Chương 77
Bị hỏi đột ngột, Yến Nguyên có một chút khó xử. Đúng! Cô lo lắng, thậm chí là quan tâm Nam Phong. Nhưng cô không biết đó gọi là gì cho đúng. Vui khi ở cạnh anh ta, cảm thấy an toàn khi tiếp xúc gần gũi. Lại còn những cảm xúc đau đến nghẹt thở khi nhìn những thứ vừa được gửi tới. Rốt cuộc đó là gì?
- Cháu không biết! Cháu chỉ biết bây giờ mình cảm thấy rất mất mác. Giống như niềm tin của cháu bị khoét một lỗ thật lớn! – Yến Nguyên cười nhạt khi nói ra những lời đó. Cô thật sự không biết, không biết gì cả.
- Nếu chú nói, cháu đã thích Nam Phong thì cháu có tin chú không? – Quản gia Quân nghiêm túc.
- Cháu… thật không biết! – Yến Nguyên nghẹn ngào.
- Nguyên! Cháu nghe chú nói! Những cảm giác của cháu là thích! Là bước đầu của tình yêu. Cháu phải hiểu lòng cháu thì cháu mới sáng suốt trong tình cảm của cháu được. Chú tin là cháu có tình cảm với Nam Phong!
- Vậy thì được gì?... * Yến Nguyên ngưng lại, nhết mép một cái rồi nói tiếp*… Cho dù cháu có thích, có tình cảm thì cháu sẽ được gì? Chú cũng thấy rồi đó, anh ta và cô gái khác…
Yến Nguyên đây là nói thật. Cô sốc. Cô có cảm giác tim mình bị bóp nghẹn. Đó gọi là đau đớn trong tình yêu. Ai rồi cũng sẽ trải qua cảm giác đó.
Nhưng Yến Nguyên không thể hiểu được rằng, khi đau đớn như thế thì phải cố gắng vượt qua, cố gắng che lấp nỗi đau đó. Còn cô, cô buông xuôi vì cô rất đơn thuần trong tình yêu, đơn thuần tới mức, cô trong tình yêu và cô trong chuyện gia đình như hai người khác xa nhau.
- Tạm thời cháu đừng nghĩ nhiều nữa. Chú biết cháu đang khủng hoảng. Quên những thứ này đi. Chú nghĩ những việc này là nhằm vào cháu và Nam Phong thôi. Đi! Chú đỡ cháu lên phòng!
- Không cần đâu! Cháu tự đi được! – Yến Nguyên gạt tay quản gia Quân ra, xoay người đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn gầy tong của Yến Nguyên biến mất ở khúc rẽ cầu thang, quản gia Quân thật thấy cầm lòng không đạnh. Yến Nguyên thật sự vướng vào tình cảm rồi. Cô bé mà ông xem như con gái ruột của mình đang đau khổ. Nếu phu nhân biết được sẽ thế nào? Không được! Ông nhất định phải giúp Yến Nguyên trong chuyện này.
Thu dọn một chút những thứ ở trước mặt, quản gia Quân quyết định điều tr.a kĩ việc này.
[…]
Chiều tối…
Yến Vy cùng ba nhỏ đang ngồi dùng cơm ở phòng ăn thì Yến Nguyên từ trên lầu đi xuống.
- Ba! Chào buổi tối! – Yến Nguyên nói rồi ngồi xuống bàn ăn, quản gia Quân nhanh chóng mang cho cô một ly sữa pha với mật ong.
- Con không được khỏe sao Nguyên? – Ba cô buông đũa xuống, lo lắng nhìn cô.
Hớp vội một ngụm sữa, Yến Nguyên cố cười:
- Không có! Đột nhiên con không muốn ăn gì cả!
- Nhìn sắc mặt chị rất không khỏe đó. Có cần đi bác sĩ không chị?
Yến Vy nói đến đây thì chuông cửa reo lên khiến cuộc nói chuyện bị gián đoạn, người làm nhanh chóng chạy đi mở cổng.
- Không cần đâu! Con lên phòng nghỉ một lát! Ba ngon miệng!
Yến Nguyên nói mấy câu rồi lại quay lưng bước lên lầu. Nhưng chưa đặt bàn chân lên tới bậc cầu thang thì vị khách không mời đã vào tới nhà – Rick.
