Chương 79
Bây giờ phải làm gì? Phải tìm Yến Nguyên giải thích! Vì anh và Thanh Thúy thật sự chưa xảy ra bất cứ chuyện gì! Nghĩ tới đây, Nam Phong nhằm ngay hướng chạy lúc nãy của Yến Nguyên mà đuổi theo.
Sau khi rời khỏi chỗ lúc nãy, Yến Nguyên chạy một mạch trên đường, cuối cùng cô tự dẫn dắt bản thân ra lối đi ven sông. Yến Nguyên thả bộ theo đó.
Đêm thật rồi. Có một chút lạnh. Lòng cô cũng lạnh, nhưng không phải một chút mà là nhiều.
Ừ thì có tình cảm với Nam Phong. Nhưng sao chứ? Hai người vốn dĩ chẳng là gì. Cậu ta có xảy ra quan hệ với ai cũng không liên quan tới cô, vậy mà cô cũng buồn vì cậu ta đến như thế.
Có tình cảm với một người thì khó khăn đến như vậy sao?
- Coi chừng lạnh đó! – Một giọng nói bất thình lình vang lên từ phía sau Yến Nguyên, sau đó là một chiếc áo khoác da choàng lên vai cô. Theo phản xạ, Yến Nguyên đưa mắt nhìn ra sau.
Nam Phong!
Cô nhíu mày, dùng tay gạt áo khoác xuống rồi vội vã bước đi. Nam Phong nhanh không đuổi theo cô, chỉ nhanh chóng lên tiếng:
- Cậu buồn sao?
Đúng! Tôi buồn đó! Là vì cậu! – Những lời này là cô tự nói với bản thân mà thôi.
- Tại sao lại buồn? - Yến Nguyên khựng lại, lạnh lùng hỏi.
Nghe vậy, Nam Phong từ từ bước lên, một lần nữa choàng áo khoác da lên vai cô rồi từ phía sau thì thầm:
- Đừng buồn! – Anh đặt hai tay lên vai cô, nhẹ nhàng xoay người Yến Nguyên lại.
Điều đầu tiên mà anh nhìn là đôi mắt. Đôi mắt cô hôm nay rất lạ, đỏ hoe và so với hàng ngày càng vô hồn
- Buông ra!
Yến Nguyên đẩy tay Nam Phong ra, xoay người định chay nhưng anh nhanh chóng kéo được cánh tay gầy tong lạnh buốt của Yến Nguyên rồi ôm cô vào lòng.
Yến Nguyên sửng sờ với những gì vừa xảy ra. Đầu óc cô trống rỗng. Mọi chuyện là sao hả?
- Làm ơn cho tôi biết, trong lòng cậu, tôi là gì chứ hả? – Nam Phong tựa cằm lên đầu Yến Nguyên, giọng nói nhẹ tênh như gió. Anh rất rất chân thành trong câu hỏi này, cô làm ơn hãy cho anh biết, làm ơn!
- Là một người rất quan trọng! Quan trọng tới mức tôi còn chẳng biết bản thân mình! – Yến Nguyên phá bỏ ranh giới cuối cùng mà khóc nấc lên.
Từ khi cô xem những bức hình, rồi cho tới đoạn phim đó, ngoài cảm giác niềm tin bị khoét một lỗ lớn cùng tim mình bị bóp nghẹn thì cô chẳng còn biết gì! Lúc gặp Nam Phong, cô thật sự rất muốn hỏi xem thật sự giữa cậu và Thanh Thúy đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng vì không chịu nổi đã kích mới vừa xảy đến nên cô đã yếu đuối quay đầu bỏ chạy. Vậy tại sao anh còn đuổi theo cô làm gì chứ hả? Phải ép cô nói ra mới được sao hả?
- Đừng khóc! Tôi biết họ đã cho cậu xem những gì! Nhưng cậu phải tin tôi! Tôi và cô ta chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả! Hoàn toàn không có! – Nam Phong ôm cô thật chặt vì cô khóc tới mức đôi vai phát run. Anh lại càng sợ cô khóc. Cô khóc, anh là người đầu tiên đau lòng.
