừng đi đâu cả.
- Ok biết rồi, nhanh lên đấy, nhiều lên nữa!!
Vóc dáng Thế Kì dần khuất sau đống người chen chúc nhưng Nhi vẫn cố nói vọng tới, đề phòng cậu ta mua ít không đủ lót dạ.
Nhân lúc rảnh rỗi, Nhi ngắm nhìn cả căn tin The Win, thật sự rất rộng và rất đẹp, cách bố trí đầy thuận tiện cho việc ăn uống, có khu đại sảnh của chung ở giữa, xung quanh có nhiều tầng tương ứng với mỗi nơi ngồi tiêng, ngồi ăn trên tầng đó có thể quan sát ngắm nhìn toàn khung cảnh.
- Ồ... Đẹp!!
Nhi gật gà gật gù, trầm trồ khen ngợi cách bố trí nơi đây, chả khác nào căn tin trường học nổi tiếng Hàn Quốc.
“Rầm!!”
Một cái ghế bên cạnh nó đã bị ai đó đá văng xuống đất một cách không thương tiếc kèm theo tiếng động mạnh. Nhi quay mặt lại, đập vào mắt nó là chục con không biết chui đâu ra với khuôn mặt bôi son trét phấn, sài toàn hàng mĩ phẩm, trong trường học cũng được trang điểm lộng hành thế này cơ à? Cơ mà con đầu đàn nó thấy hơi quen, có lẽ đã gặp ở đâu thì phải? Nghĩ rồi nhưng Nhi cũng làm lơ chúng nó.
- Ê, con kia!
Vẫn là một con trong đó lên tiếng, giọng nói siêu chảnh chọe, nghe mà ngứa... tai. Nhi quay qua quay lại, không thấy ai gần mình, nó nhìn vào con phát ra câu nói, với bộ mặt ngu ngơ Nhi hỏi ngược lại.
- Cậu... nói tôi à?
- Đúng rồi đấy. - Cô ta nhoẻn miệng cười nham hiểm.
Nhi thở dài một cái, nó đứng lên, nghiêng người qua một bên đếm hết những đứa đang đứng trước mặt mình.
- 1, 2, 3... 9... 13! 13 bạn kiếm tôi có chuyện...
Chưa dứt câu nói, Nhi đã ăn nguyên cốc nước do con đứng đầu hất vào. Nhi kịp thời nhắm mắt, ướt hết cả mái tóc, nó lấy tay vuốt mặt, trong lòng đã ngập tràn nỗi cay đắng, máu sắp dồn lên não.
- Cậu làm cái quái gì đấy... hả?
- Ồ... cái bộ dạng gì đây? Mày tức à? - Giọng nói chảnh chọe, khuôn mặt tỏ ra thương cảm, tại sao nhìn vào con đấy lại tởm lợn đến thế? Nhi vẫn chưa nguôi giận, cổ áo của nó giờ đây đã thấm đầy nước.
- Phải đấy, cô bạn điệu đà vô duyên ch.ết tiệt ạ.
- Cái gì? Con khốn này?
Một vài tiếng cười khúc khích vang lên, rất nhỏ nhưng đủ để ả ta nghe thấy, ả ta lườm một cái muốn xước mặt làm tiếng cười nhỏ tắt lịm, không khí lại trở về im lặng. Mọi người gần đấy chỉ biết vảnh tai lắng nghe cậu chuyện của nó và ả ta, chờ kịch hay để xem.
- Tôi không nhắc lại, tai cậu có lòi cũng phải nghe thấy mờ mờ chứ?
Mọi người trong căn tin bắt đầu đau tim, ai ai cũng biết ả ta là Hoàng Liên Châu, con gái rượu của chủ tịch công ti có tăm tiếng và giàu có, ngoài ra ả ta còn là bạn thân của chị đại trong trường The Win, đâu một người nào dám dây dưa vào. Cảm thương cho số phận sắp bấp bênh của Nhi, ai nấy cũng đều nhìn nó với đôi mắt vô cùng thương hại.
- Cái con nhỏ không biết trời cao đất dày.
- Mới chuyển trường bày đặc làm phách.
- Mày tới số rồi con.
Người bên Liên Châu hùng hổ tiếp lời cho con chủ thớt, Liên Châu nhếch mép, trên khóe mắt vẫn còn đọng lại ngàn tia tức giận, ả ta vung tay tát thẳng mặt Nhi.