Yến Nguyên không có ý gì là ngừng lại nên Rick vội vã gọi cô trước khi cô khuất bóng:
- Yến Nguyên! Đã lâu không gặp!
Yến Nguyên, Yến Vy và ba cô theo phản xạ ngoái đầu nhìn về phía vị khách vừa xuất hiện đó. Rick vội vã thu hồi tầm mắt, đi thẳng đến phòng ăn chào hỏi ba Yến Nguyên vài câu.
Quay gót chân, Yến Nguyên nhíu mày quay ngược xuống.
Sau màn chào hỏi, Rick như người quen đi thẳng ra phòng khách, nơi đặt bộ sofa mà Yến Nguyên đang ngồi chễm chệ như nữ hoàng.
Cô lạnh lùng nói:
- Sao lại tới đây?
- Tìm cậu! Sao? Không vui à?
- Đúng! Lại còn không muốn chào đón!
- Chúng ta là bạn mà! Bỏ qua chuyện cũ, làm bạn?
Trên môi Yến Nguyên vẽ lên một nụ cười nhết mép đầy khinh bỉ với những gì Rick vừa nói. Làm bạn? Bỏ qua chuyện cũ? Cô đã mất lòng tin với người bạn là anh rồi. Lại còn chuyện Nam Phong vừa mới xảy đến. Như thế khác nào bảo cô bán rẻ lòng tin của mình?
Lần này Yến Nguyên không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng dậy toan bỏ đi nhưng Rick nhanh chóng kéo cánh tay thon gầy của cô lại, nói:
- Cậu đang có chuyện không vui đúng không?
- Nói nhảm! – Yến Nguyên toan hất tay Rick ra nhưng anh ta vẫn gì chặt không buông.
- Cả đi dạo với một người bạn cũ cũng không được?
Yến Nguyên nhìn anh, hai đầu chân mày hơi nhíu lại…
[…]
- Café hạt dẻ! – Rick đưa ly café cho Yến Nguyên rồi ngồi xuống cạnh cô.
Yến Nguyên không trả lời, chỉ gật nhẹ một cái, dùng hai bàn tay cầm tách café như đang giữ ấm.
Ánh mắt cô nhìn ra lòng đường, nơi có thật nhiều xe cộ đang qua lại. Những chiếc xe chạy rất vội vã, không để lại một chút nào là vấn vương, thật nhanh, thật chóng váng.
Còn lòng cô, tình cảm của cô cũng sẽ như vậy? Thật nhanh? Thật chóng váng? Cô thật sự có tình cảm với Nam Phong thì sao chứ? Lúc này đây mọi thứ bằng 0.
- Sao lại buồn? – Rick chủ động lên tiếng, phá tan sự yên lặng của cả hai.
- Sao lại nghĩ tôi buồn? – Yến Nguyên hớp một ít café, nhẹ giọng nói.
- Đôi mắt cậu nói cho tôi biết! – Rick hơi nghiên đầu nhìn cô, nhưng cô lại đang nhìn ra dòng xe.
- Vậy cậu tìm tôi là có chuyện gì?
- Nhớ cậu! Muốn gặp cậu! – Rick nói bằng thứ giọng rất ấm áp, ấm áp tới mức thừa hơi ấm để sưởi cho Yến Nguyên lạnh giá lúc này, chỉ tiết cô không bao giờ chấp nhận.
- Nhảm nhí! – Yến Nguyên cười nhạt.
- Cậu không tin?
- Tôi không quan tâm! – Yến Nguyên khẽ đưa mắt nhìn Rick.
Rick cũng nhìn cô, ngay sau đó liền đổi tư thế, nhanh chóng quỳ xuống, cầm bàn tay nhỏ bé của Yến Nguyên đặt ở tim anh, hỏi:
- Cậu thật sự không tin?
Yến Nguyên cũng chẳng vội rút tay về, cô không nhất thiết phải làm thế. Ánh mắt cô đơn thuần nhưng sâu thẳm, khẳng định một sự kiên định đến khó tin mà nhìn người đang quỳ trước mặt mình, dùng tay mình đặt ở tim anh ta. Cô – đến cuối cùng vẫn sẽ từ chối tình cảm này.