Chương 23
Nó phải đứng trong nhà vệ sinh một lúc lâu để có thể bình tĩnh, nuốt trọn những lời Hằng Nga nói. Người phụ nữ có tuổi đời trẻ lại có số phận bất hạnh. Một thân phải dấn vào cái nghề bẩn thỉu để có tiền nuôi đứa con bệnh tật và người chồng bất tài. Số phận đẩy Hằng Nga vào con đường tối tăm không lối thoát, cô đã không còn tin vào thứ gọi là tình yêu, từng một thời cô tôn thờ nó. Nhưng nay người chồng muốn cô trở lại, bỏ nghề về với gia đình nhỏ. Liệu đây có phải cánh cưa mở đến con đường hạnh phúc của cô ấy không? Hằng Nga đang phân vân...
Nó lắc đầu thôi không suy nghĩ nữa. Có lẽ nó đã đứng ở nhà vệ sinh hơi lâu, đã đến lúc quay lại bàn ăn. Chắc trong lúc nó và Hằng Nga vắng mặt thì "nhị vị công tử" đã có trận chiến rất ác liệt đây!
... Nó ngồi vào bàn ăn, đảo mắt một lượt nhìn mọi người trong bàn ăn. Hằng Nga đang ngồi nghịch điện thoại, bên cạnh thì Thạch Sang giơ chiếc muỗng sắt lấp đầy những hạt cơm trước mặt cô nhưng cô nàng õng ẹo đẩy chiếc muỗng ra xa. Hằng Nga như có ma lực khiến cho Thạch Sang bị u mê chấp nhận mọi tro của cô nàng dù cậu đã mất dần tính kiên nhẫn. Từ đầu đến cuối, Thạch Sang cũng chỉ là món đồ chơi của Hằng Nga. Cậu ta sẽ ra sao nếu biết được sự thật mình chỉ là con rối?... Mạnh dửng dưng chẳng để ý gì đến cặp đôi đối diện, cậu nhẩn nha ngồi ăn ngon lành.
- Cậu làm gì mà đi lâu thế? Thôi cậu ăn đi, cậu là người ăn ít nhất trong bữa tối ngày hôm nay đấy!
Thạch Sang niềm nở. Nó cười trừ, Sang đúng là biết quan tâm đến người khác, có củ chỉ rất ân cần khác hẳn với người nào đó... Nhìn thấy nó ngồi vào chỗ, Mạnh chỉ buông một câu lạnh lùng:
- ch.ết trong đó giờ mới tìm được đường ra à?
Nó lườm Mạnh, cậu vẫn dửng dưng như không:
- Thật ra, tôi chẳng mong cậu quay lại đâu. Cậu quay lại chỉ tốn thức ăn của tôi thôi!
Đến đây nó không thể nhịn thêm được nữa, khói lửa trên đầu đã bốc lên ngùn ngụt. Gì chứ nó, Mạnh muốn chọc tức nó sao? Rõ ràng ai cũng biết nó ăn ít nhất trong bữa ăn này vậy mà Mạnh còn nói thế? Nó đẩy tất cả các đĩa thức ăn dồn về phía Mạnh:
- Đây! Tất cả cho cậu hết. Tôi không thèm đâu! Giữ lại ăn đi, an cho đến khi cậu no căng bụng không thể đi được nữa thì thôi!
Mạnh ban đầu ngạc nhiên trước hành động của nó nhưng nhanh chóng trở về gương mặt thản nhiên và chỉ nhếch mép cười. Thấy không khí căng thẳng giữa cặp đôi đối diện, Thạch Sang lên tiếng:
- Được rồi! Được rồi! Hai người bạn của tôi hãy bình thĩnh. Mạnh chẳng phải còn một bàn ăn đầy thức ăn nữa đang đợi cậu giải quyết sao? Cậu có cần phải nhỏ mọn với bạn gái mình vậy không? Cô ấy ăn rất ít khác so với cậu đấy! Là một người bạn trai tốt thì phải biết chăm sóc cho bạn gái của mình, đằng này cậu chỉ lo cho bản thân mà không quan tâm đến cô ấy. Thu, cậu mặc kệ cái thằng vô tâm ấy đi!
- Thạch Sùng ơi là Thạch Sùng cậu cứ sống với bản chất giả tạo của cậu đi, ga lăng với các cô gái để cho các cô gái cho rằng cậu là chàng trai tốt. Như thế có phải sẽ bù vào ngoại hình mọt sách của cậu đúng chứ? Tôi thì không cần! - Mạnh nói giọng mỉa mai
- Cậu... - Thạch Sang tức nghẹn họng không biết nói gì.
- Cậy ấy ít ra tốt hơn cậu vạn lần. Thà rằng tốt gỗ còn hơn tốt nước sơn! - Nó lên tiếng bênh vực. Thạch Sang đứng nhìn nó mỉm cười, cậu đã kéo được nó về phe mình:
- Chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa nha! Thu có muốn uống chút gì đó giải tỏa cơn giận không?