- Không có khả năng! Tôi không thể tin được! – Yến Nguyên vụt khỏi cái ôm của Nam Phong, dùng tay lau nước mắt rồi kìm nén lại tiếng nấc của chính mình.
- Làm ơn! Có cả Bảo Khánh, cậu ấy có thể làm chứng cho tôi! Tôi không có làm gì cả! Từ đầu tới cuối đều là tôi bị người khác gài bẫy! – Nam Phong vừa nói vừa đi tới. Nhưng anh tiến lên bước nào thì cô cứ lùi lại bước đó.
- Hai người là bạn, hà cớ gì tôi phải tin! Còn nữa, tại sao lại giải thích cho tôi làm gì? Trong lòng tôi thì có cậu, nhưng ngược lại thì sao chứ? Ai sẽ cho tôi đáp án hả?
Cô nói thật lớn những câu cuối, giây sau thì định chạy đi nhưng chưa được 3 bước, chân cô đã như bị giữ lại với một giọng nói nhẹ tênh gần như bất lực của Nam Phong:
- Đáp án nằm ở tim tôi! Làm ơn đừng khóc, cũng đừng bỏ chạy có được hay không?
Thời gian lúc này như ngừng trôi. Gương mặt anh cúi sầm xuống như một người không còn gì để mất. Nước mắt từ khóe mi cô cũng đọng lại rồi những giọt trên má cũng bị gió thổi khô hẳn. Ngoài đường, xe cộ vẫn thi nhau mà chạy, chạy như những cơn gió, thoáng qua vô tình và hời hợt một cách lạnh người…
[…]
Trên vỉa hè của con đường dẫn về khu dân cư cao cấp, một cô gái thân hình nhỏ nhắn, trên vai khoác một chiếc áo khoác da màu đen của Ý bước từng bước ão nhão mà nhẹ nhàng.
Phía sau cô gái, một chàng trai xỏ tay vào túi quần cũng đang bước đi nhẹ nhàng như thế, ánh mắt vẫn hướng về phía cô gái phía trước.
- Cậu về đi! – Yến Nguyên lạnh nhạt nói, bước chân cũng ngừng hẳn.
- Tôi muốn đi bộ một lát! – Nam Phong quay mặt đi hướng khác trả lời.
- Nhưng bây giờ rất lạnh! – Yến Nguyên đặt một bàn tay ở vai áo, giọng hơi nhỏ so với bình thường.
- Cậu quan tâm sao? – Nam Phong đáp trả bằng thái độ ngang bướng.
- Cậu nghĩ nhiều hơn tôi tưởng! – Yến Nguyên cởi áo khoác da ra rồi đi về phía Nam Phong.
- Trả cậu! – Cô đưa áo khoác cho Nam Phong nhưng anh có ý không nhận.
- Từ đây đi bộ về nhà cậu còn xa, cậu giữ lấy! Còn nếu cậu vẫn không thích thì tôi đi trước! Ngủ ngon!
Nam Phong đưa ánh nhìn về hướng khác, giọng nói lạnh lùng đến lại. Nói xong, anh xoay người rời đi.
Yến Nguyên nhìn tấm lưng rắn chắc của anh, bất đắc dĩ thở dài rồi cầm áo khoác của anh xoay người bước đi.
Phía sau lưng cô, Nam Phong đột nhiên dừng bước. Anh chờ bóng dáng cô khuất hẳn rồi cầm điện thoại gọi cho Bảo Khánh.
- Alo! Bảo Khánh nghe! – Đầu dây bên kia, Bảo Khánh đang tự hỏi giờ này rồi mà còn có số lạ gọi cho cậu.
- Là tớ, Nam Phong! Ra gặp một chút được không?
- Úi ùi! Mất tích cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng chịu liên lạc với tớ! Tất nhiên là được! – Bảo Khánh nhảy phóc khỏi giường đi thay quần áo.
- Ok! Chỗ cũ!
- Ừ! Bye! – Bảo Khánh nói rồi cúp máy....