Thạch Sang đưa trước mặt nó một ly rượu vang. Đang trong trạng thái bự tức nên lúc Sang đưa ly rượu, nó không để ý gì, cầm luôn ly rượu uống một hơi cạn sạch khiến Thạch Sang trợn tròn mắt ra nhìn.
- Còn nữa không? - Nó hỏi, đồng thời đặt chiếc ly sạch bóng không còn giọt rượu xuống bàn.
- Đây, của cô. Đúng là cô gái thú vị! - Hằng Nga cuối cùng cũng lên tiếng. Cô đưa nó chai rượu vang đỏ rồi chống cằm, cười tủm tỉm, nhìn nó uống.
Nó tuy không biết thư chất lỏng đỏ đỏ, sóng sánh, có mùi khá quyến rũ ấy là gì nhưng dễ uống, chắc chỉ như là thư giải khát. Nghĩ thế nó bắt đầu rót rượu vào ly để uống, cũng may là Hằng Nga đưa cho nó chai rượu vang đã mở nắp sẵn...
Dần dần ngà ngà hơi men, nó cảm thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng, nhìn mọi vật đều mờ mờ. Nó lắc mạnh đầu để tinh thần tỉnh táo hơn rốt cuộc chả khấm khá hơn. Nhìn ngọn nến, các đĩa thức ăn đều thành hai. Nó xỉu đi, nằm gục xuống mặt bàn, trán đập vào bàn phát tiếng động làm mọi người trong bàn tập trung hướng mắt về nó.
- Lại chuyện gì đây? - Mạnh đang nhâm nhi ly rượu vang trên tay, tòm mò quay sang bên cạnh.
- Chắc cậu ấy say rồi. Uống hết chai rượu vang cơ mà. Tôi gọi chai có nồng độ vừa phải. Tại sao say nhanh thế nhỉ? - Sang cười.
- Đã không uống được rượu mà còn bày đặt uống. Này, cô ngốc dậy đi! - Mạnh lay nó dậy.
RẦM! Nó đứng dậy đập bàn:
- Ồn ào quá! Mấy cái người này, tôi chịu hết nổi rồi đó!
- Điên đủ rồi thì ngồi xuống đi, mọi người đang nhìn cậu đấy! - Mạnh kéo tay nó ngồi xuống nhưng nhanh chóng bị gạt phắt đi.
- Cái tên đáng ghét này cậu buông tôi ra! Cậu có biết cậu rất đáng ghét không?
Nó đưa tay chỉ thẳng vào mặt của Mạnh. Mạnh nhìn lên nhếch môi cười khẩy vì hành động buồn cười của nó.
- Này, tôi đâu có đi tấu hài đâu mà cậu cười hả, cái tên đáng ghét này? Đùng cái cậu lôi tôi đến đây rồi hành hạ tôi vậy hả? Cái món tôm ấy đáng lẽ cậu phải bóc nó ra rồi mới cho tôi ăn vậy mà cậu để nguyên cái vỏ vừa cứng vừa thô nhét nguyên vào miệng tôi. Cậu tính giết người bằng vỏ tôm sao? Do tôi hiền lành nên cậu mới bắt nạt tôi. Còn nữa cậu thấy tôi gắp miếng nào của cậu chưa? Gỉa dụ tôi ngồi ôm khư khư bàn ăn chỉ chăm chăm vào ăn thôi thì lúc ấy mới gọi là ăn tham. Nghe chưa?
Trong cơn say, nó trút mọi bực tức trong lòng ra. Mặt nó đỏ bừng bừng, dáng đứng loạng choạng, củ chỉ y như gã bợm rược. Mạnh ngấn người ra một lúc rồi làm cử chỉ gọi nó ngồi xuống:
- Ngồi xuống đi, tôi muốn nói cậu nghe cái này!
Nó ngoan ngoãn ngồi xuống, bấy giờ Mạnh chỉ tay ra xa và nói:
- Cậu thấy đằng kia, đằng kia nữa không? Mọi người đều đang nhìn cậu. Hơn nữa tay họ đang cầm điện thoại quay cảnh cậu say rượu. Cậu có muốn mai mình sẽ lên trang nhất của các tờ báo không? Nếu không mau ngồi xuống đi!
Nó gật gật đầu tỏ ý hiểu, thấy vậy Mạnh gật đầu hài lòng. Chí ít, nó đã chịu nghe lời cậu. Đột nhiên có tiếng cười bé bé phát từ bên đối diện. Ánh mắt chuyển hướng, tập trung về nơi phát tiếng động... Hằng Nga bụm miệng cười.
- Xin lỗi, tôi không nhịn cười được!
Nếu như người không men dễ dàng cho qua và cười theo nhưng khổ nỗi nó đang bị "ma men" khống chế nên không kiểm soát hành động của chính mình. Nó đứng dậy và lại đập bàn:
- Cô kia, đừng quá đáng vậy chứ! Tôi nhịn cô lâu lẳm rồi!
Mạnh ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngao ngán:
- Cậu ta lại nữa rồi!
Nó nói tiếp:
- Trong lúc cô đang sung sướng ngồi ăn cao lương mĩ vị, được người khác đút cho ăn, chiều cô như bà hoàng thì nơi kia chồng cô đang ngóng cô về, con cô đang khóc đòi mẹ. Vậy mà cô vẫn có thể ăn ngon lành. Tôi phục cô thật, người phụ nữ không có lương tâm. Chồng cô muốn sửa đổi làm lại từ đầu chứng tỏ anh ta rất yêu cô chẳng qua vô tình đi vào con đường tội lỗi và kéo theo cả cô. Giờ anh ấy cảm thấy có lỗi muốn làm lại từ đầu. Sao cô không cho anh ta cơ hội? Người ta nói đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại. Cô muốn có được hạnh phúc thì tự cô phải tự dành lấy. Đi đi có hai cánh tay vẫn mở rộng chờ cô về!
Từng câu nói của nó khiến Thạch Sang và Mạnh ngạc nhiên quay sang nhìn Hằng Nga. Đôi mắt Hằng Nga đỏ hoe, hai tay nắm chặt lấy nhau, khuôn mặt cô biểu hiện rõ cảm xúc lẫn lộn. Bỗng, Hằng Nga đứng dậy:
- Lời nói khi say là lời nói chân thành nhất. Cảm ơn, cô gái thú vị. Tôi đang rối ren không biết nên lựa chọn gì đây nhưng nhờ lời khuyên của cô, tôi đã tìm ra đáp án cho mình rồi! Nhất định tôi sẽ không để hạnh phúc vuột mất lần nữa đâu. Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi! Tạm biệt nhé cô gái nhỏ!
Hằng Nga quay gót bước ra đi không nói thêm câu nào. Đi chừng hai bước cô bị Thạch Sang kéo giật lại.
- Này, em đi đâu thế? Bữa tối chưa tàn mà!
Hằng Nga mỉm cười dùng tay gạt tay Thạch Sang ra khỏi tay mình:
- Bữa tối kết thúc rồi! Chị đây chán làm bà già bị phi công trẻ lái lắm! Giờ chị cần về nhà với chồng con. Bé cố gắng ở lại học hành cho chăm chỉ vào nhé! Yêu cưng!
Cô ta để lại cho Thạch Sang chiếc hôn gió và quay lưng bước tiếp. Dáng mảnh khảnh, bước đi uyển chuyển trong váy bó sát biến mất dần khỏi tầm mắt của tất cả. Thạch Sang đứng ch.ết lặng, cậu không tin nổi những gì mình vừa nghe...
- Kết thúc rồi, cậu bé! Người thu là cậu, mau thanh toán tiền bữa tối này đi! Tôi về trước đây. Không tự tin thì đừng làm chứ. Tưởng cậu có bạn gái xinh đẹp thế nào, hóa ra chỉ là bà chị hơn tuổi gặp ở bar mà thôi! Tôi nhìn qua là đã biết. Cậu đúng là khờ khạo! - Mạnh dìu nó đi khỏi nhà hàng để lại Cao Thạch Sang đáng thương một mình ở lại cùng hóa đơn thanh toán với số tiền cao ngất ngưởng...
Khó khăn lắm , Mạnh nó ra khỏi nhà hàng. Cậu rút điện thoại gọi cho tài xế của mình. Xe chưa đế, cậu dìu tạm nó ngồi xuống bồn hoa trước cửa nhà hàng. Đầu nó dựa vào vai cậu ngủ.
- Trời ạ! Lúc thì ngủ như ch.ết, lúc thì nói nhảm. Tôi đến bó tay với cậu!
- Cậu dám nói xấu tôi hả? - Giọng nói cất lên khiến Mạnh giật mình. Đầu nó đã rời khỏi bờ vai của cậu, hiệ tại đang đối diện với mặt cậu. Đôi mắt nó mở to nhìn cậu thao láo. - Đừng tưởng tôi ngủ say mà tranh thủ nói xấu tôi. Tôi nghe thấy hết đấy!
- Lại nói nhảm rồi! Thôi cậu ngủ đi cho tôi nhờ!
- Tôi không buồn ngủ nữa. Chán quá nhỉ? Hay để tôi hát cho cậu nghe nhá! Tôi hát hay lắm đó! Hát bài gì bây giờ nhỉ? Bài hồi nhỏ tôi thích vậy! À... Ừm... Búp bê bằng bông biết bay bay bay, búp bê biết bò biết bắt biết bơi, búp bê bằng bông bên bạn bươm bướm, bươm bướm bèn bồng bỏ bạn bay bay... - Nó hát và làm hành động kì quặc như đập cánh kiểu con bướm.
Mạnh đưa tay bịt hai lỗ tai:
- Đừng hát nữa! Cậu biết cậu hát rất dỏ không?
- Biết ngay mà tôi đúng là không có tài năng hát mà. Không có tài năng gì cả... làm việc gì cũng không nên hồn. Ngay cả việc thích người ta mà không dám nói... - Nó nói nhỏ dàn, nhỏ dần.
- Không hẳn vậy!...
Mạnh chưa nói hết câu, nó đã gục xuống bờ vai rộng của cậu khiến cậu cảm thấy hụt hẫng.